Một lời bác sĩ Mạch nói ra, cả phòng yên tĩnh. Ngón trỏ Mễ Hi Huy vẫn không nhanh không chậm day huyệt thái dương, nhìn bác sĩ Mạch. Đôi môi mỏng mím chặt, màu đường môi rõ hơn, khóe môi cong lên, hơi nhếch về phía trước.
“Kết hôn.” Mễ Hi Huy lặp lại.
“Đúng, kết hôn.” Bác sĩ Mạch nghiêm mặt, “Nên là…”
“Vậy một tháng.” Mễ Hi Huy nói rõ ràng, “Sau một tháng tôi liền dọn ra ngoài.”
Sau đó không nói gì nữa. Cơm trưa qua đi, Mễ Hi Huy dọn dẹp chén bát vào phòng bếp.
Bác sĩ Mạch ngồi trong phòng khách nghe đồng hồ quả lắc tích tắc lay động. Mễ Hi Huy vẫn thản nhiên như cũ, dọn dẹp xong thì cởi tạp dề, đến huyền quan, thay áo khoác mang giày, bình tĩnh nói, “Đến giờ rồi. Tôi xuống khởi động xe, bác sĩ hãy thay quần áo.”
Cửa đã được Mễ Hi Huy bôi một lớp dầu, âm thanh khi đóng lại không lớn. Chỉ một tiếng cạch vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân Mễ Hi Huy bước xuống. Bác sĩ Mạch chống tay lên trán, ngồi trong phòng khách. Đồng hồ quả lắc hãy còn tích tắc tích tắc, sau đó boong boong vang.
Những ngày kế tiếp không có gì để nói. Mễ Hi Huy mỗi ngày đúng hạn nấu cơm. Đón đưa bác sĩ Mạch đi làm. Trước cửa bệnh viện có thêm một chiếc Buick trắng, được lau chùi sạch sẽ, đánh một vòng cong đẹp mặt đứng nơi đậu xe, đúng giờ chờ bác sĩ Mạch.
Bác sĩ Mạch có loại lỗi giác rằng sắp sinh ra ỷ lại. Ỷ lại vào Mễ Hi Huy, vào con người kia. Như vậy không tốt. Bác sĩ Mạch nghĩ. Không tốt.
Trong nhà có thêm một người. Trong dĩ vãng bác sĩ Mạch cũng không nhớ rõ phải nấu nước, nước trong phích nước nóng không biết đã đun từ bao ngày trước, khi uống luôn là nước lạnh. Sau khi Mễ Hi Huy đến đây thì tất cả đều là nước ấm, không còn xấu hổ phải dùng nước lạnh pha trà. Buổi sáng thức dậy có cơm nóng ăn, tinh thần vào sáng sớm tốt lắm. Không cần ăn cơm hộp bên ngoài, dạ dày cũng thoải mái không ít. Kỳ thật có người nấu cơm là một chuyện rất quan trọng, con người lấy ăn uống làm hàng đầu, muốn ăn thật sự là dục vọng nguyên thủy nhất, khó kháng cự nhất.
“Ăn đi. Ăn xong còn phải đi làm.” Giọng Mễ Hi Huy ôn hòa. Tuy Mễ Hi Huy vẫn không lộ vẻ gì, ở chung lâu mới phát hiện kỳ thật người này là một người rất dịu dàng. Trầm mặc, ít lời, dịu dàng, luôn chăm sóc kẻ khác. Người hiện đang ngồi đối diện bác sĩ Mạch có đường vai bằng thẳng, có bờ vai rộng vô cùng. Theo như lời một quyển tạp chí mà bác sĩ Mạch thích nhất, người đàn ông có bờ vai rộng mới có thể gánh được vất vả gian nan. Người này chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Bản thân mình lúc hai mươi sáu hãy còn là một gã loai choai, còn Mễ Hi Huy đã lột xác làm một người đàn ông chín chắn trưởng thành. Bác sĩ Mạch thừa nhận, Mễ Hi Huy rất hấp dẫn người khác.
“Tôi mới dọn dẹp qua. Mấy thứ để trên đất ở phòng bác sĩ còn dùng không” Mễ Hi Huy đột nhiên hỏi. Bác sĩ Mạch sửng sốt, ném đũa chạy lên lầu. Phòng ngủ được sửa sang lại đến gọn gàng ngăn nắp, trên sàn nhà là hai đống lớn. Một đống tạp chí mấy cô nàng bốc lửa, một đống… khụ, giấy vệ sinh.
“Kìm nén cũng lâu nhỉ.” Mễ Hi Huy đi theo phía sau, nhìn đống giấy vệ sinh bình luận.
Bác sĩ Mạch hít sâu một hơi, cười khan bảo, “Cá nhân tôi cho rằng, phải giữ mình trước hôn nhân.”
Mễ Hi Huy gật đầu. Bác sĩ Mạch tức giận đến cắn răng, tìm túi rác, tống hết toàn bộ hai đống đang nằm chình ình trên mặt đất vào.
Mễ Hi Huy đã cơm nước xong. Cậu dọn dẹp chén, bác sĩ Mạch ngồi phịch trên ghế salon. Gần đây mặt trời vẫn ngủ say mê, một tầng mây mơ màng chuyển màu vàng nhạt. Mỗi ngày giữa trưa cơm nước xong, bác sĩ Mạch sẽ nằm trên ghế. Mễ Hi Huy dọn phòng bếp rồi thì trước khi xuống lầu khởi động làm nóng xe sẽ gọi bác sĩ Mạch. Chờ bác sĩ Mạch quần áo tươm tất đi xuống thì vừa đúng lúc. Buổi chiều tan ca, Mễ Hi Huy đón bác sĩ Mạch trước, sau đó cùng đi siêu thị. Việc khiến phần lớn tài xế đau đầu chính là bãi đỗ xe, Mễ Hi Huy thì dù chỗ trống lớn hay nhỏ đều có thể đem xe chuyển vào. Đậu xe xong đâu đấy ở bãi đỗ, Mễ Hi Huy yên lặng đi theo phía sau giúp bác sĩ Mạch đẩy xe đẩy lớn.
Trên các kệ hơi dốc chếch xuống và dãy kệ hàng dưới là những rau và hoa quả còn tươi. Mễ Hi Huy chọn lấy rất thuần thục, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi bác sĩ Mạch muốn ăn gì. Siêu thị mới nhập về một loại atiso, một màu xanh rì, từng bó lẳng lặng đứng thẳng trên cuống nhỏ, từng lớp từng lớp nở xòe, hệt như ngọn lửa trong tay Nữ thần Tự do. Bác sĩ Mạch nhìn thấy mới mẻ và kỳ lạ, nhân viên tiếp thị đứng một bên nhìn bác sĩ Mạch, cười nói, “Đây là atiso mới nhập về, vị rất ngon.”
Bác sĩ Mạch cầm huơ qua huơ lại, còn thử cân nặng. Mễ Hi Huy hỏi nhân viên tiếp thị phải chế biến món này như thế nào. Nhân viên tiếp thị nói đây là atiso còn chưa nở hoa, lấy từng lớp từng lớp hoa xuống, cắt thành hai phần, trộn với rau hoặc xào với tỏi đều được. Vị rất giống măng.
Mễ Hi Huy chọn vài bó lớn hơn một chút, dự định về nhà làm thử xem. Bác sĩ Mạch bất ngờ quay đầu lại cười nói, “Chúng ta thật lâu không có ăn rong biển mà.”
Rong biển trong siêu thị luôn dùng bột nhuộm an toàn ướp qua, vì để giữ màu xanh tươi. Mễ Hi Huy rất ít khi mua rong biển, bác sĩ Mạch lại đột nhiên muốn ăn. Rong biển màu xanh dùng máy cắt thành sợi, đặt trên kệ màu trắng, màu sắc đối lập nhìn đến lạnh người. Vẻ mặt Bác sĩ Mạch nhìn Mễ luật sư có ý cầu xin, Mễ luật sư khôn ngoan mà mua lấy. Về nhà ngâm nước rửa sạch, trộn với rau ăn không giòn nhưng tóm lại yên tâm hơn.
Mua được rong biển bác sĩ Mạch rất sung sướng. Mễ Hi Huy rất biết phối hơp đồ ăn, cùng là dùng dấm chua, dầu vừng trộn vào nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt. Mễ luật sư nấu cơm không bao giờ dùng bột ngọt, những gia vị khác cũng rất ít dùng. Trước kia luôn mang theo Út cưng, phương diện ẩm thực phải cẩn thận hơn bình thường.
“Nhưng thật ra có thể mua cá.” Mễ luật sư nhẹ giọng nói, “Ngày mai chúng ta ăn canh cá.”
Siêu thị vẫn ồn ào như trước. Người đến người lui, bên kia tựa hồ còn có mùi thơm của món điểm tâm chiên dầu đầy mỡ rất ngán. Đèn đuốc sáng trưng chiếu vào mắt cậu.
Bác sĩ Mạch gật đầu.
Tháng mười hai đã qua đến một nửa. Trong phòng làm việc, bác sĩ Mạch đặt một tấm lịch bàn, phần năm nay chỉ còn vài tờ, của năm sau thì còn nhiều lắm. Có một vòng tròn khoanh lại thật đậm ngay ngày một tháng một. Chỉ cần chịu đựng đến ngày một tháng một này, con người kia sẽ rời đi. Lấy tính cách của người đó, một ngày thêm cũng không ở lại. Và sẽ không còn nước ấm hương trà lúc nào cũng sẵn, sẽ không còn phòng khách mãi luôn được lau dọn đến không nhiễm một hạt bụi. Thế nên ngày một tháng một ấy đáng để kỷ niệm.
Buổi chiều, người kia gọi điện thoại tới. Có việc gấp phải tăng ca, gọi bảo rằng không phải chờ. Rồi còn dặn dò khi đi mấy phương tiện giao thông công cộng nhớ phải chú ý an toàn, đừng có tranh nhau. Tiếng nói được lọc qua di động, bất chợt dịu dàng đi quá đỗi.
Hoặc giả, thanh âm người ấy vốn dĩ chưa từng khô cứng. Chẳng qua dáng vẻ lúc nào cũng luôn nghiêm trang, người không hiểu sẽ cảm thấy người đó là kẻ vô tình. Thật đáng buồn cười làm sao, trên đời này kẻ vô tình nhiều lắm, lại nhất định không phải người đó.
Buổi chiều hết giờ làm, trời đã tối sầm. Mặt trời vào giữa trưa mới thức giấc, vậy nên tốc độ xẩm tối có hơi chậm đi. Bác sĩ Mạch đột nhiên nghĩ đến việc tản bộ. Từng ngày trôi qua, thời gian trên tấm lịch bàn lại càng hiển rõ, ngày người đó phải đi lại gần thêm một bước. Lịch dần mỏng, ngày đầu tiên của năm, người đó rời đi, bản thân mình lại như cũ.
Trong hỗn loạn không biết đã đi đến trạm nào. Bất chợt nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé ven đường, rất lớn, khóc thật sự rất đáng thương. Bác sĩ Mạch theo bản năng muốn đi qua góp vui. Xuyên qua đường cái đến đối diện thì bác sĩ Mạch cơ hồ cảm thấy da đầu bùng nổ: Đứa bé kia là tiểu vô lại của nhà Mễ luật sư. Đôi bàn tay mũm mĩm che mắt, bên cạnh đứng một người trẻ tuổi chân tay luống cuống. Bác sĩ Mạch vạch đám đông chạy đến cạnh Út cưng, kiểm tra quanh thân bé, “Tiểu vô lại, sao vậy Bị người bắt nạt”
Út cưng đang khóc khàn cả giọng, vừa nghe tiếng bác sĩ Mạch liền bỏ tay che mắt ra, mím đôi môi nhỏ, nước mắt dần kiềm lại, “Mạch Mạch ~ Út cưng sợ ~”
Nhìn thấy dáng vẻ Út cưng hệt như bị người vứt bỏ, linh hồn của Mạch Mạch chúng ta nhất thời lại hừng hực. Ôm lấy Út cưng, bác sĩ Mạch căm tức nói với người trẻ tuổi vóc dáng cao đang ở đối diện, “Mẹ nó bệnh à Bắt nạt đứa bé sáu tuổi mới có cảm giác thành tựu”
Người trẻ tuổi lập tức hỏi rằng, “Anh biết bé con ấy”
Bác sĩ Mạch không kiên nhẫn, “Rốt cuộc muốn gì đây”
Người trẻ tuổi cười khổ. Rồi lấy giấy chứng nhận cảnh sát từ trong túi áo ra, “Xin chào, tôi là Cao Trạch Khiêm, là cảnh sát.”
Bác sĩ Mạch nhận lấy giấy chứng nhận quay tới lui kiểm tra, cảm thấy đây không phải là mấy cái ‘giấy tờ giả’. Liền tức giận nói, “Út cưng nhà chúng tôi phạm tội gì Phải đến tận trường tiểu học bắt”
Cao Trạch Khiêm bóp bóp mũi, “Chuyện đó… Tôi là đệ… à là đồng nghiệp của Hình Long Nhược ba bé con. Tôi là tới giúp anh ấy đón con thôi, anh xem…”
Cuối năm, thời điểm chống mại *** và tệ nạn xã hội. Trước mắt lại có án mạng quan trọng. Hình Long Nhược bị cục trưởng Lâm gọi vào văn phòng mắng té tát, sau đó bị phái đi phá án, gần như chân không chạm đất. Đến khi nhớ tới phải đón con tan học thì đã sắp đến giờ. Anh bèn đưa ảnh con trai chụp cho Cao Trạch Khiêm, nhờ đệ tử đi đón con hộ – nhưng họ lại sơ sót một việc, đó là Út cưng chưa từng gặp qua Cao Trạch Khiêm. Chờ Út cưng vừa ra đến cửa trường, lại thấy một người xa lạ đi về phía mình, lúc này bèn gào khóc.
Sau này Cao Trạch Khiêm cười nói với Hình Long Nhược, nhóc con kia thật đúng là ma mãnh, đệ tử bị ranh con gào góc đến mức mọi người đầy đường đều nhìn đệ tử hệt bọn buôn người, đệ tử cũng không cách nào hành động.
Lúc này bác sĩ Mạch quyết định ôm Út cưng về nhà. Cao Trạch Khiêm sửng sốt, “Này anh…”
Bác sĩ Mạch giở giọng xem thường, “Trở về mà nói với Hình đại đội trưởng của mấy người, tôi ôm con của Hình đại đội trưởng đi, tối có gì thì hãy gọi điện cho em trai.”
Cao Trạch Khiêm quýnh lên, “Anh không thể cứ như vậy ôm bé nó đi được, anh là ai”
Bác sĩ Mạch nói, “Út cưng, nói cho người này biết tôi đây là ai.”
Út cưng ôm cổ bác sĩ Mạch, “Đây là ~ Mạch ~ Mạch ~”
Cao Trạch Khiêm vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Hình Long Nhược. Bác sĩ Mạch đoạt lấy, “Hình ~ đại đội trưởng sao Xin chào, tôi là Mạch Uy, trước mắt là chủ cho thuê nhà của Mễ Hi Huy. Tôi đưa Út cưng về nhà tôi trước, có gì hãy gọi điện cho Mễ Hi Huy.”
Nhóc con kia ôm lấy cổ bác sĩ Mạch, lần này là khóc thật, lệ tuôn rơi trong đôi mắt nhỏ, “Mạch Mạch ~ Út cưng nhớ chú ~ cũng nhớ Mạch Mạch ~”
Cao Trạch Khiêm lấy điện thoại về nói vài câu, dở khóc dở cười nhìn bác sĩ Mạch ôm Út cưng hùng dũng oai vệ rời đi.
Sau khi nhận được điện thoại của anh trai, Mễ luật sư lập tức chạy về. Trong điện thoại Hình Long Nhược có chút ngượng ngùng, “Chuyện này thật huyên náo.”
Mễ luật sư đi tới gara ngầm của công ty. Bên cạnh không có ai, cậu trầm mặc nửa ngày, nói, “Anh cần gì phải như vậy.”
Trong gara tối đen, thanh âm truyền ra tạo nên mấy tầng hồi âm.
Hai bên đều trầm mặc.
Giữa hai anh em họ, liệu có tồn tại nợ hay không nợ ư
“Anh à, trước đây anh tới chỗ nào cũng đều cõng em trên lưng, mệt đến đâu vẫn luôn cõng. Khi đó anh không cảm thấy em nợ anh. Anh là anh trai em, đó là việc nên làm.”
“Hiện tại, tất cả những gì em làm cũng không cảm thấy anh nợ em. Em là em trai anh, đó là việc tất nhiên.”
“Anh hiểu không”
Sau khi Mễ Hi Huy về đến nhà, Út cưng giống như một quả bom nhỏ mà tông vào ngực Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy ôm lấy Út cưng, đu bé vài vòng. Bác sĩ Mạch ở phía sau, trên bàn trà đặt hai túi KFC. Một lớn một nhỏ này ăn sạch sành sanh, chỉ còn giấy gói.
“Chú ơi ~ Nhà Mạch Mạch thật đẹp ~ chúng ta ở nhà Mạch Mạch luôn được không ~”
Nhìn đôi mắt to khát vọng của Út cưng, Mễ Hi Huy bình thản nói, “Không được.”
Út cưng hỏi, “Vì sao vậy nha ~”
Mễ Hi Huy thay quần áo đổi giày, “Nửa tháng sau Mạch Mạch phải kết hôn.”
Út cưng lập tức phóng về lại trong lòng bác sĩ Mạch, bàn tay múp míp cầm lấy cánh tay bác sĩ Mạch, trong đôi mắt to lại rưng rưng, “Mạch Mạch ~ Mạch Mạch không cần con và chú sao ~~~”
… Hai chú cháu các ngươi vốn dĩ cũng đâu thuộc về tôi…
Bác sĩ Mạch 囧 nhìn Mễ luật sư. Mễ luật sư nghiêm mặt như khúc gỗ. Bác sĩ Mạch cúi đầu nhìn Út cưng, Út cưng nhón chân nhón chân, chờ mong nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch thở dài một hơi, ôm lấy Út cưng, “Không, Mạch Mạch chưa từng nói như vậy.”