Hai người cứ như vậy nói liên miên, không khí êm dịu mờ ám. La Tĩnh Hòa nhoài người tới muốn hôn Kỳ Vân, Kỳ Vân sợ động đến vết thương của anh, kêu anh cẩn thận. Nhưng đang vuốt ve an ủi, tiếng chuông cửa nơi đại sảnh lầu một đột nhiên vang lên. Kỳ Vân thở dài, leo xuống giường, chạy xuống dưới lầu. Trong màn hình bất ngờ hiện ra một gương mặt phóng lớn, ở giữa lồi ra, hai bên biến nhọn, Kỳ Vân nhảy dựng. Bác sĩ Mạch tiếp tục lấy tay sửa tóc, “Nhìn tôi trong kính thế nào”
Kỳ Vân nói, “Bác sĩ… Mạch” Dí sát mặt vào gần như vậy làm chi để mặt bị biến dạng.
“Chậc chậc, rốt cuộc camera ở đâu vậy nhỉ, tìm không ra…” Bác sĩ Mạch lầm bầm lầu bầu. Kỳ Vân ấn nút tự động mở cửa, bác sĩ Mạch vẫn còn không chịu buông tha. Bên cạnh bác sĩ Mạch có một anh chàng trẻ tuổi mặt không chút thay đổi dùng ngón tay chỉ, bác sĩ Mạch bừng tỉnh đại ngộ, “Chà ở trong này.” Kỳ Vân nhìn về camera phía trước 囧, người này… sao giống quỷ trăm mắt thế này
Vào cửa bác sĩ Mạch vui vẻ nói, “Nghe nói Thanh Hòa bị cha cậu ấy đánh. Tôi lại đây thăm. Thanh Hòa đâu”
Kỳ Vân cười gượng, “Anh ấy đang nằm trên lầu.”
La Tĩnh Hòa khoác áo vào, chậm rãi đi đến lan can lầu hai đi xuống phòng khách bên dưới, “Đến rồi à. Tôi còn đang suy nghĩ sao tôi gặp chuyện không may mà cậu vẫn chưa đến xem.”
Bác sĩ Mạch nhìn trái xem phải, thất vọng nói, “Nghe người ta nói có kẻ té ở ven đường tôi mới lại đây coi, vậy sao sắc mặt vẫn hồng hào như thế”
‘Quỷ trăm mắt’ bên kia rất khách sáo chào hỏi Kỳ Vân, tự giới thiệu là Mễ Hi Huy, là chú của người bệnh của bác sĩ Mạch. Kỳ Vân đến phòng bếp pha trà, mang trà ra phòng khách chào hỏi khách khứa. Bác sĩ Mạch đi dạo xung quanh, chậc chậc nói, “Không hổ là nhà tư bản, ở căn nhà hủ bại như vậy. Đây là đã bóc lột biết bao mồ hôi và máu của người dân mà.”
La Tĩnh Hòa xoay người xuống lầu, bác sĩ Mạch nhiệt tình nói, “Đừng xuống, vừa lúc tôi muốn tham quan phòng ngủ thế nào.”
Mễ Hi Huy ngồi nghiêm chỉnh bưng chén trà uống thật sự nghiêm túc. Sau đó cứng nhắc nói với Kỳ Vân, “Vũ Di Nham trà[1]. Đa tạ.”
Kỳ Vân ha ha hai tiếng, nói thật ra cậu cũng không biết kia là trà gì. Trước kia La Tĩnh Hòa thích uống, thường xuyên lấy một ít túi trà giấy vàng từ nhà, trà nén[2] trà bánh tròn[3] lá trà thậm chí trà bao đều có. La Tĩnh Hòa nói là do bạn bè làm ăn buôn bán đưa tới, hái trực tiếp ở vườn trà để hàng mới nguyên, cho nên không đóng gói. Sau đó số lần La Tĩnh Hòa suy nhược thần kinh tăng lên, Kỳ Vân liền cấm anh uống trà, chỉ chuyên dùng để đãi khách khứa. Không ít khách uống qua trà nhà La Tĩnh Hòa rồi thì lúc sau đều khen không dứt miệng, nói là trên chợ không mua được hàng tốt. Không nghĩ tới Mễ Hi Huy này cũng là người am hiểu trà. Bác sĩ Mạch ở lầu hai không biết làm gì, Kỳ Vân muốn đi lên nhìn xem, lại sợ tiếp đón không được chu đáo với Mễ Hi Huy, đành phải cùng Mễ Hi Huy uống một ly trà. Mễ Hi Huy phỏng chừng cũng không có chuyện gì phá rối việc uống trà, uống đến nghiêm trang nghiêm túc. Uống đến cuối cùng Kỳ Vân cảm thấy bản thân mình chính là cái thùng đầy ứ, nhẹ cử động là nước trong bụng liền ọc ạch vang.
Không lâu sau, bác sĩ Mạch vô cùng cao hứng từ trên lầu đi xuống, La Tĩnh Hòa cười khổ theo phía sau. Kỳ Vân đứng lên, hình dáng của miệng khi phát âm làm ra tiếng ‘Cẩn thận’. La Tĩnh Hòa gật đầu. Bác sĩ Mạch xuống lầu, La Tĩnh Hòa vịn lan can đứng nơi lầu hai không nhúc nhích.
Bác sĩ Mạch hưng trí không giảm, Kỳ Vân nhớ ra La Tĩnh Hòa thật sự là không thể đứng lâu, phải nằm trong chốc lát. Vậy mà người trước mắt này còn chẳng chịu đi, thế là Kỳ Vân vừa tức vừa cười. La Tĩnh Hòa cười lắc đầu, làm ra hình dạng của miệng khi phát âm ‘Là cố ý’ với Kỳ Vân.
Bắt đầu từ thời trung học, chỉ cần La Tĩnh Hòa gặp rủi ro, bác sĩ Mạch liền hận không thể đốt pháo treo cờ chúc mừng.
Bên cạnh Mễ Hi Huy đứng lên, ho khan một tiếng, chậm rãi nói, “Cũng đã đến lúc rồi, không quấy rầy nữa.”
Hình tượng của Mễ Hi Huy trong nháy mắt cao lớn không ít. Mễ Hi Huy nhìn Kỳ Vân rồi lại nhìn La Tĩnh Hòa, nghiêm túc nói, “Đa tạ chiêu đãi. Tôi phải đón cháu tôi tan học.” Bác sĩ Mạch ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, Mễ Hi Huy mặt không chút thay đổi nhìn bác sĩ Mạch một cái, đột nhiên hỏi Kỳ Vân, “Xin hỏi cậu biết lái xe không”
Kỳ Vân có phần theo không kịp suy nghĩ của người này, “Chuyện đó… Không biết.”
Mễ Hi Huy gật đầu, ánh mắt nhìn như lơ đãng quét qua bác sĩ Mạch, “Không ngồi xe của tôi, có người phải tự trở về trung tâm thành phố.”
Bác sĩ Mạch nhụt chí, than than thở thở đứng lên, than than thở thở đi tới cửa, than than thở thở đổi giày, than than thở thở ra khỏi cửa. Mễ Hi Huy vẫn nghiêm mặt như khúc gỗ, trước khi rời khỏi nhìn lướt qua lầu hai.
La Tĩnh Hòa cười với Mễ Hi Huy, Mê Hi Huy cũng gật đầu với La Tĩnh Hòa.
Tiễn hai người họ rời đi, Kỳ Vân đột nhiên vỗ tay một cái, “Vì sao em lại có cảm giác vui sướng”
“Bởi vì cuối cùng đã nhìn thấy bác sĩ Mạch kinh ngạc.” La Tĩnh Hòa nhẹ giọng nói, “Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi này cao còn có núi cao hơn.”
Kỳ Vân ngẩng đầu nhìn La Tĩnh Hòa cười, “Anh cũng có loại cảm giác này”
La Tĩnh Hòa mỉm cười, “Lại nói tiếp, em có biết Mễ Hi Huy là đang làm gì không”
Kỳ Vân đi lên lầu hai, “Người kia Cứ như khúc gỗ điêu khắc, đang làm gì”
La Tĩnh Hòa thở dài, “Đó là luật sư công ty nổi danh, nói ngắn gọn chính là nhận án về công ty, luật sư chuyên giúp các công ty xí nghiệp lên tòa án. Nghe nói từ khi xuất đạo tới nay không đánh thua qua quan tòa nào, hiệp ước rồi hiệp nghị chỉ cần là người đó muốn thì đều bị chiếm lấy hết. Ai cũng nói đó là ‘Con muỗi nhằm vào thịt trên đùi’ mà.”
Kỳ Vân ngạc nhiên, “Dáng vẻ trầm lặng kia thật không giống người lấy việc tranh cãi làm kế mưu sinh – chẳng qua sao anh lại quen cậu ấy”
La Tĩnh Hòa cười khổ, “Có thể không quen sao. Đoạn thời gian trước công ty chúng ta mới vừa nếm qua việc bị người đó cho ăn thiệt.”
Kỳ Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc này chuông cửa lại vang. Gần đây Kỳ Vân rất hận âm thanh tiếng chuông cửa, chỉ cần vừa vang lên là Kỳ Vân liền run run, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của chị Lâm khi Lý Húc Phi mới vừa bị thương, những dò hỏi đầy nhiệt tình không dứt, cho dù trong lòng hận đến mức không thể lấy chổi quét đối phương ra ngoài, trên mặt còn phải biểu hiện vô cùng cảm kích.
Kỳ Vân có phần giận, “Anh về phòng nằm trước đi, mặc kệ ai tới em cũng sẽ nói anh đi bệnh viện rồi không ở nhà, em chỉ là người quản lý gia đình anh cái gì cũng không biết!” Một bên hãy còn xuống lầu, bước đi kéo lê đến lệch xà lệch xệch. Tức giận nhận điện thoại chuông cửa, trong màn hình bất chợt hiện ra gương mặt Mễ Hi Huy, Kỳ Vân có hơi sửng sốt, “Quỷ trăm… Ngài Mễ, ngài có việc”
Mễ Hi Huy nghiêm trang nói, “À, tôi chỉ sợ không thể nhịn đến khu nội thành, vừa rồi uống trà nhiều quá, có thể đi nhờ nhà vệ sinh hay không”
Kỳ Vân 囧 nói, “Có thể có thể, ngài hãy chờ.”
Trích Bình Đạm Như Thủy |
___________________
[1] Vũ Di Nham trà, một loại trà Ô Long, được trồng ở phía bắc tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, sinh trưởng bên trong những kẽ hở của đá nham thạch, là cực phẩm trà Ô Long ở Trung Quốc.
[2] Trà gạch (hay còn gọi là trà nén, Thục Trà Chuyên [熟茶砖]) là một khối trà được nghiền mịn hoặc lá trà sau khi lên men đã được đóng gói trong các khuôn và ép lại thành dạng khối. Đây là hình thức đóng gói và sử dụng trà thông thường nhất của trà cổ đại Trung Quốc trước thời nhà Minh. Trà gạch có thể được dùng làm đồ uống hoặc ăn như thức ăn, và cũng được sử dụng trong quá khứ như một hình thức tiền tệ.