Cuối năm nào cũng luôn phải bắt tội phạm mại ***, nhưng năm nay lại làm sớm hơn thường lệ.
Sáng thứ ba Hình Long Nhược bị điện thoại gọi kêu đi, tối cũng không trở về. Mễ Hi Huy đã quen, Út cưng bệnh nặng mới khỏi tinh thần vẫn không tốt, thế nên cậu xin nghỉ một tuần nữa. Giữa trưa ngày hôm sau Hình Long Nhược trở lại nhà em trai ăn cơm trưa, cười lắc đầu nói, “Chú không biết diễu hành lớn đến thế nào đâu.”
Mễ Hi Huy đút phần cháo bỏ thêm ít đường và muối cho Út cưng, rồi cho bé ngủ tiếp. Mễ Hi Huy nhẹ nhàng đóng cửa, ngồi đối diện Hình Long Nhược, “Việc này cũng phải kêu cảnh sát hình sự”
Hình Long Nhược cười nói, “Đâu chỉ cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông cũng gọi… Phải điều tra hành động vào ban đêm.”
Đồng phục của cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông tương tự nhau. Buổi tối lạnh, áo khoác trên người đều cùng là một chữ ‘Cảnh sát’. Mặc vào đến căng phồng, đồng phục Trung Quốc tựa như mãi sẽ chẳng có dây thắt lưng.
“Sao các anh lại biết”
“Đây là chuyện cơ mật nội bộ… Chậc. Nói cái gì bên trong có học sinh chè chén say sưa, chia ra đi thành đông. Đại học ở thành tây – chú cũng biết đó. Cũng may phần lớn bị cảnh sát giao thông ngăn lại khi mới tới nửa đường, hiện cảnh sát hình sự đang bắt phần còn lại.”
Mễ Hi Huy yên lặng ăn cơm, Hình Long Nhược bỗng thấp giọng cười nói, “Loại sự tình này có người báo thì chỉ là người một nhà mà thôi, nói không chừng là có người bạn nào đó ghen tị. Cũng vào lúc gần cuối năm ít việc, nếu không cảnh sát cũng mặc kệ, sao có thể quan tâm Đứng nguyên một hàng nam nữ trần từ mông đến đùi, chẳng qua là chỉ muốn trường học đến nhận. Loại sự tình này trường học cũng sẽ không công khai xử lý, mất mặt lắm.”
Mễ Hi Huy liếc anh trai một cái, ý bảo cảnh sát cũng hóng chuyện như vậy.
Hình Long Nhược nhanh nhẹn giải quyết đồ ăn, “Năm trước phần trọng điểm bị đưa lên mạng. Cắt ghép thành phim. Phim cũng có phần kích thích, anh đã thấy mấy người cắt ghép một ngày thì lúc đi đường chân cũng bay bay.”
Bác sĩ Mạch cũng chán ghét cuối năm. Năm nay lại giống như thời gian chán ghét đến càng sớm hơn – vài nơi bán AV[1] gã yêu thích đều đóng cửa, tránh tai bay vạ gió.
Dư thừa tinh lực không chỗ phát tiết, bác sĩ Mạch đăng nhập vào nick ‘Thục nữ’ – đây là một tài khoản trong phần lớn tài khoản QQ của gã, sắm vai thiếu phụ khát tình – lúc này đã cám dỗ được một thằng đàn ông. Món đồ ăn này, gã mới nói mấy câu đã kích động đến kiềm chế không được. Tên kia mời video không được, bác sĩ Mạch nói mình không có webcam. Gọi điện cũng không được. Đối phương hỏi vì sao, bác sĩ Mạch vờ làm công chúa: Không được là không được, em chẳng thích. Chữ viết kích thích cảm quan của em nhiều hơn, nó hệt như một hồi thịnh yếu mà trước đây chưa từng có. Chàng nếu không thích, chúng ta đây coi như không duyên phận.
Đàn ông kỳ thật rất mê loại này. Ngang ngược, làm nũng vô cùng lại vờ này vờ nọ, bác sĩ Mạch đã câu được không ít thằng ngốc. Đối phương nhanh chóng nói ừ ừ ừ không thành vấn đề. Tốc độ đánh chữ của bác sĩ Mạch nhanh, một câu rồi lại một câu khiêu khích thần kinh đối phương.
Bác sĩ Mạch biết, ở nơi nào đó, sau từng câu của gã, đối phương nâng rất cao.
Đem hết khả năng mình có biểu đạt ra xong, bác sĩ Mạch vui sướng. Thằng ngu đáng thương kia nếu không phải một đêm thức trắng thì cũng là ngày mai chẳng dậy nổi. Gần rạng sáng, bác sĩ Mạch đăng xuất. Đối phương ý vẫn chưa hết, nhưng bác sĩ Mạch không còn muốn chơi chung với hắn. Vừa định đi ngủ, nhớ đến gần đây không thấy Tiểu Trúc Duẩn. Gã lại đăng nhập vào nick Lolita ngu ngơ, Tiểu Trúc Duẩn quả nhiên để lại lời nhắn cho gã nói: Gần đây mình phát sốt, không cần chờ mình.
Chữ với font in thể Tống size nhỏ mà cứng nhắc, bác sĩ Mạch đột nhiên nhớ tới ngày đó Mễ Hi Huy mượn di động mình tựa hồ nói qua, cháu Mễ Hi Huy bị bệnh.
Bác sĩ Mạch gõ qua: Ai nha ~ thật đáng ghét à nha ~
Đối phương trả lời: Phải đó.
Thế mà không đăng xuất, bác sĩ Mạch đột nhiên nhếch miệng cười, giống như đây là lần duy nhất gã chiếm thượng phong. Gã biết người bên kia là ai, nhưng Mễ Hi Huy không biết gã là ai. Loại ý tưởng này làm gã vô cùng phấn khích, hồ hởi trả lời: Chú à ~ chú còn chưa ngủ nha ~~~~~
Sau một lúc lâu, trên khung đối thoại bắn ra một câu: Ông chú, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện đi.
Bác sĩ Mạch bỗng cảm thấy sấm sét giữa trời quang, nhưng cân nhắc lại, Mễ Hi Huy cũng chẳng thể thần thông quảng đại đến trình độ như thế, nhận ra gã là ai. Bên kia trả lời tiếp một câu, lần nào ông chú nói chuyện phiếm với cháu tôi tôi đều ở một bên. Nhìn ra được bên ấy là ông chú thích giả làm Lolita, hoàn hảo là không nói gì thái quá.
Bác sĩ Mạch bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế. May mà những gì gã thảo luận cùng Tiểu Trúc Duẩn cơ bản đều là phim hoạt hình, không có những phát ngôn phản động không lành mạnh.
Bác sĩ Mạch chấn chỉnh lại tinh thần, tiếp tục làm bộ làm tịch mà gõ: Như vậy chàng trai à, chàng trai vì sao bây giờ vẫn chưa ngủ nữa
Mễ Hi Huy chống cằm, nhìn từng câu từng câu hiện ra trong khung đối thoại chat QQ. Trước kia cậu cảm thấy chẳng thể nào tin được, dùng miệng nói chuyện cậu còn ngại phiền, ở trên mạng nói chuyện gõ gõ bàn phím có gì thú vị. Hôm nay mới phát hiện, có lẽ nói nhiều lời với người xa lạ thì an toàn hơn rất nhiều. Ai cũng không biết ai, đóng máy lại rồi, có lẽ mọi người còn không ở cùng một thế giới.
Mấy ngày nay tôi mới phát hiện, có lẽ bản thân cũng không vĩ đại như mình tưởng tượng. Tôi căn bản là tiểu nhân.
Bác sĩ Mạch vừa thấy lời này thì linh hồn lập tức hừng hực, gã oán hận tất cả những tên ra vẻ đạo mạo, chẳng hạn như Thanh Hòa, rồi lại chẳng hạn như Mễ Hi Huy. Thanh Hòa thì ôn hòa, vẫn luôn mỉm cười, Mễ Hi Huy thì cứ lạnh lùng, vẫn mặt không chút thay đổi. Hai loại người này thực chất chẳng có gì khác nhau, bại liệt cơ mặt như vậy, bại liệt thành khuôn mặt tươi cười và thành khúc gỗ có khác biệt Bao phủ quanh thân đều có một lớp ***g đậy trong suốt nhưng vững chắc, khiến người ta nhìn nghiến răng nghiến lợi mà muốn đập vỡ, để bước vào nhìn thử xem bên trong rốt cuộc đang giam giữ người thế nào.
Bác sĩ Mạch cảm thấy bản thân gã chỉ cần đâm một dao cuối cùng nữa thôi… Đập nát tên kia! Trong lòng gã kêu gào, sau đó gã vỗ vỗ mặt, ngồi lại ngay ngắn, rất chi nghiêm trang gõ một câu: Đừng lo, bản tính con người là ích kỷ. Thánh mẫu cũng chỉ có mỗi một Maria.
Đối phương hơn nữa ngày mới trả lời một câu: Ông chú, ông chú có con không.
Bác sĩ Mạch nhanh đáp: À, trước mắt vẫn chưa có.
Khung đối thoại QQ trầm tĩnh nửa ngày. Bác sĩ Mạch gấp đến độ vò đầu bứt tai, rốt cuộc bên kia trả lời lại một câu: Tôi thấy có người ôm con tôi đi. Tôi sắp nổi điên rồi, còn phải nói ‘Tạm biệt’ với nó. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là, đó vốn không phải con tôi.
Bác sĩ Mạch bình tĩnh suy tư nửa ngày, nhớ ra, tên tiểu vô lại trong nhà kia là cháu chứ không phải con Mễ Hi Huy.
Phát hiện này khiến bác sĩ Mạch có hơi thất vọng. Gã còn tưởng tượng linh tinh cái gì mà tình yêu thông gian trái đạo lý giữa em chồng và chị dâu, nhưng tên họ Mễ chết tiệt vẫn khoác lên dáng vẻ người chú tốt gương mẫu chính trực mà, bác sĩ Mạch thiếu chút nữa mắng, thế thì rối rắm cái quái gì!
Mấy cái lý luận ‘Vì yêu, quả nhiên chẳng tiếc tất cả a’ hoặc là ‘Tình huynh nghĩa đệ gì đó, kỳ thật rất nhàm chán a’ đều hoàn toàn vô dụng. Hãy tha thứ cho giọng nói chuyện này của bác sĩ Mạch, chẳng qua là gần đây xem AV Nhật hơi bị nhiều.
Có thể tự mình nuôi một đứa mà. Hào hứng đã sứt mẻ, bác sĩ Mạch không quan tâm lắm tới chủ để này.
Mễ Hi Huy trầm mặc. Trầm mặc rất lâu.
Cậu một mình ôm laptop ở phòng khách lên mạng. Bởi vì chẳng thể nào ngủ được. Toàn bộ nhà đắm chìm trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động. Út cưng và Hình Long Nhược đều trong phòng ngủ. Ánh đèn của màn hình máy tính chiếu lên gương mặt cậu, thứ ánh sáng lay động. Mũi cao, hốc mắt sâu. Ánh sáng phản chiếu lên, trên gương mặt là bóng hình nhợt nhạt. Tựa bộ phim điện ảnh trắng đen trầm mặc, đặt một bức hình vào, kẹt tại đó.
Cậu không biết phải trả lời thế nào, hoặc là nói, vấn đề này cậu chưa từng nghĩ tới. Có người trời sinh đa tình, như vậy để công bằng, cũng có người trời sinh bạc tình. Cậu thuộc loại sau. Tình thân, tình bạn, tất cả đều có một ít như thế. Dốc hết tất cả cho một người, thì cái gì cũng sẽ chẳng còn lại. Chắc hẳn bản năng yêu thương con trẻ của cậu đều dành cả cho Út cưng, cho dù về sau cưới vợ sinh con, có thể yêu thương con cái mình như vậy không, cậu cũng chẳng rõ ràng lắm.
Bác sĩ Mạch ngáp mấy cái rồi chờ, khung đối thoại vẫn trắng bệch mà trầm mặc.
Gã dự định bỏ cuộc. Đứng lên đóng máy tính đi ngủ, hình đầu khủng long màu xanh bên dưới taskbar lại bất chợt chiện ra. Nhấp nháy nhấp nháy. Tim bác sĩ Mạch phút chốc cũng căng thẳng, như một sợi dây thun treo giữa hai viên đạn dưới trên.
Trong khung vuông màu trắng, nổi bật một hàng chữ –
Tôi không hứng thú với phụ nữ.
Trong nháy mắt, có một khoảnh khắc bác sĩ Mạch hoàn toàn bước vào trạng thái chân không.
… Đúng rồi. Sau đó gã nghĩ, lẽ ra gã nên tạo thêm một tài khoản QQ thứ ba mươi mốt. Chuyên sắm vai một tên gay mất mát khổ buồn.
Mễ Hi Huy cảm thấy viết như vậy cũng chưa chính xác lắm. Cậu đối với đàn ông cũng chẳng hứng thú gì. Cậu không biết mình hứng thứ với điều chi. Cậu còn chưa đến ba mươi, nhưng tựa hồ đã trải qua kiếp sống của một người bốn mươi trong khoảng thời gian rất dài. Mệt mỏi giao nhau, nhìn đâu cũng thấy cùng một cảm xúc, cùng một sắc thái, bình tĩnh thản nhiên, không chút phản ứng nào.
Út cưng ở trong phòng nhẹ giọng kêu một tiếng gì đó. Mễ Hi Huy khép lại laptop, đứng dậy, rời đi. Út cưng nửa đêm khó chịu sẽ la to, Hình Long Nhược nhất định nghe không được, Mễ Hi Huy lại nhất định nghe thấy. Laptop đóng rồi, ánh sáng cuối cùng trong đại sảnh cũng tắt, khôi phục sự yên tĩnh.
Bác sĩ Mạch ngồi cạnh bàn, ngẩn người như khúc gỗ.
Lần đầu tiên bác sĩ Mạch cảm thấy thế giới này có phần nào đó khiến con người chẳng nắm bắt được. Bác sĩ Mạch bất thình lình nhớ tới lần trước dáng vẻ Mễ Hi Huy ngồi trên ghế salon cười với mình, hàm trăng trắng bóng đều như hột bắp. Răng Mễ Hi Huy cực kỳ đẹp, sắp chỉnh tề theo hàng, lớn nhỏ đều đều, hướng vào trong, là hiệu quả mà mấy loại niềng răng đều làm không dược. Đàn ông với hàm răng khỏe thì sự thèm ăn, sự ham muốn, còn có khả năng tự kiềm chế đều vô cùng nhiều. Dã thú cuồng bạo dùng răng nanh để giành con mồi, để xé rách, để cắn cào. Loại đàn ông này chính là một loại thú cấp cao, trên người họ kế thừa những vội vàng bất ổn của loài người khi chưa được khai hóa thời viễn cổ, thậm chí là cả gien thô kệch, hung ác, dã man.
Đối với loài săn mồi, đó là vũ khí được trưng ra dùng để chấm dứt mạng sống.
Rất lâu sau này, bác sĩ Mạch mới suy nghĩ cẩn thận tại sao mình chỉ sợ khi thấy Mễ Hi Huy cười. Khi Mễ Hi Huy cười với bác sĩ Mạch, sẽ lộ ra hàm răng khỏe mạnh, đều thẳng tắp. Chẳng qua vào thời điểm bác sĩ Mạch nghĩ ra, ôi thôi đã chậm rồi.
Bác sĩ Mạch ngây ra đi rửa mặt. Ngày mai còn phải đi làm. Luôn luôn là bác sĩ Mạch kích thích người khác, hôm nay lại bị người khác kích thích, có phần không quen.
Cẩn thận ngẫm lại, Mễ Hi Huy là cũng chẳng cản trở chuyện gì của gã. Không phải người đồng tính nào cũng yêu mến một người đồng tính, cũng giống như không phải kẻ thích người khác phái nào cũng sẽ yêu một người khác phái. Bác sĩ Mạch còn chưa lập dị quái đản đến mức độ này. Chính là trước hôm nay, bác sĩ Mạch chưa từng cân nhắc đến vấn đề ấy. Cùng chung một bệnh viện, việc nhà Mễ Hi Huy bác sĩ Mạch có nghe phong phanh. Có lẽ Mễ Hi Huy cần một người cùng nhau gánh vác, những gì nữ tính rõ ràng không hợp lắm. Mỗi lần thấy Mễ Hi Huy, con người đó đều nghiêm mặt như khúc gỗ, bên trong lại như ẩn một loại mệt mỏi nản lòng.
Trên thực tế, bác sĩ Mạch rất đồng cảm với Mễ Hi Huy. Đổi lại là con nhà người khác, chưa chắc đã làm được giống Mễ Hi Huy vậy. Cũng chỉ có thể cảm thông, mà cảm thông thì là một thứ giá rẻ, dù sao bác sĩ Mạch cũng chỉ là người đứng xem, nỗi khổ của người khác bác sĩ Mạch nhìn ra, nhưng nếm không được, cũng không muốn nếm.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái rất nhiều. Trước khi lên giường bác sĩ Mạch tắt đèn. Rạng sáng hai giờ, toàn bộ khu vực quanh đó chính thức bước vào bóng tối.