“Hàn Lâm Viện Thị đọc Vệ Vô Du, ngay hôm nay nhậm chức Chiêm Sự phủ Thiếu Chiêm Sự, khâm thử!”
Tháng ba cuối xuân, một đạo thánh chỉ sắc phong lần thứ hai thuyết minh sự coi trọng của đương nhiệm quân chủ với Vệ Vô Du.
Vào quan trường chưa đến một năm, vị tân khoa Trạng Nguyên này dĩ nhiên từ chính lục phẩm Thị Đọc thăng chức vi chính tam phẩm Thiếu Chiêm Sự, chức quan thăng nhanh đến mức không người theo kịp.
Trong lúc mọi người náo nhiệt ăn mừng, chỉ có đương sự Vệ Vô Du vẫn như cũ như không hề bận tâm, hờ hững không nói gì.
Y phần lớn mỗi ngày đều ở lại thư phòng của mình, không giận không gấp ứng đối tất cả những quan viên đến bái phỏng xu nịnh chúc mừng, tất cả hết thảy xem ra cùng lúc xưa không có gì bất đồng. Người bên ngoài tkhen y được sủng mà không kiêu không ngạo, sinh nhà phú quý mà không nhiễm khí xa hoa.
Sau lưng những vinh sủng này, có bao nhiêu thứ kẻ khác khinh thường tồn tại, lại chỉ có vài người biết được — Phượng Huyên, Lục Vương gia Dục Tường, Mạc Khải Anh cùng chính y.
Ngày hôm đó, trên đường dọc qua Quán các, y bị một người vượt qua trước mặt, kéo y nói chuyện.
“Vô Du, đã lâu không gặp, vừa vặn ta có việc muốn hỏi huynh.”
Trong triều, người gọi y là”Vô Du” chỉ có ba người, là Mạc Khải Anh, Cao Phẩm Dật cùng Phương Chi Vũ. Mà hiện tại người giữ chặt y là Phương Chi Vũ đang nhậm chức ở Lễ bộ, bình thường cả hai tuyệt không dễ chạm mặt nhau.
“Đã lâu không gặp, huynh có việc gì muốn tìm ta?”Nhận thức gần một năm, Vệ Vô Du trước mặt ba người đã không còn câu nệ lễ tiết, nhưng vẫn lơ đãng rút về bàn tay bị nắm.
Dĩ vãng y không cùng người khác bắt tay, là bởi vì câu nệ; hiện tại tránh cùng người tiếp xúc, lại là vì từ tận sâu trong lòng y thấy mình hèn mọn– mỗi một lần bị ôm, y cũng không thể chịu được việc nhận ra rằng thân thể mình cũng phản ứng lại, chân thật làm y không thể chấp nhận nổi là chính y.
Nghe y hỏi, Phương Chi Vũ tựa hồ thấy khó xử tạm dừng một chút, sau đó hỏi: “Chiêm sự phủ...... có thích ứng không? Hết thảy vẫn ổn chứ?”
“Không có gì không thích ứng cả.”Vệ Vô Du mang theo nụ cười thản nhiên đáp.
Chiêm sự phủ Thiếu chiêm sự mang danh là chức vị phụ tá thái tử, nhưng ở một hoàng triều còn chưa lập thái tử, thì cũng bất quá là một chức quan tam phẩm nhàn tản, trừ bỏ chỉnh duyệt một ít chính sự tài liệu cùng tấu chương trước kia, so với lúc y còn làm ở Hàn Lâm Viện cũng không khác nhau mấy.
Cuộc sống hiện tại của y, cùng những thứ y nghĩ trước đây, cách nhau cả ngàn dặm, chỉ sợ cách biệt tựa thiên địa.
“Ác......”Ứng một tiếng, Phương Chi Vũ tựa hồ do dự không biết nên mở miệng thế nào.
“Có chuyện gì không tiện nói ra sao?”
Người trước nay luôn thích nói thẳng, hôm nay sao lại kì quái vậy?
“Không, chỉ là......”Cậu sờ mũi, “Nghe nói, Hoàng Thượng thường triệu kiến huynh.”
Nghe vấn đề của cậu, Vệ Vô Du ngừng một chút mới gật đầu: “Ân.”
“Ách...... Hơn nữa, mỗi lần nghe nói là đến tận hoàng hôn, huynh mới trở về.”
“Cho nên?”Y nghe mà thần sắc biến đổi, nắm chặt bàn tay bên hông.
Vì sao cậu ta đến hỏi mình? Chẳng lẽ...... cậu nhìn ra chuyện y cùng–
“Rất nhiều người nói...... Huynh cùng Phượng đế......”Phương Chi Vũ không biết nói tiếp thế nào đành dừng lại, “Là bởi vì Phượng đế thích......”
“Huynh học được nhiều chuyện từ lúc nào vậy?”Âm thanh trong trẻo sáp nhập, ngắt ngang câu hỏi của Phương Chi Vũ, nghênh hướng hai người, “Hai người các huynh sao lại đứng chung ở đây?”
“Khải Anh.” Thấy người tới, hai người đồng thời gọi.
“Huynh không lo làm chuyện mình cho tốt lại đi chú ý những tin đồn thất thiệt đó.” Mạc Khải Anh nhìn Phương Chi Vũ lộ ý cười thản nhiên, sau đó quay đầu đối Vệ Vô Du nói: “Vô Du, trễ một chút ta đến bái phỏng ngươi được chứ?”
Từ chín tháng trước, đoàn người Mạc Khải Anh đã rời khỏi Vệ phủ.
Cao Phẩm Dật là do vướng chuyện hôn nhân, thành gia xong thì ở góc đường nơi thành Tây mua một tòa nhà; Phương Chi Vũ thì đi theo Mạc Khải Anh đến ở quý phủ của người khác. Vị người khác kia, kỳ thật là thân nhân của Mạc Khải Anh, Kí Uy tướng quân Hạ Bằng Viễn.
Nghe nói, người này là huynh đệ bà con của Mạc Khải Anh, nhưng ngay cả hắn cũng không biết việc Mạc Khải Anh lên kinh ứng thí, mãi cho đến chín tháng trước về kinh thành mới hay tin này, tức giận đến Vệ phủ tìm người.
Nói tìm người, còn không bằng nói cướp người.
Nếu Mạc Khải Anh không nói, Vệ phủ một nhà sợ đã xem Hạ Bằng Viễn trở thành cường đạo thổ phỉ, chỉ vì khi đó mặt hắn vạn phần dọa người, mà ai có ngờ một người mang vẻ mặt đầy bụi đất chật vật cùng một chòm râu rậm rạp lại có quan hệ thân thích với một Mạc Khải Anh tao nhã tuấn tú?
Mà ở trước lúc đó, ai cũng không dự đoán được Mạc Khải Anh tưởng chừng xuất thân nghèo khó, lại có một thân nhân hiển hách.
“Đương nhiên có thể.”Vệ Vô Du khẽ thở ra, cởi bỏ khẩn trương trao cho Mạc Khải Anh một mạt cười cảm tạ.
“Ta đây cũng đi.” Phương Chi Vũ lập tức nói.
“Huynh đừng phiền ta, ta mỗi ngày gặp huynh còn chưa đủ sao không?”
“Huynh cùng Hạ đại ca ở với nhau còn nhiều hơn!” Cậu không cam lòng yếu thế trả lời.
Khải Anh mỗi ngày đều cùng Hạ đại ca ở chung một chỗ, hại cậu phải cùng cái tên mặt lạnh đầu gỗ kia nhìn nhau.
Không, nói đầu gỗ là còn rất nhẹ, gã tám phần là tảng đá chuyển thế, mới có thể đánh chết mà chỉ vắt ra được một chữ, buồn chết cậu mất!
“Dù sao cũng cùng ở dưới một mái hiên.”Cậu lơ đểnh trả lời, khẩu khí lại vô cùng đáng tin, “Ta cùng Vô Du có chuyện muốn đàm, huynh đừng quấy rối.”
” Có chuyện gì mà ta không thể nghe chứ?” Phương Chi Vũ càng thêm không phục.
Thấy hai người bắt đầu tranh chấp, Vệ Vô Du đơn giản chỉ muốn Mạc Khải Anh thay y cuốn lấy Phương Chi Vũ, hướng cậu gật đầu ra hiệu rồi xoay người rời đi hành lang dài tiếp tục đi đến Quán các, lại qua hai khúc gấp đã bị cản lại.
“Vệ đại nhân, Hoàng Thượng thỉnh ngài đến.” Ở trước mặt y, Xuân Minh kính cẩn vái chào, “Thỉnh đi theo nô tài.”
Thân hình y khẽ cứng lại, bỗng hiểu ra gật đầu, lần nữa nhắm mắt thở ra một hơi.
Xem ra hôm nay, là phải để Khải Anh chờ rồi.
Những lúc Vệ Vô Du ở cùng Phượng Huyên, hai người sẽ không có bất cứ ngôn ngữ dư thừa nào, chỉ có thân thể xích lõa giao triền, những tiếng rên rĩ thở dốc làm kẻ khác tâm thần nhộn nhạo không ngừng dật ra, sau đó yên lặng lại trở về.
Vệ Vô Du yếu ớt tỉnh lại, xuyên thấu qua sa liêm, nhìn sắc thái mờ nhạt ngoài cửa sổ, một phòng u tối; y khẽ động, nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc trên lưng, chống thân hình đau xót nhặt lên áo khoác nằm nơi mép giường khoát lên người mình, bước chân xuống giường.
Đẩy ra cửa cách gian, y thấy trong Trượng Hứa Khoan trì vẫn như trước chuẩn bị sẵn nước ấm cho y tắm rửa, trong màn sương trắng lượn lờ y cởi y phục bước vào ao, tẩy sạch một thân tàn tích của hoan ái.
Từ lúc y cự tuyệt Phượng Huyên phái người giúp y tắm rửa, ngài đã sai người kiến tạo một tiểu trì ở đây, những lúc y đến đây luôn có nước nóng được chuẩn bị sẵn, để y sau khi nghỉ tạm có thể tự mình tắm rửa; tắm rửa xong sẽ cùng Phượng Huyên dùng chút thức ăn, sau đó về nhà.
Một năm nay những ngày bị triệu gọi, y chính là trải qua như thế.
Một năm a...... thời gian qua thật nhanh, nhoáng trong chớp mắt đã qua gần một năm, nhanh như vậy, mau đến mức y cơ hồ không còn cảm giác, sâu hơn là y đã sớm học cách chết lặng để quên đi thời gian.
Một nam tử, chấp nhất với một nam tử khác có thể duy trì bao lâu?
Vệ Vô Du không thể biết kì hạn của nó, chỉ có thể để mình thuận theo, nhưng mỗi một bộ phận trên thân thể lại dần chìm đắm vào nó, bới ra một mặt chân thật khiến y sợ hãi.
Một phần dơ bẩn mà bí mật nhất, làm y ngày càng chán ghét chính mình trong gương, chỉ vì gương chiếu ra là hình ảnh y kinh khủng như thế nào, cuối cùng vẫn không thể khôi phục cái vân đạm phong khinh của dĩ vãng.
“Tỉnh sớm vậy?”
Vệ Vô Du ngẩng đầu, bắt gặp Phượng Huyên thân hình xích lõa, vẫn thấy không được tự nhiên mà gục đầu xuống, nhẹ giọng trả lời: “Canh giờ cũng sắp đến.”
“Lưu lại dùng bữa.” Phượng Huyên bước vào ao, kéo y lại nhẹ nhàng hôn, không có hề suy nghĩ y có đồng ý hay không.
Ngài là quân vương, lời ngài nói chính là mệnh lệnh tuyệt đối, tuyệt không có đường cứu vãn hay phản đối.
“Trẫm, thật luyến tiếc để ngươi trở về.” Ngài cúi đầu hôn lên gáy cùng vành tai nhẵn nhụi, mái tóc ẩm thấp của hai người dính lại cùng nhau, một sự mờ ám của *** hiện lên, “Tại tây hoàng thành ban cho người một tòa biệt phủ vậy, ngươi hãy dọn ra sống riêng đi.”
Mỗi lần gặp y thì y như rằng khi mặt trời lặn ngài phải để y đi, chuyện này luôn khiến ngài bất mãn.
“Thần không có lý do dọn ra ở riêng.”Vệ Vô Du tránh nặng tìm nhẹ mà cự tuyệt.
Người có thê tử mới có thể làm vậy. Nhưng y sẽ không nhắc Phượng Huyên chuyện này, bởi vì y vẫn nhớ rõ uy hiếp lúc ấy của ngài, cùng tức giận băng lãnh mỗi khi có người nhắc tới việc hôn nhân của y.
“Ngươi chưa từng muốn thứ gì ở trẫm.” Tinh mâu sáng ngời của Phượng Huyên nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh nhạt của người trước mặt, “Thật không muốn gì đó sao?”
Hậu cung tần phi, ngài chỉ cần ban cho các nàng lang la châu báu, hoặc cống phẩm dị bang; nhưng nam tử trong lòng mà ngài lần đầu tiên dùng mọi cách sủng ái này, thì ngài ban cho thứ gì cũng thấy không thích hợp.
Ngài có thể cho y quan to lộc hậu, mĩ phục, hoa y..... Vệ Vô Du luôn dịu ngoan phục tùng chưa bao giờ thật sự muốn một thứ gì đó, có khi thậm chí còn cự tuyệt những thứ ngài ban tặng.
“Thần không thiếu cái gì, mà cũng không cần.” Trừ bỏ tự do.
“Quan tước?” Phượng Huyên thử hỏi.
“Thần ở Chiêm sự phủ đã thích ứng.” Y thuận theo trả lời, vẫn hờ hững như trước.
“Ngươi không thiếu, hay là không muốn nhận thứ trẫm ban tặng?”Ánh mắt ngài lạnh lùng, nhớ đến sắc phong một tháng trước, y cũng là vẻ mặt ôn hoà thế này, phảng phất như thể mọi chuyện phát sinh không hề can hệ đến y chỉ im lặng tạ ơn.
Ngài từng nghĩ ngài vĩnh viễn thỏa mãn với sự thuận theo vô dục của y, nhưng gần đây lại dần dần phát hiện, vô luận ngài ôm y bao nhiêu lần, chinh phục khối thân thể này bao lần, nghe tiếng thở dốc rên rỉ ngọt ngào bao lần..... Bạch Liên như trước vẫn là Bạch Liên, khiết tịnh của y chưa bao giờ thay đổi, không nhiễm một sắc thái nào khác, bao gồm cả những thứ ngài mang đến.
Y rõ ràng để ngài ôm, chuyện gì cũng tuyệt không phản bác phản kháng, ngược lại càng khó nắm giữ.
Thuở nhỏ được sủng ái, mà tiên đế sau khi mẫu thân ngài bỏ đi lại dành cho ngài gấp bội sủng ái, tất cả những thứ chỉ cần ngài muốn sẽ có dễ như trở bàn tay, từ lâu ngài đã quen sự thuận theo của người khác; nhưng hiện tại, ngài lại đối với sự thuận theo của Vệ Vô Du sinh ra bất mãn.
Mãi không lâu trước đây, ngài hạ chiếu lệnh thăng chức cho y, ngài mới bắt đầu chú ý đến chỗ bất thường này.
Sự thuận theo của y, cùng sự thuận theo của người khác với ngài hình như giống lại hình như khác, Phượng Huyên vẫn không thể phân ra điểm khác nhau này, chỉ ẩn ẩn có cảm giác không thích hợp.
“Thần thật sự không thiếu thứ gì.” Vệ Vô Du khóe miệng nhẹ nhàng động, lộ ra một nụ cười như có như không, “Thần trong nhà đã tính giàu có, đã đủ thỏa mãn.”
Y đến tận giờ cũng không thiếu vật ngoài thân, cũng thỏa mãn với cuộc sống giàu có, có ban thưởng nhiều hơn, thì bất quá cũng là những tục vật đặt một bên, không có tác dụng thực chất gì.
Ngữ khí hữu lý lại ôn hòa, hơn nữa mạt cười lướt qua trong nháy mắt kia, làm Phượng Huyên nhăn mày kiếm lại, không còn tâm tình truy cứu, chỉ thầm mong giữ lại ý cười kia.
“Cho trẫm nhìn nụ cười của ngươi, Vệ khanh.”Ngài khẽ nâng cằm người trong lòng lên, chăm chú nhìn mặt y mệnh lệnh nói.
Không phải lần đầu tiên bị yêu cầu như vậy, Vệ Vô Du thuận theo cong lên khóe miệng. Mạt cười kia quả thật quá nhạt, cũng mơ hồ xa xăm, nhưng lại tăng thêm thanh diễm ẩn trong đôi phượng nhãn kia, sâu kín mị ý như nước chảy ra, đoạt lấy hồn phách kẻ khác.
Vệ Vô Du nhắm lại nhãn tình, tẩy sạch từng chút từng chút tâm trạng mình, tùy ý bàn tay đang vuốt ve dấy lên cao nhiệt, đốt cháy khối thân thể chỉ có dục vọng này.
Y, bất quá cũng chỉ là “nữ nhân” dưới thân quân vương
Ở trước mặt một quân vương, trừ bỏ thuận theo, không cần bất cứ thứ gì khác; thậm chí là tình tự của một con ngươi cùng hết thảy tự hỏi.
Y là thần tử, cũng là cơ thiếp.
Nhớ kỹ cái hẹn với Mạc Khải Anh, lúc trời ngả về tây, phải về nhà, Vệ Vô Du trước hướng cha mẹ thỉnh an, liền vội vàng xuyên qua sân nhà trở lại tiểu ốc của mình, lại giữa đường phát hiện ba người ngồi trong đình nói chuyện.
Vệ Vô Hoa, Vệ Vô Phương cùng Mạc Khải Anh ba người, dưới ánh trăng non ngồi trên bàn đá uống trà, trên bàn bày vài món trà bánh, một bộ truyền trò vui vẻ.
“Nhị ca, huynh đã về rồi?” Vệ Vô Phương đầu tiên nhìn thấy Vệ Vô Du lên tiếng nói, “Chờ huynh đã lâu.”
Vệ Vô Du đang muốn cùng Mạc Khải Anh giải thích, lại nhìn thấy cậu vô tình lắc tay phía dưới, mới sửa mà hỏi: “Các người sao lại có hứng trí như vậy?”
Y hỏi, ánh mắt cũng mang theo nghi vấn nhìn về phía bằng hữu bên người.
“Huynh nghĩ chờ ở đâu cũng là chờ, nên kéo cậu ấy tới chỗ này uống trà nói chuyện, thuận đường chờ đệ.” Vệ Vô Hoa trong nháy mắt ý bảo người hầu mang một chén trà mới lên, quan tâm hỏi: “Hôm nay rất bận sao?”
Vệ Vô Du ngồi xuống, nhẹ lay động phía dưới, “Cũng không quá bận.”
“Đệ còn hỏi Khải Anh sao lại không dẫn Chi Vũ đến, kết quả, huynh ấy nói là lâm thời có việc muốn tìm huynh nói chuyện, cho nên không nghĩ đến nhiều thứ như vậy.” Vệ Vô Phương vô tâm cười, nói tiếp, “Nhưng mà Nhị ca, hôm nay sao lại về trễ vậy về? Chúng đệ đã uống được hai ba chén trà nhỏ rồi đó.”
Lâm thời? Nguyên lai Khải Anh giúp y nói như thế a.
Vệ Vô Du mới giật mình, còn chưa kịp đáp lời, Mạc Khải Anh đã mang cười mở miệng: “Không cần nghĩ, cũng biết Vô Du nhất định là lại xem mấy cái sử lược đến si mê rồi.” Cậu trêu chọc, cũng thay Vệ Vô Du giải vây, “Nhị ca đệ vốn có tính thư si (mê sách), nhất thời khó mà thay đổi, chỉ sợ ngày nào đó có thể trắng đêm xem a......”
“Cũng đúng, Nhị ca thường ngày chính là như thế, vừa thấy thư a, cả người như si như mê, đã làm quan rồi mà tính tình này vẫn không thay đổi.” Vệ Vô Phương thật dễ dàng bị dời đi chú ý, rồi lại nghi hoặc hỏi: “Bất quá một năm nay, thời gian Nhị ca ở trong cung còn nhiều hơn ở trong nhà, Hàn Lâm Viện cùng Chiêm sự phủ thực sự bận đến vậy sao? Đệ thấy Khải Anh họ rất nhàn nha.”
Vệ Vô Du xả ra mạt cười, nhẹ nhấm một ngụm trà thơm, đầu gối đột nhiên bị khẽ bấm một cái, mới giảm được một ít khẩn trương trong lòng.
Một năm nay đều là thế, minh lý ám lý, Khải Anh luôn cho y duy trì cùng trợ giúp.
“Có vài thứ tất yếu phải nhớ kỹ, để sau này có thể sử dụng.” Y trả lời một câu quen thuộc, “Sớm làm cho xong, về sau sẽ không cần lo nữa.”
“Ta xem này căn bản là vấn đề cá tính.” Mạc Khải Anh khẽ nhếch mi, chế nhạo: “Giống Chi Vũ, có thể nhàn hạ thì nhàn hạ, cũng không thể giống Vô Du như vậy; bất quá gặp phải nhàn sự, y lại muốn quản chặt.”
Mọi người phát ra tiếng cười vang đồng ý.
Cá tính Phương Chi Vũ mọi người đều biết, yêu náo nhiệt, yêu nhàn hạ miệng lại hiếu chiến, luôn làm cho người ta mỉm cười. Mà bởi vì bọn họ ở Vệ phủ ở mấy tháng, Vệ gia cao thấp đều không xa lạ gì cậu nữa.
“Đúng rồi, Vô Du, Khải Anh đợi đệ đã lâu rồi do, hai người các đệ vẫn là vào trong nói chuyện đi.” Vệ Vô Hoa trầm ổn mở miệng trong một mảnh tiếu ý, chuyển hướng Mạc Khải Anh hỏi: ” Đêm nay đệ có ở lại đây không?”
“Không, đệ đã nói với Bằng Viễn sẽ về.” Tuy là huynh đệ bà con, nhưng Mạc Khải Anh một lần cũng chưa từng lấy xưng hô huynh trưởng gọi Hạ Bằng Viễn, ngược lại là ngang hàng thẳng hô tục danh.
“Vậy được rồi, các đệ có việc cần đàm thì đi đi.”
“Như vậy, bọn đệ đi trước.”
Mắt thấy hai người đi xa, Vệ Vô Hoa mới lộ ra ảm đạm trong mắt.
“Khải Anh.”Mãi đến khi tiến vào thư phòng của mình ngồi xuống, Vệ Vô Du mới áy náy mỉm cười, “Thật xin lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy.”
“Đừng lo.” Mạc Khải Anh quan tâm mở miệng hỏi: “Hôm nay sao về còn trễ hơn bình thường nữa vậy? Là Phượng đế sao?”
“Ân.”Vệ Vô Du ánh mắt phút chốc nhắm lại, rồi lạnh lung thản nhiên đáp: “Hắn lưu ta dùng bữa.”
Hắn, chính là cách gọi thay. Chỉ có trước mặt Mạc Khải Anh y mới xưng Phượng Huyên như vậy, một nam nhân bắt y dù thế nào cũng phải phục tòng hầu hạ; mà y cũng chỉ có trước mặt Mạc Khải Anh người biết rõ mọi chuyện, y mới có thể lộ ra biểu tình phản đối như vậy.
“Vậy sao.....”Trừ bỏ những lời này, Mạc Khải Anh đã vô pháp nói gì khác chỉ có thể than nhẹ.
Người lúc trước muốn Vô Du nhận Phượng đế, thuận theo Phượng đế là cậu...... Nhưng đã qua một năm, Phượng đế vẫn không chịu buông tha Vô Du, thậm chí sủng hạnh y còn nhiều hơn phi tử. Chẳng qua, cậu vẫn nhìn không ra Phượng đế ôm tâm tư gì với Vô Du, là thuần túy sủng như đối với phi tử, hay là hơn một phần tình cảm khác?
Bởi vì trong một năm này Phượng Huyên vẫn có thêm một vị hoàng tử, đây chứng tỏ ngài vẫn sủng hạnh những phi tần khác, mà không phải là độc sủng một mình Vệ Vô Du.
Như vậy kéo dài đối bất luận kẻ nào cũng không hảo, nhưng chủ yếu hai người mấu chốt lại không hề thay đổi. Một khí phách cuồng nịnh bất chấp người khác, càng miễn bàn đến việc phát hiện suy nghĩ của người khác; một cẩn thủ giới hạn trong tâm không chịu buông ra, chỉ có mặt ngoài thuận theo.
Tuy nói đã qua một năm, kỳ thật bất quá là dừng một chỗ chưa từng có tiến triển gì.
“Ta muốn đến nói với huynh một tiếng, mười lăm tháng này, ta phải đi theo Bằng Viễn đến Kí Bắc.” Tuy biết vào lúc này rời đi không phải cơ hội, nhưng cậu vẫn nói quyết định đi.
“Nhanh như vậy?”Vệ Vô Du sửng sốt, chợt hỏi: “Huynh thỉnh điều lệnh chưa?”
Từ đây đến mười lăm chỉ còn mười ngày a! Nửa năm qua, bọn họ không giấu nhau thứ gì, có thể giúp y giải ưu phiền, cũng chỉ có Mạc Khải Anh, mà từ lúc y điều nhiệm đến Chiêm sự phủ, cơ hội để hai người gặp mặt càng ít hơn.
Hiện tại cậu phải rời đi sao? Nghĩ đến cậu phải đi xa, Vệ Vô Du trong lòng ẩn ẩn mất mác.
“Không, ta tính toán từ quan.” Cậu mỉm cười, thấp giọng nói: “Còn nữa nửa năm, ta muốn đổ một lần.”
Đổ? Vệ Vô Du có chút không hiểu nhìn cậu, chờ cậu nói cho y biết nguyên do.
“Ta vốn không muốn dính líu đến quan trường, nhưng dù thế nào cũng không cam tâm bị người kia quên đi nên mới đến đây.”Mạc Khải Anh ngừng một chút, đồng mâu tú lệ lóe lên kiên quyết, “Hắn đi chỗ nào, ta sẽ đi theo đến chỗ ấy; hắn muốn chạy trốn, ta tuyệt không để hắn vừa lòng đẹp ý!”
Cậu chỉ là vì tìm người, vì cùng người kia đứng cùng một nơi mới tìm đến đây. Như vậy người kia phải đi, cậu cũng phải đi theo đi, bất luận hắn có nguyện ý cho cậu đi theo hay không.
“Huynh nói hắn...... Là Hạ tướng quân?”
“Là tên ngốc tử kia.” Cậu thẳng thắn.
“Huynh cùng hắn.....” Vệ Vô Du hấp một hơi. Tuy rằng sớm có cảm giác giữa họ không phải đơn thuần là tình cảm huynh đệ đơn giản như vậy, nhưng y vẫn không thể lập tức nhận được.
“Mười mấy năm, trong mắt ta chỉ có một mình hắn.” Mạc Khải Anh ánh mắt lặng yên, nắm chặt tay.”Nhưng, hắn lại hèn nhát sau khi phát giác ra tình cảm của mình trốn khỏi gia hương, tám năm chưa về. Nếu hắn quả thật vô tình với ta, ta sẽ hết hy vọng, nhưng hắn...... Rõ ràng hữu tình, lại hèn nhát chậm chạp không dám vượt qua!”
Thế nhưng, cậu cố tình lại đi yêu người nhu nhược đó......
“Khải Anh......” Lần đầu tiên thấy cậu tràn ngập cảm xúc thần sắc oán giận như thế, Vệ Vô Du nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Nguyên lai Khải Anh cũng có chuyện phiền lòng của riêng mình, nhưng vẫn như cũ hỗ trợ y. Y rất muốn vì cậu làm chút gì, nhưng, lại không biết nên làm thế nào hoặc nói cái gì.
“Ta định cho mình một kì hạn, Vô Du.”Một hồi lâu im lặng, Mạc Khải Anh bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng: “Ta chỉ cho hắn mười lăm năm, nếu không được, ta sẽ hoàn toàn rời đi hắn...... thêm bảy tháng nữa, ta cùng hắn nhận thức được mười lăm năm.”
Vệ Vô Du không nói chuyện, chần chờ một chút, im lặng vươn tay, nắm lấy bàn tay cậu đặt trên bàn, thể hiện sự quan tâm của mình; Khải Anh hoàn toàn rời đi trong miệng, làm y có cảm giác không tốt.
“Ta năm nay hai mươi bốn, nhưng đoạn tình này đã kéo dài mười lăm năm, đủ rồi.” Đồng mâu cậu thật tĩnh lặng, đáy mắt vẫn chứa đầy nặng nề đau thương thường thấy, “Ta không đủ sức tiếp tục kéo dài.”
“Ta nghĩ, Hạ tướng quân hắn...... sẽ để ý đến huynh.” Không phải an ủi, mà là y thật sự cho rằng như vậy.
Hiện giờ hồi tưởng lại, chảy xuôi theo ánh mắt hai người, là một cảm giác mờ ám không rõ, nguyên lai đó chính là tình.
Khải Anh mỗi lần nhắc đến Hạ Bằng Viễn, ánh mắt sẽ lóe lên một tia sáng bất đồng; mà Hạ Bằng Viễn...... Tuy rằng y tiếp xúc với hắn không lâu, nhưng hắn quá mức để ý Khải Anh.
“Ta biết hắn để ý, hoặc nên nói, hắn cũng yêu ta.” Mạc Khải Anh đứng dậy, vuốt vuốt xiêm y, tựa như cũng đang sửa sang lại nỗi lòng lãnh đạm nói: “Nhưng tình yêu của hắn, không đủ dũng khí giúp hắn vượt qua mọi thứ.”
Cậu có thể truy hắn cả đời, nhưng, hắn cứ trốn tránh mãi như thế cậu cũng đã mỏi mệt.
“Huynh, sẽ trở về chứ?” Tiễn cậu đến cửa, Vệ Vô Du bất an hỏi.
“Ta không biết.” Cậu lắc đầu, như áy náy, “Chi Vũ cùng Phẩm Dật vẫn ở tại kinh kì, nếu chuyện gì, hãy thỉnh bọn họ đến giúp...... Nửa năm sau nếu có cơ duyên, chúng ta tái kiến.”
“Ta sẽ đi tiễn.” Vệ Vô Du nắm chặt tay cậu, “Trước khi đi, tụ một lần vậy.”
“Tốt.” Mạc Khải Anh mỉm cười, bỗng nhiên lại ngưng trọng, “Có câu này ta vẫn muốn nói cho huynh.”
Đợi Vệ Vô Du chuyên chú nhìn mình, cậu mới mở miệng: “Huynh quá mức trạch thiện cố chấp, đây là khuyết điểm của huynh.” Nắm tay y, Mạc Khải Anh thành khẩn nói: “Không nên thấy bản thân dơ bẩn, cũng không nên quá nghiêm khắc với mình, ta biết huynh mặt ngoài luôn như bình thường, trang vẻ bất cần, nhưng trong lòng huynh lại nghiêm khắc với chính mình hơn những gì người khác nghĩ đến, cứ tiếp tục như vậy, huynh sẽ bức mình mệt xỉu.”
Thấy Vệ Vô Du chấn động, nhếch môi, thân hình cũng cứng lại, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói: “Những lời này, nguyên bản ta không nên nói, bởi vì ta biết huynh không thích người khác nói ra chuyện trong lòng huynh, nhưng ta sắp đi, về sau chuyện của huynh, ta sẽ không có biện pháp giúp gì nữa.”
Cậu dừng một chút, ôn nhu cười, “Vô Du, bảo trọng chính mình.”