Hai mươi tám Tết, ông Hình nói gì cũng muốn xuất viện.
Bà Hình khuyên không được. Ông Hình ngồi trên giường, thở dài, “Cái tết cuối cùng, tôi muốn trải qua ở nhà.”
Bác sĩ Mạch chạy tới hỏi bác sĩ phụ trách. Bác sĩ kia nhìn trái phải không thấy ai, vỗ vỗ vai bác sĩ Mạch, “Lúa mạch này, những lời tôi nói câu nghe đừng nói với người khác. Bệnh của ông Hình chỉ đốt tiền hôi. Toàn bộ hệ hô hấp đã suy kiệt rồi, làm sao trị dứt được Kỳ thật ngày đó cũng sắp đến rồi. Ông ấy muốn về nhà thì cứ để về đi, ít nhất… có một lễ mừng năm mới như ý nguyện.”
Bác sĩ Mạch không nói cho Mễ Hi Huy, chỉ bảo rằng bện tình ông Hình trước mắt đã ổn định, tạm thời có thể xuất viện.
Mễ Hi Huy đang ở tháo rèm cửa. Mỗi năm cậu sẽ tháo rèm mà giặt một lần. Cậu đứng trên chiếc thang mà tháo rèm xuống, trầm mặc.
Nửa ngày, mới nhẹ giọng nói, “Anh… thật ra có thể nói thật với tôi.”
Bác sĩ Mạch không tiếp lời.
Út cưng chạy tới, duỗi bàn tay nhỏ ra ra vui vẻ bảo, “Chú ơi ~ Con giúp chú ôm màn cửa nha ~”
Bác sĩ Mạch ngồi xuống vuốt ve Út cưng.
Bác sĩ Mạch chưa bao giờ biết trước lễ mừng năm mới lại phải náo nhiệt như thế. Bác sĩ Mạch và Mễ Hi Huy đều được nghỉ, hai người quét dọn vệ sinh, ngoài ra Mễ Hi Huy còn muốn suốt đêm chiên món gì đó. Dùng ngó sen, gạo nếp trộn lại chung với nhau, còn dùng cả củ cải sống và bột mì nhào trộn thành nắm. Bác sĩ Mạch luống cuống tay chân mà ở cạnh bên Mễ luật sư hỗ trợ. Còn có một loại bánh quai chèo tự chế hết sức giản dị, ba mặt mỏng quấn lại với nhau, ở giữa xắt một cái, nhồi những phần nhân còn lại vào, liền làm thành. Bên kia chảo đã nóng, Mễ Hi Huy thả một miếng rồi lại một miếng vào. Bánh quai chèo màu trắng thả vào nổi, nổi lên, biến thành sắc vàng rộm. Xung quanh là bọt khí, bôm bốp vang. Mễ Hi Huy sợ nước sôi bắn vào bác sĩ Mạch, đẩy bác sĩ Mạch qua một bên. Bác sĩ Mạch nhìn những ngón tay mảnh dẻ dài thoăn thoắt nhào nặn các loại điểm tâm, bất chợt cười bảo, “Cậu đều là từ đâu học được nhỉ.”
Thời gian gần rạng sáng. Út cưng đã ngủ, hai người ở tại nhà bếp đều theo bản năng nói nhẹ giọng lại. Mễ Hi Huy một mặt xoa xoa củ cải, một mặt thấp giọng nói, “Anh tôi dạy.”
Trước đây cậu ở khu đại viện nơi xí nhiệp. Có gian bếp dùng chung. Mỗi năm vào lúc tết đến, Hình Long Nhược liền theo bà Hình suốt đêm không ngủ làm đủ loại thức ăn. Có một ngày tuyết rơi vào dịp tết, Mễ Hi Huy buổi tối ngủ không được, ngồi trước cửa sổ chờ anh trai về nhà. Hình Long Nhược liều lĩnh trong cơn tuyết lớn mà ôm một nồi đào mừng thọ mới vừa nấu xong đi xuyên qua khu nhà trệt trong nhà máy vào đại viện, khiến Mễ Hi Huy nho nhỏ giật mình. Hình Long Nhược từ trong lòng ngực lấy ra phần hãy còn đọng lại hơi ấm đưa cho Mễ Hi Huy, nhẹ giọng hỏi, sao lại không ngủ được Đói bụng không
Mễ Hi Huy dùng hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy phần thức ăn thật lớn, cắn từng miếng từng miếng một. Tay anh trai rất lạnh, nhưng lại không để ý thấy.
Cho nên lễ mừng năm mới vì sao phải làm nhiều món ăn thế này, Mễ Hi Huy cũng chẳng rõ. Cậu chỉ là học từ anh trai, làm thức ăn cho người trong nhà mình.
Cuộc tổng vệ sinh loạn lạc của năm trước khiến bác sĩ Mạch cảm thấy chơi vui vô cùng. Bác sĩ Mạch chưa từng trải qua náo nhiệt như thế. Út cưng cầm theo một chiếc xô đồ chơi nhỏ cũng muốn tới giúp, bác sĩ Mạch phun nước về phía bé. Út cưng hét lên một tiếng, đem nước từ chiếc xô nhựa đổ lên đầu bác sĩ Mạch. Một lớn một nhỏ rượt nhau trong phòng khách, Mễ Hi Huy đứng trên ban công nghiêm túc lau cửa sổ.
Cậu hít một hơi.
Sau đó, nhẹ nhàng khẽ cười.
Mèo nhỏ nằm trên ban công phơi nắng. Hai vợ chồng La Tĩnh Hòa đã trở về, vốn muốn đón mèo nhỏ về nhà. Út cưng bé con này không tranh cãi chẳng ầm ĩ, chỉ ôm mèo nhỏ rưng rưng rơi nước mắt, khóc đến mức Kỳ Vân cảm thấy tội ác quá chừng, chuyện mèo nhỏ thế là không nhắc đến nữa. Kỳ thật bác sĩ Mạch rất thích nhìn dáng vẻ Út cưng ôm mèo nhỏ và mèo mun nằm trên thảm phơi nắng. Một bé nho nhỏ và hai bé nho nhỏ khác. Hình ảnh ấy khiến bác sĩ Mạch cảm thấy hạnh phúc.
Út cưng là nơi mềm mại nhất trong lòng bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cảm thấy rằng, thứ quan trọng nhất đối với trẻ nhỏ là hãy thật tốt mà lớn lên, đây cũng là hy vọng duy nhất của bác sĩ Mạch. Thế là một phen ôm lấy Út cưng đặt vào lòng mà hôn khắp nơi, Út cưng đạp đạp chân vào quần áo bác sĩ Mạch cười to. Việc bác sĩ Mạch giúp đỡ cũng chẳng được gì, cuối cùng đều là chơi đùa cùng một chỗ với Út cưng. Thật lòng cũng rất thương bé con ấy.
Lau cửa sổ xong, trong nhà liền có vẻ sáng lên. Bác sĩ Mạch mua rất nhiều câu đối, từng xấp từng xấp đều là màu đỏ thẫm. Đợi kiếng khô, bác sĩ Mạch dẫn Út cưng đi đến cửa sổ dán câu đối đỏ, trên mỗi một mặt kính đều là những vòng giấy hoa cắt dán phức tạp. Ở giữa cắt theo chữ cát tường, bên ngoài là những hoa văn như mây bay tràn ra, như thể những làn nước lưu động, lại bị giam cầm trong một hình thoi. Bác sĩ Mạch một mặt dán một mặt cho Út cưng nhận mặt chữ, mỗi năm dư dả, phú quý cát tường, chúc năm mới hạnh phúc. Có giấy hoa ra màu, trên bàn tay nhỏ của Út cưng nhiễm một màu đỏ nhạt. Còn có vài chiếc đèn ***g nhỏ, Út cưng đứng trên chiếc thang, bác sĩ Mạch giúp bé, nhìn bé cố gắng mà treo đèn ***g trên cửa sổ.
“Chậm thôi chậm thôi, nhớ phải cẩn thận.” Bác sĩ Mạch cười bảo, rồi vỗ vỗ mông Út cưng, “Treo xong chưa”
Út cưng chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, thật cao hứng nói, “Treo xong rồi ~ Mạch Mạch xem thử hai bên bằng nhau chưa ~”
Bác sĩ Mạch giúp Út cưng xuống khỏi thang. Út cưng run rẩy đi xuống dưới, cùng bác sĩ Mạch ôm nhau thưởng thức căn nhà đã được bày biện xong. Mễ Hi Huy treo màn trong phòng ngủ tốt rồi, xuống lầu thì thấy trên ban công đều là giấy dán hoa. Trong phòng khách đều ngập màu đỏ hồng.
Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch ôm Út cưng chơi đùa, bất chợt nói, “Tết năm nay chúng ta tới nhà ba mẹ tôi.”
Bác sĩ Mạch nhìn cậu. Cậu thở dài, “Càng náo nhiệt càng tốt. Anh tôi cũng đã đổi ca trực với người khác.”
Út cưng không rõ lắm nên nhìn hai người họ. Bác sĩ Mạch nâng bàn tay của bé lên mà hôn.
Buổi tối, một nhà ba người ở phòng tắm trong phòng Út cưng cùng nhau tắm. Buồng vệ sinh này đã được bác sĩ Mạch sửa qua, chỉ có một bồn rửa tay và một chiếc bồn tắm vô cùng vô cùng lớn.
Bác sĩ Mạch tựa vào bên cạnh bồn, một luồng rồi lại một luồng hơi nóng lượn lờ tỏa ra xung quanh, mênh mênh mông mông. Làn nước ấm thoải mái bao xung quanh người, khiến ngay cả suy nghĩ của bác sĩ Mạch cũng trở nên chậm chạp. Mễ Hi Huy ở bên ngoài bồn tắm chà lưng cho Út cưng, chà xong dùng vòi hoa sen rửa sơ, sau đó ôm Út cưng vào bồn tắm. Bác sĩ Mạch cười hì hì nhìn Mễ Hi Huy trần trụi ôm lấy Út cưng bước vào.
Đường cong trên người Mễ Hi Huy thật rất săn chắc. Tuy không có những múi cơ khoa trương trên cơ thể, nhưng vô cùng rắn chắc. Tạo nên xúc cảm cứng rắn, hơn nữa còn cứng cỏi. Cơ thể một người đàn ông trưởng thành trần trụi, ôm một bé con mông trần tròn tròn đáng yêu. Những mạnh mẽ và mềm mại cùng nhau hiện ra, thật kỳ diệu… Nhìn qua mới thanh khiết làm sao.
Nhóc con kia sau khi vào bồn thì bơi đến chỗ bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch mềm mại hơn chú bé, ôm lấy càng thoải mái hơn. Bác sĩ Mạch đặt Út cưng bên cạnh mình, nhẹ nhàng mát xa tay chân cho bé. Trong căn phòng ấm áp ấy, tiếng nước tiếng đùa giỡn trở nên dịu dàng hơn.
Mễ Hi Huy sải bước vào bồn. Ngồi đối diện bác sĩ Mạch, mở vòng tay ra, dựa vào tường, cả người tựa vào sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cằm nâng lên, đường cong mảnh khải dài nơi cổ.
Bác sĩ Mạch chơi đùa với Út cưng, lấy tay chỉ chấm nho nhỏ trước ngực bé, “Út cưng biết đây là gì không”
Út cưng rất nghi hoặc xoa xoa hồng đầu trước ngực mình, thành thành thật thật lắc đầu.
Bác sĩ Mạch cười hì hì nói, “Đây kêu là meo meo nha ~ của nữ sinh thì lớn hơn mềm mại hơn nữa, hai chấm tròn lớn vây quanh…”
Mễ Hi Huy ho khan một tiếng.
Bác sĩ Mạch không để ý đến người kia, “Út cưng biết meo meo dùng để làm gì không”
Út cưng nhìn bác sĩ Mạch.
Bác sĩ Mạch tiếp tục cười hì hì, “Meo meo chỉ dùng để nuôi nấng trẻ nhỏ thôi ~ chỉ cần cắn như thế này rồi lại hút thế này này ~ Út cưng có biết vì sao đàn ông phải có meo meo không”
Út cưng chớp mắt.
Bác sĩ Mạch cười khà khà vui sướng, “Bởi vì đàn ông cũng phải sinh em bé nha ~ con gái là do mẹ sinh, còn con trai là do ba sinh đó nha ~”
Mễ Hi Huy mở to mắt nhìn bác sĩ Mạch, trong đôi mắt nhỏ của Út cưng tất cả đều là khinh bỉ, “Làm gì có ~ Mạch Mạch thật khờ quá ~ điều đó mà cũng tin ~ con trai và con gái đều do mẹ sinh ra hết ~”
Bác sĩ Mạch nhất thời tỉnh táo hẳn, “Khà khà ~ bé con biết em bé từ đâu tới sao”
Út cưng vẻ mặt đương nhiên, “Thì là sinh ra thôi.”
Bác sĩ Mạch trưng vẻ mặt đáng khinh đáp, “Phải cụ thể! Phải cụ thể hơn! Út cưng, để Mạch Mạch nói Út cưng nghe nha ~”
Mễ Hi Huy ôm Út cưng qua, “Đừng nói bậy.”
Bác sĩ Mạch cười ha hả hai tiếng, “Tôi đang giáo dục cho Út cưng, chẳng hạn như cách dùng JJ, hiểu P là gì mà.”
Mễ Hi Huy thở dài, “Về vấn đề này, hôm nay sau khi lên giường tôi với anh tham khảo.”
Ngày hôm sau là đêm ba mươi. Mễ Hi Huy lái xe mang theo bác sĩ Mạch và Út cưng tới nhà ông bà Hình. Ông Hình ra viện với bình dưỡng khí, trước tiên chỉ có thể nằm trên giường, nhưng tinh thần rất tốt. Trong phòng ngủ vặn tivi, truyền đến tiết mục như thường lệ trước lễ mừng năm mới. Lúc Mễ Hi Huy đến, hình như đang là phỏng vấn hậu trường tiệc tết âm lịch. Bà Hình dọn đồ ăn, hai tay nhúng nước đến đỏ ửng lên. Mễ Hi Huy đặt thứ mang theo xuống rồi vào phòng bếp, bác sĩ Mạch cũng giúp đỡ dọn dẹp. Út cưng chạy đến phòng ngủ ở cùng với ông Hình, bé con rất vui vẻ. Bên ngoài thi thoảng lại có tiếng pháo vang lên, vọng lại nơi khu phố.
“Anh ban ngày chưa về, có thể tối sẽ về thôi.” Mễ Hi Huy rửa đồ ăn, đột nhiên bật ra một câu như thế.
Bà Hình ừ một tiếng.
Bác sĩ Mạch điểm tâm ăn không đủ ăn no, lại đói bụng. Trong bụng kêu òng ọc vang lên, bà Hình nghe xong hỏi, “Đói bụng à Chỗ bác có thức ăn đấy, lót bụng trước đi. Giữa trưa không thể ăn quá nhiều, dành bụng để tối ăn.”
Bác sĩ Mạch rửa sạch tay, đứng trong hành lang cao giọng hỏi, “Bé con đói bụng không”
Út cưng vui vẻ chạy đến, “Có hơi đói ~”
Bác sĩ Mạch cho bé đi rửa tay, sau đó lột vỏ táo đưa cho bé, “Ăn cẩn thận, đừng làm rớt.”
Út cưng ôm thức ăn vui vẻ lại chạy đi.
Bác sĩ Mạch chỉ một loáng là giải quyết xong món ăn ngày tết, rồi giúp Mễ Hi Huy lột vỏ khoai tây. Bữa cơm tất niên có vài món phải làm hơi mất thởi gian, chẳng hạn như món thịt. Phải ninh trước, trong nhà đã ngập tràn hương vị.
Hình Long Nhược ở trong cục vội vàng. Phần lớn cảnh sát đều nghỉ, chỉ còn vài người có ca trực. Người đồng nghiệp thay ca cho anh buổi chiều mới đến. Bước ngang qua đại sảnh lầu một, ngoài cửa sổ lớn, tuyết đã bắt đầu bay bay.
Bầu không khí một năm nữa lại tới. Anh nghĩ thầm.
Bận rộn từ trưa đến chiều, cơ bản mọi thứ đã chuẩn bị tốt. Mễ Hi Huy đeo tạp dề nơi nhà bếp xào rau, bà Hình cầm chiếc chìa khóa nhỏ ra ngoài. Bác sĩ Mạch đi theo bà xuống tầng hầm ngầm, lấy hai củ cải trắng lên. Tuyết rơi, thế nên sắc trời u ám. Đến năm giờ, trời đã hoàn toàn tối đen. Trên tấm thủy tinh nơi cửa sổ nổi lên một tầng sương mù. Út cưng nằm sấp trên ghế sofa xoa hai tay vào nhau ra bên ngoài nhìn thử, bông tuyết bay lả tả, kết thành một tấm màn mỏng. Bên tấm màn kia, là đèn đuốc sáng trưng của hàng vạn ngôi nhà.
Mễ Hi Huy bắt điện thoại, quay đầu nói với bà Hình, “Anh sắp về rồi.”
Bác sĩ Hứa miễn cưỡng co ro trong sofa. Năm nay khó lắm mới không trực ca, ở nhà lại chẳng có việc gì làm. Nơi đại sảnh đèn không mở, trong tivi tiết mục ồn ào, bác sĩ Hứa cũng chẳng để vào đầu.
Chỉ là cần một chút ánh sáng để sưởi ấm lòng mà thôi.
Nhìn một hồi, bác sĩ Hứa có hơi gà gật. Không biết qua bao lâu, đột nhiên một trận chuông cửa khiến người bừng tỉnh. Bác sĩ Hứa đẩy gối ôm ra, xỏ dép lê đi đến huyền quan. Nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa thì nhận ra dáng người trầm mặc của Hình Long Nhược. Bác sĩ Hứa mở cửa, Hình Long Nhược có hơi giật mình. Bác sĩ Hứa chờ người kia nói chuyện, người kia lại ho khan một tiếng. Vừa mới mở cửa, tất cả đều là hơi lạnh nơi hàng hiên. Hình Long Nhược trên người cũng thật lạnh, không biết đã đứng nơi này bao lâu. Tivi trong nhà bác sĩ Hứa vẫn náo nhiệt như trước, trong phòng không bật đèn, từ huyền quan có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trên vách tường. Bác sĩ Hứa không có ý cho người kia vào, cũng không sốt ruột.
Hình Long Nhược trầm mặc sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói, “Chuyện là… Mẹ tôi bảo… mời bác sĩ cùng nhau ăn lễ đón mừng năm mới… Mẹ tôi nói bác sĩ đã cứu chồng và con mẹ, mẹ kêu tôi lại đây mời bác sĩ, mẹ tôi bảo rằng…”
Lại là nửa ngày trầm mặc. Bác sĩ Hứa vẫn là không nôn nóng. Khuôn mặt tuyết trắng chìm nơi bóng tối, hình dáng càng thêm rõ ràng.
Hình Long Nhược ngắm nghía mặt đất nửa ngày. Tiếng đèn nơi hành lang tắt đi. Trong nháy mắt quanh cả hai hoàn toàn là màn đêm. Tiếng pháo đứt quãng bên ngoài ngày càng nhiều, lốp bốp vang.
Bất chợt Hình Long Nhược mỉm cười. Và rồi ngẩng đầu nhìn bác sĩ Hứa, ánh mắt dần quen với bóng đêm. Sau đó nhẹ giọng mà rằng, “Tóm lại… Hãy tới nhà tôi đi. Cùng nhau mừng năm mới.”
Hình Long Nhược vươn tay.
Bác sĩ Hứa nhìn bàn tay vươn tới kia, trong tivi chiêng trống vang trời. Trong bóng đêm an toàn, người nọ đứng trước mặt mình.
Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng cười khẽ.
Hoàn chính văn.
Tình hình là do Thứ Hồng bảo đợi khi xuất bản sẽ có thêm phiên ngoại nên, ừ, tạm thời kết ở đây đó, buổi tiệc mừng năm mới có nhau:”> Còn cặp đôi Chày Gỗ và Tiểu Long Nữ thì, hãy cứ mong sau khi lo cho việc xuất bản Đại Mễ Tiểu Mạch và Bình Đạm Như Thủy rồi, Thứ Hồng sẽ viết một câu chuyện riêng cho hai người họ:”> Khi nào xong bản word mình sẽ up lên nhé 😀
Một bonus nho nhỏ:”> Trích từ Bình Đạm Như Thủy, hãy qua nhà Yura đọc tiếp nào:”> Sự tích ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ của Thanh Hòa =))
La Tĩnh Hòa phủi tay, đứng lên, xoay người giúp Mạch Uy cạnh bên. Mạch Uy tự đứng dậy, nói lầm bầm rồi cười lạnh ba tiếng, ai mượn xen vào việc của người khác. Cao Húc Phi có phần kinh ngạc, Mạch Uy ôm lấy một đống tư liệu tham khảo, “Đừng hy vọng tôi trả ơn. Đây chỉ là anh dũng làm việc nghĩa đúng không Anh dũng thì phải miễn phí.”
La Tĩnh Hòa xấu hổ cười, “A, đây là lần đầu tiên nghe được anh dũng làm việc nghĩa là miễn phí.”
Mạch Uy ôm một đống tư liệu tham khảo, nghênh ngang mà đi. Lúc này giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc hùng dũng vọt tới, phẫn nộ chê bai hành vị đánh nhau trong trường, phải nghiêm túc xử phạt. Lúc đó trên cổ giáo viên chủ nhiệm còn dán thuốc dán, mới vừa bị người chụp bao bố đánh, một bụng tức trong lòng không chỗ phát. Cao Húc Phi yên lặng vào phòng học. La Tĩnh Hòa cứ xem sách như không có việc gì, Cao Húc Phi cũng không lên tiếng.