Đại Mễ Tiểu Mạch

Chương 5



Phòng eICU ở khu cấp cứu mới nhận vào một cảnh sát, bị bắn ba phát súng, nhưng vẫn không chết. Chưa tới sáng ngày thứ hai thì tin này đã truyền ra. Mễ Hi Huy buổi sáng trở về nhà làm điểm tâm cho Út cưng, sau đó đưa bé đến trường. Ông Hình hiện tại căn bản không thể kích động, nhưng giấu ông cũng chẳng phải việc dễ dàng. Vì ở cùng một bệnh viện. Mễ Hi Huy gọi điện thoại xin phép, sau đó ngồi bên ngoài khu eICU mà trầm mặc. Cậu thật không biết phải nói thế nào với ba mẹ. Tối qua lúc nói chuyện với cậu thì vị bác sĩ chữa trị kia mệt mỏi đến mức cứ như sắp tê liệt ngã xuống ngay lập tức. Bác sĩ ấy họ Hứa, là chủ nhiệm khoa cấp cứu, xem ra cũng cỡ tuổi Hình Long Nhược, da mặt trắng trẻo, giọng địa phương miền nam nhỏ nhẹ. Bác sĩ nói với Mễ Hi Huy, rằng hai mươi bốn tiếng đầu là thời gian quan trọng nhất. Xem Hình Long Nhược có thể qua được không.

Mễ Hi Huy ngồi bên ngoài cùng vị bác sĩ kia. Không hề nhúc nhích, mặt không chút thay đổi. Y tá đi qua luôn tránh không được mà nhìn cậu vài lần, những chàng trai anh tuấn lại lạnh lùng rất dễ hấp dẫn tầm mắt phái nữ.

Nhưng cậu chỉ hết sức chăm chú đăm đăm nhìn người bên trong.

Bác sĩ Mạch chậm rì rì đi tới phòng cấp cứu. Bác sĩ Hứa ngồi trong phòng nghỉ, thấy bác sĩ Mạch bước vào, cười nói, “Có mang đến chứ”

Bác sĩ Mạch lấy ra một thanh chocolate từ trong túi, ném cho bác sĩ Hứa, “Tôi là gà mên di động của cậu à.”

Bác sĩ Mạch và bác sĩ Hứa là bạn thời đại học, vẫn ngủ chung phòng, quan hệ luôn rất thân thiết. Bác sĩ Hứa bóc vỏ miếng chocolate, đưa cho bác sĩ Mạch, “Ngày hôm qua cứu một người cảnh sát, mà còn có vẻ như là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Tôi và bác sĩ Lưu thay phiên nhau, cuối cùng cứu được anh ta, tiếp theo thì phải xem tạo hóa của chính anh ta thôi vậy.”

Bác sĩ Mạch nhìn về phía phòng eICU, bất chợt hỏi một tiếng, “Thật là có bắn nhau hử. Giống như trong phim bộ Hồng Kông chứ gì”

Bác sĩ Hứa giận dữ, “Trong phim Hồng Kông là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, Châu Nhuận Phát bị bắn bốn năm súng cũng chẳng có việc gì. Trên thực tế thì thể chất con người chúng ta ngay cả một phát súng cũng chịu không được. Người cảnh sát này bị kẻ khác dùng súc lục bắn đến ba phát. Lúc mới được đưa tới, tôi và bác sĩ Lưu đều cảm thấy hy vọng không lớn, mất máu quá nhiều. Chẳng qua vị cảnh sát này thật rất kiên cường, cắn răng chịu đựng.” Bác sĩ Hứa tán thưởng, “Thật là một người rắn rỏi.”

Bác sĩ Mạch cười nhận ly nước, “Kẻ có thể làm cảnh sát cũng không phải người bình thường. Bác sĩ cũng vậy.”

Bác sĩ Hứa ăn xong chocolate, thở dài một tiếng tựa vào ghế salon, “Hôm nay mới được thấy, thế nào là diêm vương thật sự không tính toán bắt người.”

Bác sĩ Mạch chú ý tới chàng trai trẻ tuổi ngồi trước phòng eICU, người đang đưa lưng về phía gã, “Đó là người thân của anh chàng cảnh sát”

Bác sĩ Hứa gật đầu, “Em trai. Ngồi đó hơn hai mươi mấy tiếng rồi, thể lực cũng thật tốt, chẳng thấy động đậy gì.”

Bác sĩ Mạch nhướn mày, “Không phải đã bất tỉnh”

Bác sĩ Hứa nhắm mắt lại lắc đầu, bác sĩ Hứa đã tới cực hạn rồi, nhu cầu cần nghỉ ngơi đang cấp bách.

Bác sĩ Mạch đút tay vào túi chậm rãi lê bước về trước.

Gã không phải lúc nào cũng phạm vào một lỗi lầm nào đó, ít nhất khi ở bệnh viện gã luôn đứng đắn. Chính là hôm nay có gì đó rất kỳ lạ, tựa như có sợi chỉ trên hai chân gã kéo gã đi, dẫn gã từng bước từng bước một tới trước.

Bóng dáng này nhìn quen mắt quá. Tóc cắt ngắn, bờ vai rộng, đường vai bằng phẳng. Bờ vai này cứ như chiếc giá treo quần áo, mặc gì cũng rất tôn lên dáng người.

Tò mò hơn rồi đây. Gương mặt nhìn thẳng của người này sẽ như thế nào Bác sĩ Mạch bước từng bước một, chậm rãi tới gần.

Mắt Mễ luật sư khẽ động, không hé răng.

Càng ngày càng gần. Bác sĩ Mạch lặng lẽ đi vòng ra sau Mễ luật sư, hưng phấn tựa như đang thám hiểm. Gã hơi nhoài người tới, đang muốn âm thầm đánh giá dáng vẻ phía trước của con người này, đột nhiên trước mắt hoa lên.

Tiếp theo là đau đớn. Người vốn dĩ phải ngồi phía trước kia bất chợt xuất hiện phía sau gã, và rồi hai tay gã bị một bàn tay của người đó giam lại, cổ gã thì bị tay còn lại của người đó đè chặt lên.

Bác sĩ Mạch căn bản còn chưa kịp phản ứng thì người phía sau đã buông tay, thấp giọng nói, “Thật có lỗi. Hiểu lầm.”

Bác sĩ Mạch bị bóp cổ đến ho khan. Mễ Hi Huy gật đầu với bác sĩ Mạch, “Là tôi khẩn trương quá, về sau đền tội. Bác sĩ Mạch, chúng ta lại gặp nhau.”

Bác sĩ Mạch sửng sốt, vừa mới nãy là nhìn người này quen mắt, hiện tại mới nhớ tới người này chính là ‘Chú’ ngày đó ẵm đứa bé đến xem bệnh.

Mễ luật sư hai tay đút vào túi quần, hơi nhoài người về phía trước. Góc áo khoác của bộ tây trang bị nâng lên để lộ ra bên trong là chiếc áo trắng và thắt lưng đen. Kẻ có dáng người rất tuyệt khi làm tư thế này thì vô cùng đẹp, phần phía sau, bả vai, cánh tay, thắt lưng, đường cong trên đùi đều hoàn toàn hiển lộ.

Bác sĩ Mạch vừa muốn nói gì đó, Hình Long Nhược nằm bên trong giật giật mắt. Mễ Hi Huy bình tĩnh nhìn. Hình Long Nhược chậm rãi mở to mắt, thấy Mễ Hi Huy đứng ngoài cửa sổ, mắt khẽ nheo lại.

“Bác sĩ Mạch, phiền bác sĩ kêu bác sĩ Hứa, anh tôi đã tỉnh.”

Lúc Hình Long Nhược vừa mới tỉnh trong miệng còn mang theo ống dẫn, chẳng có cách nào khác nói chuyện. Bác sĩ, y tá rầm rập chạy tới rất đông, Mễ Hi Huy nán lại ngay bên ngoài. Hôm nay bác sĩ Mạch vốn dĩ được nghỉ ngơi, rảnh rỗi quá nên mới có thể chạy tới tìm bác sĩ Hứa trò chuyện. Chẳng qua hiện tại xem ra nơi này cũng không có chuyện gì cho bác sĩ Mạch, bác sĩ Mạch nghĩ thế. Bất chợt Mễ Hi Huy bèn nói, “Bác sĩ Mạch, lần trước cám ơn.”

Bác sĩ Mạch khoác vào hình mẫu con người trưởng thành nho nhã, “À, chuyện phải làm mà thôi.”

Mễ Hi Huy quay qua nhìn bác sĩ Mạch một cái, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Người ít cười mà đột ngột cười là chuyện dọa người nhất. Bác sĩ Mạch nghĩ.

Ở phòng eICU vài ngày, Hình Long Nhược rốt cuộc được bỏ máy trợ thở. Hình Long Nhược cựa quậy cằm, hơi thở mỏng manh nói với Mễ Hi Huy, “Ồn ào muốn chết.”

Mễ Hi Huy đang bận rộn giúp bác sĩ chuyển anh trai tới phòng quan sát, ừ một tiếng.

“Lúc anh hôn mê ấy.” Hình Long Nhược cười yếu ớt, “Lúc ấy cứ nghe chú kêu to, gọi anh ơi, tiếng huyên náo… mãi không ngừng…”

Vài y tá nhìn nhau, rồi lại nhìn hai anh em nhà họ. Mễ Hi Huy mấy ngày nay ngoại trừ thở cơ hồ không phát ra động tĩnh gì. Mễ Hi Huy chỉ thu dọn đồ đạc, lại ừ một tiếng.

Bà Hình cuối cùng vẫn biết chuyện này. Chẳng qua lúc đó đã là sau một thời gian, khi Hình Long Nhược đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường, bà Hình chạy về nhà chỉ để hầm canh gà đưa tới. Mễ Hi Huy tựa như trở lại sáu năm trước, cũng cùng một bệnh viện, hai tầng lầu khác nhau, hai phòng bệnh khác nhau, chạy qua chạy lại. Năng lực tự chăm sóc bản thân của Út cưng thật giỏi, bé tự đánh răng, tự rửa mặt, tự hát ru mình ngủ. Mễ Hi Huy thăm bệnh một hồi thì về nhà nấu cơm, đón đưa Út cưng, đi làm, sau đó chạy vào bệnh viện, đưa cơm. Trong bệnh viện ai cũng biết con trai ông bà Hình giỏi giang, là đứa con tốt.

Lúc bà Hình đưa canh gà cho Hình Long Nhược, hễ nói với đứa con trai lớn về chuyện chú hai là bà sẽ khóc, khóc đến mức Hình Long Nhược trong lòng buồn bã. Nhà người khác thì đều là đứa con lớn nhất làm trụ cột, nhà họ thì lớn nhỏ gì cũng đều mắc nợ chú hai. Bà Hình rầu rĩ bảo, “Long Nhược à, con năm nay cũng đã ba mươi sáu, còn trẻ gì nữa đâu. Tôn Mẫn bỏ đi, con và chúng ta đều oán nó, nhưng cũng hiểu được không phải chỉ có mình nó sai. Con suốt ngày cứ bận rộn đến tối mày tối mặt, không quan tâm tới bản thân mình, cũng chẳng lo cho gia đình. Lần này con nếu chết trước mẹ và ba con, con kêu hai kẻ già như chúng ta làm sao mà sống Con trai con thì đưa cho em trai rồi, con xem đi, dáng vẻ chú hai hiện tại mang theo Út cưng bôn ba khắp nơi, ngay cả đối tượng cũng tìm không được. Anh em trai không thể so với chị em gái, con muốn em con nuôi con cho con cả đời sao Về sau em con phải làm sao Út cưng và con hiện cũng chẳng thân, mẹ và ba con là sốt ruột, sốt ruột sau này hai kẻ già chúng ta nằm xuống rồi, con phải làm sao bây giờ”

Hình Long Nhược không lên tiếng. Bà Hình đã sớm muốn nói chuyện cùng anh, bà muốn nói gì trong lòng anh đều hiểu rõ. Anh ích kỷ, anh thừa nhận. Ly hôn, tranh con với vợ cũng là do chú hai giúp đỡ. Anh trai chị dâu muốn ly hôn mà còn kéo em chồng vào nữa thì chuyện gì xảy ra Những lời đồn đại bên nhà mẹ đẻ Tôn Mẫn rất khó nghe. Con trai thật vất vả mới giành được thì lại không có thời gian chăm lo, vậy là ném cho chú hai. Có đôi lúc cẩn thận ngẫm nghĩ, bản thân mình bận, vậy chú hai sẽ không bận ư. Thế là biến chú hai thành vẫn chưa kết hôn mà phải hầu hạ con nhà người khác.

“Mẹ, đừng nói lung tung.”

Út cưng giật giật góc áo Mễ Hi Huy, nhỏ giọng hỏi, “Chú ơi, sao chúng ta không vào”

Mễ Hi Huy cúi đầu, lấy tay vỗ nhẹ vào mái đầu nhỏ của Út cưng. Út cưng ôm chân chú nó, ngẩng gương mặt bầu bĩnh lên nhìn, như con cún nhỏ.

“Bà nội đang nói chuyện với ba.” Mễ Hi Huy dịu giọng đáp.

Bác sĩ Mạch đến đưa tài liệu nhập viện, trước khi đi bèn nghĩ phải vào nhà vệ sinh trước. Trước cửa nhà vệ sinh nam lát đá cẩm thạnh có một bé trai be bé đang đứng, da thịt mũm mĩm, bé chớp chớp đôi mắt to rất sáng, nhìn bé là khiến người ta vui vẻ. Bác sĩ Mạch bước tới, ngồi xổm xuống, xoa xoa gương mặt tròn tròn nho nhỏ của bé, “Bé cưng sao lại tới đây”

Bé con lấy ngón tay chỉ, “Chú ở trong nhà vệ sinh~”

Bác sĩ Mạch thích con nít, nhất là con nít hiền lành im lặng. Bé cưng trước mắt trông mũm mĩm này khoảng chừng năm, sáu tuổi, mới nhìn đã biết vốn sinh thiếu tháng, nhưng được nuôi lớn lên rất tốt, bác sĩ Mạch thích bé đến mức hận không thể cướp về nhà. Bác sĩ Mạch đang chơi đùa với bé con, bỗng nghe thấy phía sau có người thản nhiên nói, “Bác sĩ Mạch, xin chào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.