Rốt cuộc là chủ nhật, cơm trưa ăn tan trễ. Sau khi ăn xong thì đã là ba giờ chiều. Trời tối. Bác sĩ Mạch đứng dậy mở đèn, Út cưng lún người vào ghế dựa, ủ rũ. Mễ Hi Huy ôm lấy bé, bé con ăn no liền buồn ngủ.
“Hiện tại mà ngủ thì tối sẽ không ngủ được.” Bác sĩ Hứa nhẹ giọng.
Mễ Hi Huy để bác sĩ Mạch đi mở tấm lót điện tử ra, “Chỉ ngủ một lúc thôi. Bé con ngủ dậy thì sức lớn, không cho ngủ nó lại đùa giỡn linh tinh.”
Nhìn Mễ Hi Huy ôm Út cưng thật cẩn thận đi lên lầu, vào phòng, bác sĩ Hứa đột nhiên bật ra một câu với Hình Long Nhược, “Thật là con ruột”
Hình Long Nhược cúi gầm mặt, biểu tình xấu hổ.
Bác sĩ Mạch xốc chăn lên, Mễ Hi Huy đặt Út cưng vào giường, nhẹ nhàng cởi áo khoác. Mèo con lặng lẽ theo phía sau, nhảy vào trong rổ, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn mấy người Mễ Hi Huy. Cởi áo khoác, đắp chăn lên. Út cưng im lặng mà ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng một màu hồng nhẹ.
Mễ Hi Huy và bác sĩ Mạch nhìn một lát rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại. Mèo nhỏ chờ mọi người đi rồi liền nhảy lên giường, cuộn người lại bên chiếc gối cạnh Út cưng, cùng Út cưng đi vào giấc ngủ.
Hình Long Nhược rửa chén nơi nhà bếp, bác sĩ Hứa chắp tay sau mông nhìn Hình Long Nhược bận bịu. Bác sĩ Mạch xuống lầu nhìn thấy, ái chà một tiếng, “Còn đứng đó mà nhìn sao, đã ăn không trả tiền chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn người ta rửa chén mà không giúp”
Bác sĩ Hứa liếc bác sĩ Mạch, “Được rồi, vậy để tôi nhắm mắt lại.”
Hình Long Nhược quay đầu lại cười bảo, “Làm bác sĩ đôi tay là quan trọng nhất. Cứu người là việc lớn, bác sĩ chính là người làm việc lớn. Rửa chén cứ để tôi làm là được rồi.”
Mễ Hi Huy xăn tay áo lên vào phòng bếp, cùng Hình Long Nhược rửa chén chung. Trong bồn là một đống chén bát dính đồ ăn thức uống. Hai anh em đứng cạnh nhau, một hàng chân dài eo nhỏ rộng bờ vai. Bác sĩ Mạch vuốt cằm tỏ vẻ vô cùng cảnh đẹp ý vui. Bát đĩa đồ sứ nhẹ nhàng va chạm, lách cách vang. Bác sĩ Mạch lấy khủy tay huých bác sĩ Hứa, “Chẳng biết thưởng thức gì hết.”
Bác sĩ Hứa ngại phòng bếp lạnh, xoay người quay về nhà ăn ngồi, “Thưởng thức cái gì.”
Bác sĩ Mạch ngồi đối diện bác sĩ Hứa, “Thắt lưng đó. Sức lực nơi phần eo. Sự mềm dẻo, hơn nữa còn hữu lực, tư thế gì đều được, rất biết hầu hạ người…”
Bác sĩ Hứa giận dữ, “Lúa mạch, sao có thể không mặt mũi không da đến mức này.”
Rửa chén xong, Hình Long Nhược khởi động chiếc xe cũ kỹ kia đưa bác sĩ Hứa trở về. Mễ Hi Huy khoác áo vào, “Vừa mới phát hiện đã hết thức ăn cho mèo. Bên ngoài có siêu thị tiện lợi, tôi đi mua một chút.”
Bác sĩ Mạch nói, “Để tôi đi đi, giữa trưa ăn nhiều, vừa lúc tôi muốn đi hoạt động. Cậu hãy xem máy giặt bị gì, hôm qua lúc tôi giặt quần áo tạp âm rất lớn.”
Mễ Hi Huy đồng ý.
Bác sĩ Mạch mặc áo khoác vào. Út cưng đang ngủ, nên tất cả động tác cũng theo bản năng mà khẽ khàng đi. Không khí mùa đông mỏng và giòn tan, thanh âm truyền qua cũng nghe sao đơn điệu. Bác sĩ Mạch lấy ví từ áo khóa Mễ Hi Huy ra mà nhìn, “Đầu tuần đã đưa thêm ba trăm đồng, sao còn dư nhiều vậy.”
Mễ Hi Huy đang ở nhà bếp chỉnh sửa hộp đồ nghề, nhẹ giọng trả lời, “Ngoại trừ mua thức ăn tôi không tiêu tiền nhiều vào việc khác.”
Bác sĩ Mạch lấy ra hai trăm đồng nhét vào ví Mễ Hi Huy, “Một lần không thể thêm nhiều, mất sẽ đau lòng. Xài hết thì nói với tôi.”
Mễ Hi Huy ừ một tiếng.
Bác sĩ Mạch một đường đi bộ ra khỏi khu. Sắc trời càng ngày càng tối, hệt như bị một chiếc ***g bằng sát màu xám phủ lấy. Như thể tuyết ở khắp nơi. Đối diện khu nhà là một khu phố buôn bán, không được xem là quá lớn nhưng cũng coi như phồn hoa.
Bác sĩ Mạch băng qua đường, thong thong thả thả mà đi. Siêu thị nằm sâu bên trong, dù sao cũng chẳng sốt ruột. Bước tới bước tới, vô tình gặp được một người.
Tôn Mẫn.
Cô trông vẫn đẹp lắm, ăn mặc khéo léo, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận đến từng sợi. Bên cạnh cô là một người đàn ông, gương mặt có hơi bình thường, nhưng vẻ ôn hòa. Bác sĩ Mạch sửng sốt, Tôn Mẫn nói, “Trong này thế mà gặp anh.”
Bác sĩ Mạch cười lên tiếng chào hỏi. Không phải rất muốn bắt chuyện, chủ yếu là do chẳng biết nói gì cho phải.
Tôn Mẫn hỏi, “Mễ Hi Huy hiện tại… còn thuê phòng của anh”
Bác sĩ Mạch đút tay vào túi, “À, còn thuê.”
Tôn Mẫn trầm mặc một thoáng, “Chúng ta có thể tâm sự riêng không”
Bác sĩ Mạch sửng sốt, “Rêng” Ánh mắt theo bản năng lướt qua người đàn ông bên cạnh cô. Người kia khoan dung cười bảo, “Vậy anh về trước.”
Tôn Mẫn hỏi, “Bác sĩ Mạch, bác sĩ bận sao”
Bác sĩ Mạch đáp, “À ừ không bận không bận.”
Phố bên cạnh là một quán cà phê. Bình thường bác sĩ Mạch không uống những thứ này, một ly mấy chục đồng và một ly dùng gói cà phê một đồng, hai ly ấy bác sĩ Mạch uống chẳng thấy có gì khác biệt. Hiện nay cầm một tách trong tay, khuấy khuấy.
Mất một lúc lâu bác sĩ Mạch mới nhớ ra tên của Út cưng là Hình Ngôn Ninh, vội vàng đáp, “Tốt, tốt lắm, chú nó không để nó chịu dù một chút uất ức nào.”
Tôn Mẫn mỉm cười, “Ngài Mạch đây có vẻ rất không thích tôi. Tôi biết, Mễ Hi Huy không đánh giá tôi cao.”
Bác sĩ Mạch cũng cười, “Không, Mễ Hi Huy chưa từng nhắc đến cô.”
Tôn Mẫn bị nghẹn một chút. Bác sĩ Mạch càng khuấy càng cảm thấy cà phê trong tách thật chán ghét, đen tuyền một mảnh.
Tôn Mẫn nhỏ giọng rằng, “Kỳ thật tôi cũng nhìn ra, bác sĩ đây không muốn theo tôi trò chuyện nhiều. Lần trước số điện thoại tôi đưa bác sĩ, bác sĩ có đưa cho Mễ Hi Huy không”
Bác sĩ Mạch đáp, “Đưa. Cậu ấy chưa gọi cho cô à”
Tôn Mẫn không nói lời nào. Bác sĩ Mạch thử nhìn, cà phê đã hoàn toàn nguội lạnh. Lại càng không muốn uống.
Tôn Mẫn chống cằm, nhìn bác sĩ Mạch, nở nụ cười.
Bác sĩ Mạch thiếu chút nữa quăng tách cà phê. Hai người này, trước đây là vợ chồng thật đúng mà, thật sự là… ngay cả cười mà cũng có công dụng như nhau.
“Tôi biết, trên má trái anh viết chữ ‘ác’, trên má phải viết chữ ‘nữ’, trên trán viết chư ‘nhân’.” Tôn Mẫn cười nói, “Biểu hiện rõ ràng lắm đấy, bác sĩ à.
Bác sĩ Mạch vội ho một tiếng, “Đó… đó là do cô hiểu lầm. Thưa quý bà. Tôi cũng… cô xem, chúng ta cũng chẳng biết nhau.”
Tôn Mẫn vươn một bàn tay, nhịp nhịp ngón tay mảnh khảnh dài, nhẹ giọng thì thầm, “Người mẹ xấu xa không nuôi nấng con nhỏ, đứa con dâu độc ác chẳng quan tâm tới ba mẹ chồng, người vợ xấu xa bỏ mặc chồng mình, có phải vậy không”
Trong khoảng thời gian ngắn bác sĩ Mạch không có câu trả lời.
Tôn Mẫn uống một hớp cà phê đã lạnh. Rồi cười nói, “Bác sĩ ở chung lâu với Mễ Hi Huy, chắc hẳn cũng biết nhà họ là thế nào. Bác sĩ khẳng định chẳng thể nào hiểu được cảm giác của một người phụ nữ khi làm vợ đâu, cảm giác của một người phụ nữ mà chồng mình nói mất tích thì mất tích ngay, một năm ở nhà chẳng được mấy ngày.” Thanh âm của Tôn Mẫn dần thấp đi, “Khi anh ấy điều tra một vụ án sát thủ liên hoàn, gần cả tháng tôi chưa từng yên giấc. Mỗi ngày đều luôn chuẩn bị tâm lý rằng anh ấy sẽ chết, hoặc là tôi cũng sẽ chết thôi.”
Biểu tình bác sĩ Mạch dần mềm lại. Tôn Mẫn nói, “Tôi đã chẳng thể chịu nổi nữa rồi.”
Bác sĩ Mạch bảo, “Ừ. Tôi hiểu.”
Tôn Mẫn cười khổ, “Anh hiểu gì.”
Bác sĩ Mạch nhìn tách cà phê, chậm rãi vuốt lấy thành tách, “Chính Hình Long Nhược nói. Nói rằng mình là người chồng khốn nạn đứa con khốn nạn người cha khốn nạn. Cuộc đời là một thất bại thảm hại.”
Trầm tĩnh một lúc lâu.
Trong quán cà phê người không nhiều lắm. Có người nói chuyện phiếm, nhưng thanh âm đều ép tới rất thấp. Tưởng như có thể nghe rõ họ đang nói gì, nhưng cẩn thận mà nghe, lại nghe chẳng rõ. Bốn phương tám hướng.
“Anh ấy… thật ra là một người tốt.” Giọng Tôn Mẫn trở nên yếu ớt, “Tôi cũng chẳng cần làm người tốt làm gì. Lúc ấy ba mẹ mình mà anh ấy còn chẳng lo được. Thế thì sao tôi phải lo”
Bác sĩ Mạch khẽ nhíu mày, cảm thấy cách nói này cũng không thỏa đáng.
Tôn Mẫn đột nhiên hỏi, “Người phụ nữ tốt theo định nghĩa của đàn ông các anh là thế nào”
Bác sĩ Mạch trầm mặc.
Tôn Mẫn tiếp tục nói, “Có thể giặt quần áo nấu cơm ở nhà giữ con hầu hạ chồng và cha mẹ chồng, đúng không”
Bác sĩ Mạch không còn lời nào để trả lời.
Giọng Tôn Mẫn bất chợt tăng cao, “Họ Hình kia không quan tâm gì đến gia đình thì có thể nói là do theo đuổi sự nghiệp, thật ra có bị ai nói nặng nói nhẹ gì đâu. Còn tôi sao phải chịu người đời trách mắng Tôi cũng theo đuổi sự nghiệp, sai ư”
Bác sĩ Mạch vẫn không nói lời nào.
“Nào có người mẹ không thương con. Chì là cách biểu đạt không giống nhau mà thôi.” Giọng Tôn Mẫn lại thấp xuống. Bác sĩ Mạch bị những lời ấy tác động vào, trong lòng bất giác như có mồi lửa, đốt lên mãnh liệt. Thế là thở ra một hơi, gượng cười nói, “Quý cô à, tôi biết cô kỳ thật cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà… tìm tôi kể khổ thật sự là tìm sai đối tượng rồi. Cô thấy đó, tôi hoàn toàn không hiểu cô, nghe những lời ấy có ích gì chứ.”
Tôn Mẫn nhìn dáng vẻ của bác sĩ Mạch, cười bảo, “Không, có ích. Tôi tìm Mễ Hi Huy, chú ấy nhất định sẽ không gặp tôi. Nhưng bác sĩ thì có.”
Bác sĩ Mạch ngạc nhiên hỏi, “Tìm tôi làm gì”
Tôn Mẫn trầm ngâm một lúc, “Bác sĩ cũng thấy đấy. Tôi sắp kết hôn. Trước khi tái hôn, tôi muốn đón Út cưng về ở chung một thời gian ngắn.”
Bác sĩ Mạch nghe lời này thì thấy kỳ lạ, bèn khó hiểu hỏi, “Trước khi… tái hôn”
Tôn Mẫn nói, “Chính là anh ấy. Anh ấy là một người rất tốt và ôn hòa. Nhưng mà… anh ấy không thích Hình Ngôn Ninh. Hoặc là nói, anh ấy không thích tôi dẫn theo con nhỏ. Sau khi kết hôn rồi, Út cưng sẽ không còn cơ hội theo tôi nữa.”
Bác sĩ Mạch cũng cười, “Tôi chỉ là chủ thuê nhà của Mễ Hi Huy, quý cô đây vì chuyện này tìm tôi thật là nâng tôi lên cao quá. Tôi làm gì có mặt mũi lớn như vậy cùng cậu ấy nói chuyện Út cưng chứ.”
Tôn Mẫn khum lấy mặt, vai rung lên. Bác sĩ Mạch cảm thấy được người phụ nữ ấy đang cười. Ngoài cửa sổ bầu trời tối đen đến gần như toàn bộ, đèn đường sáng lên.
Tôn Mẫn buông tay, có lẽ là ảo giác, bác sĩ Mạch cảm thấy đôi mắt cô đỏ hồng.
“Bác sĩ xem, bác sĩ bận như vậy. Đàn ông luôn hy vọng phụ nữ lúc nào cũng có thể vì gia đình vì con cái mà hy sinh hết thảy. Ha. Tôi muốn một gia đình yên ổn vững vàng, bằng không bác sĩ Mạch đây chỉ cho tôi lối thoát được không”
Bác sĩ Mạch thở dài, “Xin lỗi.”
Tôn Mẫn cũng khuấy cà phê, “Lúc trước khi ly hôn và tranh con, thủ đoạn gì Mễ Hi Huy đều sử dụng. Tôi cũng biết mình căn bản tranh không được với chú ấy. Hiện tại tôi chỉ muốn ở cùng con trai mình một thời gian ngắn.”
Kế tiếp lại là sự trầm mặc khiến người muộn phiền.
Bác sĩ Mạch cảm thấy hoàn toàn không cần phải nói tiếp, “Con người mà, dù gì cũng phải sống. Cô chỉ cần sống vui vẻ là được, miệng lưỡi người đời thật ra được bao nhiêu. Còn về… chuyện Út cưng, tôi sẽ giúp cô hỏi Mễ Hi Huy, về phần kết quả ra sao tôi cũng không biết.” Bác sĩ Mạch đứng lên, thấp giọng nói, “Chúng ta đều là người trưởng thành, dùng chính phương pháp của mình mà sinh tồn, thì cũng phải tự nhận lấy hậu quả của phương pháp đó. Cô nói đúng, xã hội hiện tại không công bằng với nữ giới, mà cô lại là một người phụ nữ có lòng tham với sự nghiệp. Nhưng cô phải nhận hậu quả thôi – con trai không thân thiết với cô. Mặc kệ nói thế nào, hy vọng sau này cô sẽ hạnh phúc, lập ra được gia đình hạnh phúc của mình. Đừng gây sức ép cho người khác, cũng đừng tạo sức ép cho bản thân mình.”
Tôn Mẫn không nói gì.
Bác sĩ Mạch thanh toán tiền cà phê cho hai người, tự cho là mời người phụ nữ ấy một lần. Và rồi cảm thấy thật kỳ lạ, đôi vợ chồng cũ này không phải là cùng đến đó chứ. Trước đây gặp nhau thật đúng là hợp mà.
Về đến nhà, Út cưng đã thức giấc, đang ngồi trên ghế salon nơi phòng khách chơi với mèo nhỏ. Mễ Hi Huy còn đang sửa máy giặt, từ ống thoát nước lấy ra không ít vật bẩn. Bác sĩ Mạch thay quần áo, Mễ Hi Huy đi tìm cờ lê, vừa đúng lúc thấy bác sĩ Mạch.
“Sao về trễ vậy”
Bác sĩ Mạch vào buồng vệ sinh rửa tay, rửa xong cũng không đi, yên lặng nhìn Mễ Hi Huy ngồi xổm nơi cửa sửa máy giặt. Mễ Hi Huy cũng không vội, chờ bác sĩ Mạch nói chuyện.
Bác sĩ Mạch ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói chuyện gặp Tôn Mẫn cho Mễ Hi Huy. Vì không muốn để Út cưng nghe thấy.
“Không được.” Động tác trên tay Mễ Hi Huy vẫn không ngừng, “Dù nói gì cũng không được.”
Bác sĩ Mạch thở dài, “Nói thế nào thì đó vẫn là mẹ ruột của Út cưng, như vậy không tốt lắm.”
Giọng Mễ Hi Huy cứng rắn, “Chẳng có gì là tốt hay không tốt. Không được là không được. Không thương lượng nữa. Hơn nữa chị ấy cũng phải tái hôn, việc cần chuẩn bị khẳng định sẽ rất nhiều, làm gì có sức đi chăm sóc con nhỏ.”
Bác sĩ Mạch nhìn sức trên tay Mễ Hi Huy càng ngày càng mạnh, bất đắc dĩ mà rằng, “Cậu đây là đang làm gì. Sợ cô ấy đến tranh Út cưng với cậu sao”
Mễ Hi Huy không lên tiếng.
Cậu rốt cuộc chỉ là một người chú mà thôi. Cho dù nuôi nấng Út cưng từ nhỏ đến lớn, cũng chẳng thể nào hơn được một câu ‘Huyết mạch thân tình.’ Bé con có ba có mẹ, chú thì tính là gì chứ. Về sau Út cưng chọn ra đi theo ba hoặc mẹ, Mễ Hi Huy một câu cũng nào có thể nói gì.
Bác sĩ Mạch đi đến phòng khách, thấy Út cưng đang ôm mèo nhỏ nghiên cứu một chậu hoa. Mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cào lá cây, Út cưng dùng bàn tay mũm mĩm vuốt lưng mèo nhỏ.
Bác sĩ Mạch ngồi xuống cạnh bé, xoa cổ bé. Út cưng rụt cổ, lấy tay đẩy bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch ôm lấy Út cưng, cầm bàn tay bé, “Út cưng, Út cưng yêu ai nhất”
Út cưng trả lời một cách rõ ràng, “Là chú ~”
Bác sĩ Mạch ôm bé, hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh, “Sau này vẫn phải đi theo chú sao”
Út cưng nghi hoặc nhìn bác sĩ Mạch, “Tất nhiên rồi ~”
Giọng bác sĩ Mạch càng mềm nhẹ hơn, “Cho dù… ba hoặc mẹ muốn đón Út cưng sao”
Đột ngột, Út cưng ngừng hết mọi động tác, nắm bàn tay nhỏ lại, cắn đôi môi nhỏ, nhìn chằm chằm bác sĩ Mạch. Chớp chớp đôi mắt to, dần phủ một tầng nước. Bác sĩ Mạch hoảng sợ, khiến bé con khóc mất rồi. Út cưng mang theo tiếng khóc nức nở hỏi một câu, “Có phải chú không cần con nữa không”
Bác sĩ Mạch chưa kịp trả lời, Út cưng lập tức tuột xuống khỏi chân bác sĩ Mạch, chạy về phía buồng vệ sinh, bổ nhào vào lưng Mễ Hi Huy mà oa oa khóc lớn. Mễ Hi Huy cũng bị bé con làm giật mình, vội vàng xoay người lại. Trên tay bẩn, chỉ có thể dùng cánh tay ôm lấy Út cưng. Út cưng ôm cổ Mễ Hi Huy, vùi khuôn mặt nhỏ vào hõm vai chú, khóc òa, “Chú đừng không cần con mà… Con sẽ ngoan, sẽ không bướng bỉnh, chú đừng không cần con…”
Mễ Hi Huy ôm Út cưng kinh ngạc, “Ai nói chú không cần Út cưng Út cưng sao vậy”
Út cưng bèn khóc thảm hại hơn, trong phòng tất cả đều tiếng khóc của trẻ nhỏ. Mễ Hi Huy ngồi chồm hổm không được, bé con ôm cổ cậu sống chết không buông. Cậu đành phải nửa quỳ xuống, nghiêng qua, hôn lên gương mặt và cổ bé, “Út cưng ngoan, đừng khóc đừng khóc nữa, sao chú lại không cần Út cưng Chú đang sửa máy giặt thôi mà. Đừng khóc đừng khóc nào…”
Bác sĩ Mạch từ phía sau cũng lại đây, trên mặt tất cả đều là xấu hổ, “Chuyện là… Tôi chỉ hỏi một câu…”
Mễ Hi Huy thở dài, “Út cưng, Út cưng buông tay ra trước, chú rửa tay rồi ôm chịu không”
Út cưng một bên khóc, một bên dùng sức ôm lấy Mễ Hi Huy, nhất quyết không buông.
Mễ Hi Huy nhẹ giọng rằng, “Bế Út cưng đi, tôi rửa tay.”
Bác sĩ Mạch khó khăn lắm mới gỡ Út cưng ra được, bế lấy bé. Bé con thật nặng. Mễ Hi Huy rửa tay, quay lại bế Út cưng, bế bé đi qua đi lại, nhẹ nhàng dỗ bé. Sau khi khóc lớn rồi khóc thút thít, mắt Út cưng sưng đỏ.
Bé con kia vẫn bị vây trong hoảng sợ. Sợ hãi bị vứt bỏ, sợ hãi chú bé ngày nào đó sẽ chẳng còn là của mình. Mễ Hi Huy liên tục an ủi Út cưng, Út cưng đá chân vùng vằng, tỏ vẻ mình đang tức giận. Mễ Hi Huy vừa đi qua đi lại, vừa đu đưa bé con trong lòng mình.
Bác sĩ Mạch ở một bên cười khổ nói, “Tôi… bị biến thành kẻ tiểu nhân mà. Tôi chỉ hỏi một câu mà thôi. Trong lòng nhóc con kia, chắc hẳn ý nghĩa của từ ‘chú’ và ‘ba’ kỳ thật cũng đều như nhau.”