Đại Mễ Tiểu Mạch

Chương 9



Suốt đêm thẩm vấn gấp người bị tình nghi. Lại nói tiếp sắp xếp mọi chuyện cũng đơn giản. Hai kẻ nghi phạm bắt cóc cô con gái thiên kim bảo bối của ông tổng một tập đoàn nào đó, cảnh sát chạy tới giải cứu, không ngờ rằng trong bọn cướp có kẻ mang theo súng lục tự chế, nổ súng về phía cô con gái kia, Hình Long Nhược tiến lên chắn, thiếu chút nữa hy sinh vì nhiệm vụ.

Cao Trạch Khiêm cầm tài liệu tổng kết đưa cho Hình Long Nhược, “Người bắn súng tên Triệu Tắc Đống. Năm nay bốn mươi bảy. Tình huống cụ thể của ông ta đều ở đây, anh xem đi. Ngay từ đầu khi chúng ta thẩm vấn, Triệu Tắc Đống nói bắt cóc con gái Sở Dự Thịnh chỉ vì tiền. Hiện tại ông ta lại nói do bị Sở Dự Thịnh bức, ông ta chỉ vì muốn báo thù cho con.”

Hình Long Nhược ngồi trước bàn, ánh sáng nơi ngọn đèn nghiêng xuống, chẳng hiểu sao lại làm gương mặt anh góc cạnh thêm vài phần, “Có nói vì sao không.”

Cao Trạch Khiêm đưa qua tài liệu thẩm vấn thứ hai, “Sở Dự Thịnh là ông tổng của một công ty vận tải tư nhân quy mô lớn. Triệu Tắc Đống là một người tài xế trong đội vận chuyển của công ty Sở Dự Thịnh. Năm đó con ông cũng vào đội vận chuyển trong công ty nhà này. Hai năm trước, trên đường vận chuyển đường dài Triệu Tắc Đống bị lật xe, Triệu Nguyên ngồi bên tay lái phó tử vong ngay tại chỗ. Triệu Tắc Đống cũng vì không được trị liệu thích đáng, xương do bị gãy mà viêm lại biến thành viêm cốt tủy mãn tính. Đây là giám định tai nạn lao động của ông ấy, tàn tật mức độ tám. Công ty Sở Dự Thịnh năm đó cũng chỉ mua một bảo hiểm tai nạn chung cho cả nhóm tài xế, trong lúc Triệu Tắc Đống trị liệu thì công ty của Sở thị cũng đã thanh toán hợp đồng với công ty bảo hiểm. Cái chết của Triệu Nguyên, công ty cũng chỉ bồi thường tám vạn đồng coi như xong việc. Tính thêm bồi thường tai nạn lao động của Triệu Tắc Đống, Triệu gia trước sau thu được khoảng mười vạn đồng. Triệu Tắc Đống cho rằng số tiền này căn bản không đủ, hơn nữa là do công ty buộc họ phải mệt mỏi kéo dài nên người lái mới có thể như vậy. Công ty lại cho rằng tài xế lật xe là lỗi của bản thân mình. Vợ ông sau khi biết được con trai Triệu Nguyên mất rồi thì nằm trên giường không dậy nổi, bản thân Triệu Tắc Đống cũng gần như mất năng lực làm việc. Hai năm nay ông luôn kiện lên tòa án, cũng đã tiêu hết số tiền dành dụm. Công ty của Sở Dự Thịnh có một luật sư rất lợi hại, ông căn bản không thắng được. Vì để có tiền chữa bệnh cho vợ, ông liền cùng cháu mình bắt cóc con gái Sở Dự Thịnh đòi tiền, nhân tiện báo thù cho con trai.” Cao Trạch Khiêm nói, “Tình huống cơ bản là như vậy.”

Hình Long Nhược cúi đầu xem ghi chép hỏi cung. Cao Trạch Khiêm một bên im lặng không lên tiếng. Trên thực tế, Cao Trạch Khiêm là đồ đệ của Hình Long Nhược, đã nghiêm chỉnh dập đầu dâng trà bái sư. Năm đó, lúc vừa mới vào đội cảnh sát hình sự, Cao Trạch Khiêm là học sinh tốt nghiệp loại ưu của trường đại học cảnh sát, nhìn ai cũng chỉ nhìn bằng nửa con mắt. Khi ấy Hình Long Nhược đảm nhận nhiệm vụ ra ngoài, trong đội không ai có thể trừng trị được cậu. Hình Long Nhược trở về kéo cậu đi mài dũa toàn bộ, thế là Cao Trạch Khiêm bắt đầu mỗi ngày đều kề cận Hình Long Nhược, muốn anh thu nhận cậu làm đồ đệ. Hình Long Nhược không để ý tới cậu chàng, cậu chàng cũng không nổi giận, bám dai bám riết suốt nửa năm, quấn lấy đến mức Hình Long Nhược không kiên nhẫn, đồng ý.

“Bắt cóc cộng thêm đánh lén cảnh sát. Triệu Tắc Đống này tội danh không nhẹ được.” Cao Trạch Khiêm nói, “Kỳ thật nhà bọn họ cũng đáng thương.”

Hình Long Nhược đột nhiên hỏi, “Người luật sư lợi hại của công ty họ Sở kia tên gì”

Cao Trạch Khiêm đáp, “Mễ Hi Huy.”

~*~

Bác sĩ Mạch cơ bản đã gần như đánh mất năng lực suy nghĩ của người bình thường. Gã bám lấy Mễ Hi Huy không buông, mở miệng ra là cứ em yêu à em yêu ơi. Mễ Hi Huy gỡ là vẫn cứ gỡ chẳng ra. Người nào đi ngang qua bên cạnh cũng đều thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng còn cười hì hì hai tiếng. Mễ Hi Huy không thích mùi khó ngửi trên người gã, tựa như mới ói xong. Mễ Hi Huy càng lay, bác sĩ Mạch càng bám dính lấy người cậu, hệt như con đỉa.

Tâm tình phiền muộn một mình cũng đã chẳng có, Mễ Hi Huy kéo bác sĩ Mạch từng bước một đi tới bên đường, muốn gọi xe. Bác sĩ Mạch đi theo phía sau, gào khóc mà rú: Em yêu ơi em bay chậm thôi ~~ hai ta hãy cùng nhau đi xem dòng suối nhỏ ~~~

Khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc xe, Mễ Hi Huy cúi đầu nhìn nơi thắt lưng, nhìn lại bác sĩ Mạch nửa chết nửa sống chẳng khác nào kẻ điên, một tay túm cổ áo bác sĩ Mạch ném vào xe.

Khi nhìn thấy tình hình của bác sĩ Mạch, tài xế taxi rất hối hận vì đã ngừng xe. Sợ nhất là mấy con ma men này sẽ ói ra, bèn cau mày vẻ mặt không vui. Mễ Hi Huy cũng tự ngồi vào, chậm rãi nói, “Đừng lo lắng. Có ói tôi cũng bắt nuốt trở vào.”

Tài xế xe ghê tởm.

Nhà bác sĩ Mạch ở đâu Mễ Hi Huy không biết. Cũng không thể ném bác sĩ Mạch trên đường, thật ra là còn có thể đưa đến đồn công an, nhưng Mễ Hi Huy khó lắm mới phúc hậu được một lần, không nhẫn tâm.

Dìu bác sĩ Mạch lên lầu ba. Bác sĩ Mạch một đường đi về thật đúng là không nôn, chỉ toàn nói xàm nói nhảm. Người tài xế phía trước cứ liên tục ngắm kính chiếu hậu, đoán hai người họ là quan hệ gì. Mễ Hi Huy mặt không chút thay đổi, ngồi nghiêm chỉnh, bác sĩ Mạch mềm yếu không xương, ngả tới ngả lui. Xuống xe Mễ Hi Huy trả tiền, sau đó nhìn bác sĩ Mạch ngồi chồm hổm trên đất ôm đầu. Vuốt cằm lại tự hỏi hai giây, dìu bác sĩ Mạch đứng dậy, vào hành lang.

Vóc người bác sĩ Mạch chẳng kém Mễ Hi Huy là bao, khi say rồi lại trở nên nặng chết được, Mễ Hi Huy dìu bác sĩ Mạch cũng là cố hết sức. Thật vất vả mới kéo bác sĩ Mạch lên tới tầng năm, Mễ Hi Huy quẳng bác sĩ Mạch trên đất rồi chống đầu gối thở hổn hển nửa ngày. Mở cửa, một mảnh tối đen, theo bản năng, tiếng thở của Mễ Hi Huy ngừng lại. Út cưng trong phòng ngủ, không thể đánh thức bé.

Nhà Mễ Hi Huy hiện tại ở là nhà thuê. Hai phòng một sảnh một bếp một nhà vệ sinh. Kiến trúc cũ kỹ, dụng cụ trong nhà cũng là khách trọ trước đây để lại. Toàn bộ tiền tích trữ đổ vào việc mua nhà, đối với cậu mà nói đó là chuyện quá xa cơ bản không thể thành. Mang theo đứa cháu nhỏ, chăm sóc mẹ cha, mỗi tháng gắng gượng dành dụm cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Các đồng nghiệp ngầm cười cậu, cười rằng còn chưa kết hôn mà đã mang vẻ mỏi mệt như bị vợ bỏ. Lúc anh trai và chị dâu vẫn chưa ly hôn, Út cưng cũng là do cậu nuôi, những ai ở lâu trong công ty cơ bản cũng biết. Anh trai cậu thì cho rằng nuôi đứa bé sẽ chẳng tốn bao tiền, nên không đưa cho Mễ Hi Huy tiền lo cái ăn cái mặc của bé. Chị dâu cậu thì mừng rỡ có kẻ trông coi con nhỏ miễn phí, bằng không cũng là mừng vì không còn người cứ ở trước mắt làm phiền. Mọi người đều cảm thấy Mễ Hi Huy quá mức ngốc nghếch, tự mình nhảy vào bẫy rập. Anh trai cậu cũng thật là, chưa thấy qua người anh chèn ép em trai như vậy.

Tất cả đều nói như đây là chuyện dĩ nhiên, vì chuyện vốn dĩ cũng chẳng liên quan đến mình, cũng tương tự như đang trò chuyện về nội dung của một bộ phim truyền hình nào đó thôi. Vài người tụ lại cùng nhau mà cảm thán một phen, sao lại thế này sao lại thế kia. Con người Hình Long Nhược đối với nghề nghiệp của mình thì chính là như thế, bắt đầu làm việc rồi là không lo đến sống chết của bản thân. Mấy năm trước khi anh phối hợp với cảnh sát của đội chống buôn lậu ma túy, có người chạy đến nhà anh bắn súng cảnh cáo. Tôn Mẫn không ở nhà vị bận lo cho các lớp tốt nghiệp, Út cưng mới vừa một tuổi nằm trong nhà không ai trông nom. Đến khi cô về thì thấy cửa bị người bắn xuyên qua. Tôn Mẫn cãi nhau với Hình Long Nhược, gào khóc thét lên trong điện thoại, hỏi anh vì sao không chết đi. Hình Long Nhược lúc ấy gần bốn ngày không chợp mắt, dùng sống mũi kẹp điện thoại lên bàn. Tôn Mẫn rống to đến mức những cảnh sát khác đều nghe được, hai mặt nhìn nhau. Tình huống nguy cấp, có anh em nằm vùng sinh tử còn chưa biết, Hình Long Nhược thật sự không có tâm tình nghe những lời vô nghĩa của vợ. Anh dập máy, sau đó gọi điện cho Mễ Hi Huy, thanh âm mỏi mệt đến phát run: Chú hai à, chú ở nhà phải không. Chú hãy giúp anh một việc được chứ… Anh xin chú, chú qua nhà anh đón Út cưng ra, thuận tiện thì mang theo nó… Tôn Mẫn phải về nhà mẹ đẻ…

Mễ Hi Huy cũng không hỏi vì sao, bèn đi đến nhà Hình Long Nhược. Tôn Mẫn nguyên nhân chính là vì hoảng sợ và phẫn nộ đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, mà Mễ Hi Huy lại đưa đầu ra. Cô tức giận mà mắng những lời vô cùng sắc nhọn, Hình gia các người chẳng có lấy một thứ tốt! Còn cái gì mà đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi khinh, vậy mà để người ta đến bắn súng vào nhà! Tôi mặc kệ! Tôi mặc kệ! Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh ta ở nhà được mấy ngày Tôi ở một mình và lập gia đình rồi có gì khác biệt Lấy chồng xuất giá, mặc quần áo ăn cơm, họ Hình đã cho tôi cái gì Hả Đạn sao Không tiền, không quyền, thư ký Liên Hiệp Quốc cũng chẳng bận bằng anh ta! Trong tiềm thức của tên họ Hình đó vốn làm gì có người vợ là tôi đây! Khốn khiếp nó! Bà đây mặc kệ!

Út cưng nằm nơi buồng trong khóc, Tôn Mẫn khóc mà mắng rằng: Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Muốn bức tử mẹ mày sao!

Mễ Hi Huy để chị dâu mắng xong, bình tĩnh nói, chị à, em thấy nơi này cũng không an toàn. Út cưng em mang đi, chị hãy về nhà mẹ đẻ một thời gian ngắn trước, cũng vừa lúc được yên tĩnh.

Tôn Mẫn gạt nước mắt: Cút cút cút đi, lớn nhỏ gì cũng đều cút hết cho tôi!

Mễ Hi Huy ôm Út cưng, hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của bé: Út cưng, ở chung với chú một thời gian được không

Út cưng ngậm ngón tay, chớp đôi mắt to nhìn chú nó. Mễ Hi Huy lấy ngón tay Út cưng ra, Út cưng đột nhiên thật vui mà vỗ bàn tay nhỏ: Pháo pháo ~ pháo pháo ~

Lúc ấy vừa hết năm. Lễ mừng năm mới lần đầu tiên của mình, Út cưng chỉ nhớ kỹ thanh âm đốt pháo. Rất rõ ràng, Út cưng xem tiếng súng trở thành tiếng đốt pháo mừng năm mới. Mắt Mễ Hi Huy bất chợt cay cay, ôm Út cưng đong đưa, thấp giọng nói: Đúng, là pháo, là pháo đốt mừng năm mới.

Sau đó, Mễ Hi Huy bắt đầu kiếp sống vô cùng vô tận của một người cha. Út cưng thân thể suy nhược, ba ngày thì hai bận phải vào bệnh viện. Các y tá trong bệnh viện nhi đồng đều biết Mễ Hi Huy, rất cảm thông cho cậu, hỏi mẹ thằng bé đâu

Mễ Hi Huy không biết phải đáp lại thế nào.

Đêm trước khi Hình Long Nhược và Tôn Mẫn ly hôn, Tôn Mẫn hỏi qua Út cưng vấn đề ưu thương rất có tính lịch sử: Ba mẹ ly hôn, con muốn ở với ai

Út cưng sợ mẹ, tính tình mẹ quá nóng nảy. Út cưng suy nghĩ nửa ngày, chu đôi môi nhỏ ra mà ngập ngừng nói: Có thể đi theo… chú hay không

Lúc ấy tim Tôn Mẫn hóa lạnh.

Nghĩ lại không biết là lỗi ai. Chỉ biết, kết quả thành như vậy đấy.

Hôm nay bị khuấy động vì chuyện tổ trạch, suy nghĩ trong đầu Mễ Hi Huy lại bị đảo qua đảo lại về những chuyện xa xưa. Bác sĩ Mạch ngã vào một bên trên mặt đất, mấp máy rằng lạnh, phải nửa ngày Mễ Hi Huy mới kịp nhận thấy. Mễ Hi Huy dùng chân đá đá bác sĩ Mạch, kẻ kia còn giả chết làm thi thể. Mễ Hi Huy lột áo khoác bác sĩ Mạch, muốn ném bác sĩ Mạch lên ghế salon, bác sĩ Mạch đột nhiên sống lại. Gã ôm bờ vai Mễ Hi Huy, cố gắng hết sức mà vỗ vỗ cậu, “Người anh em, nói cho… cậu hay…, nếu chiến đấu lâu… trên cương vị công tác của tôi, cậu sẽ phát hiện, bản chất của cái gọi là… tình tình yêu yêu, khóe mắt đuôi lông mày, lục đục với nhau, bản chất của nó, hừ, bản chất của những thứ đó chính là thao, có quan hệ biện chứng đến việc thao… Để tôi nói với cậu, các bước đi sẽ như thế này: tìm kiếm mục tiêu, muốn thao, sẵn sàng thao, muốn bị thao, lột quần, đâm qua…”

Bác sĩ Mạch còn chưa nói xong, Mễ Hi Huy liếc thấy Út cưng thế nhưng không biết khi nào thì đi ra, mặc chiếc áo ngủ nhỏ, ôm gối đầu nhỏ, dẩu đôi môi nhỏ. Bác sĩ Mạch bên kia còn đang tiếp tục thao tới thao lui, Mễ Hi Huy nhanh tay lẹ mắt một đấm thụi bất tỉnh gã cho xong việc.

Út cưng rất không vui dẩu môi, hơn nửa càng dẩu càng cao, “Ghét chú quá ~ chú đánh Mạch Mạch ~ chú không thương Mạch Mạch ~”

Tạm thời cho rằng đây là do Út cưng tuổi quá nhỏ tìm không được từ, không lo không lo, Mễ Hi Huy nhìn thi thể trên ghế salon, oán thầm một câu: Tôi thao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.