Đại Minh Tinh Cái Gì Chứ? Siêu Cấp Phúc Hắc Thì Có!!!

Chương 17



Lãnh Ngạo Thiên vô hồn mà đi tới trước chung cư mà Lương Thái Ngọc đang ở.Tại sao mình lại tới đây chứ?Hắn cau mày,đang định quay người rời đi thì nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện phím của nhân viên khách sạn,hắn dừng chân lại trong chốc lát.

"Cô có biết gì không?".Một trong số hai nhân viên nữ hỏi.

"Gì?".Không nói lấy gì biết.

"Ừ..cái cô minh tinh đó lại đập đồ đấy".

Người còn lại,thở dài thản nhiên nói:"Không biết từ hôm qua đến giờ cô ây đạp bễ bao nhiêu đồ vật rồi nhỉ?".

"Cái sở thích của người giàu thật quái dị!".Người nào đó khẽ cảm thán.

Đồ vật cũng có giá của đồ vật,sao lại vô cớ phá hủy nó như vậy chứ?Thật là lãng phí tài nguyên quá!

Lãnh Ngạo Thiên rốt cục nhịn không được,tiến lại gần hai người nào đó hỏi:"Người mà hai cô vừa nói là vậy?"

Hai người nào đó giật mình,quay đầu lại nhìn hắn.Sau đó không hẹn mà cùng há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mặt.

"Lãnh...Lãnh Ngạo Thiên a!".Một cô gái trong số đó không kiềm chế được kêu lớn lên.

Lãnh Ngạo Thiên cau mày,âm thầm rủa một câu.Tại sao hắn đi ra ngoài mà lại quên hóa trang chứ?Mấy ngày nay đầu óc của hắn thật sự đã không còn tỉnh táo như trước nữa rồi...

"Suyt.,cô gọi nhỏ một chút!".Hắn nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản.Giờ phút này,hắn không muốn tiếp tục rước thêm phiền phức.

Người nào đó hiểu ý,nhìn hắn gật đầu một cái nói:"Lãnh tiên sinh,đến đây có việc gì?".Không ngờ ở đây có nhiều người nổi tiếng lui tới như vậy! Cô vào đây làm thật đúng là một quyết định sáng suốt.

Ho khan vài tiếng,hắn nhàn nhạt hỏi:"Người mà hai người nói lúc nảy không biết là ai a?"Đừng nói là....

"Là người đã hãm hại anh ra nông nổi này đấy!".Cô gái bên cạnh không nhịn được cáu giận nói.

"....".Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt.

Người nào đó liên không khách khí,chạy đến bên cạnh nắm lấy tay hắn kéo,nói:"Thiên ca chuyện này không phải là sự thật đúng không?Anh và Hinh tỷ không có chuyện gì hết đúng không!Là cô Jelly ấy vu khống hai người".

Lúc này cô không lên tiếng là vì quá bất ngờ.Không thể tin được thần tượng của cô,nam thần của lòng cô lại có thể xuất hiện ở nơi này!Cô quả thật rất may mắn!

Lãnh Ngạo Thiên đối với hành động của cô hắn cảm thấy rất khó chịu,nhẹ nhàng gạt tay của người nào đó ra,nhàn nhạt nói:"Chuyện này là chuyện riêng tư của tôi,không cần phải giải thích vói mọi người".Hắn nói ra họ sẽ tin sao? Nếu đã không tin chỉ bằng không cần nói...

"Nhưng em tin tưởng anh không phải là loại người như vậy!".Người nào đó bất mãn nói.

"Cám ơn cô".Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt nói,thật sự...hắn có chút cảm kích với cô gái trước mắt này đấy!

"Linh Linh qua đây,đừng ở đó đeo bám Lãnh tiên sinh nữa".Cô gái bên cạnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhỡ Linh Linh.Làm như vậy ở chỗ đông người đúng thật là rất khó coi.

Linh Linh bễu môi,sau đó cũng về lại vị trí của mình không đeo bám Lãnh Ngạo Thiên nữa.

"Jelly ở phòng nào?".Lãnh Ngạo Thiên lạnh nhạt hỏi.

"Xin lỗi Lãnh tiên sinh,chúng tôi không thể nói số phòng của khách cho anh biết được".Người nào đó có chút khó xử nói.

"Phòng 309 đấy!Thiên ca tới đấy cho cô ta một bài học".Linh Linh ở bên cạnh không biết thức thời nói.

"Linh Linh!"Người nào đó liếc cô cảnh cáo.

"Cám ơn".Lãnh Ngạo Thiên phun ra một câu,sau đó liền quay người đi đến thang máy.

.....Phân cách.......

Đứng trước của phong cô,lưỡng lự hồi lâu hắn vận chọn gõ cửa phòng."Cốc cốc".

"Đã bảo đừng làm phiền tôi rồi mà!".Lương Thái Ngọc ở trong phòng la lớn,cũng không có mở cửa xem người đến là ai.Lòng thầm nghĩ,chác chắn là Triệu Hàn Lâm chết tiệt kia lại tới đây lải nhải!Cô sẽ không mở cửa,nếu không lại bị hắn lên giọng dạy bảo.

"Là tôi!".Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng nói.

Người nào đó ở trong phòng ngây người.Là hắn?!Cái giọng nói đó có chết cô cũng nhận ra.Nhưng có điều tại sao hắn lại ở đây?

Cô bất mãn đi đến mở cửa ra,lạnh lùng nhìn hắn hỏi:"Tại sao anh tới đây được?".Cô nhớ là không có nói cho hắn biết địa chỉ mà?Làm sao hắn tìm tới đây được chứ?

"Tại sao tôi không tới đây đươc?".Hắn ngược lại kình thường nhìn cô hỏi.Bộ cô ở trên núi hay sao mà hắn không tìm được chứ?

"Triệu Hàn Lâm".Lương Thái Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.Chuyện này chác chắn là do hắn bày ra.Triệu Hàn Lâm hắn cũng quá rảnh rỗi rồi đi!Lại thích lo chuyện bao đồng như vậy,nếu có cơ hội cô nhất định sẽ bắt hắn trả cả vốn lẫn lãi.

"Vào nhà đi".Lương Thái Ngọc lạnh giọng nói.Dù sao ở ngoài đây nói chuyện cũng không tiện lắm...

Bước vào căn nhà,hắn không khỏi ngạc nhiên.Nơi này được bố trí rất đơn giản qua trang nhả,mang đậm phong cách Phương Đông.Chẳng phải Jelly từ nhỏ sống ở Anh hay sao?Lẽ ra nhà của cô phải sang trọng giống kiểu nhà của người Phương Tây chứ?

"Mẹ tôi là người Đài Loan".Lương Thái Ngọc không nhìn hắn mà chỉ nhàn nhạt nói.Dĩ nhiên cô biết trong lòng hắn đang nghi hoặc cái,nhưng thật tiếc là cô đã sớm chuẩn bị tất cả cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

"Ừ".Người nào đó nhàn nhạt nói.

"Anh tới đây tìm tôi không phải chỉ để uóng trà chứ?".Lương Thái Ngoc nhìn hắn chế giễu nói.

"Không phải".

"Vậy tới đây làm gì?".Cô cũng đâu còn chuyện gì liên quan tới hắn?

"Cô với vị hôn phu của mình hủy hôn rồi à?".Lãnh Ngạo Thiên nhìn cô nhàn nhạt hỏi.

Lương Thái Ngọc giật mình,trong giây lát liền bình tĩnh trở lại:"Ừ thì sao?"Liên quan gì tới hắn.

"Cô còn yêu anh ta hay không?".Lãnh Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.

"Lãnh tiên sinh giờ anh quản cả việc tôi yêu ai luôn sao?".Lương Thái Ngọc lạnh lùng tặng cho hắn một cái nhìn xem thường.

"Tôi chỉ là quan tâm cô thôi".Hắn thành thật nói,chẳng qua hình như trong chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm.

"Ý tốt của anh tôi ghi nhận,không còn gì nữa mời anh về".Lương Thái Ngoc lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.Cô không muốn người đàn ông này xuất hiện trong nhà của mình.Không muốn anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.

Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt,hồi lâu rồi nói:"Cô bảo trọng sức khỏe,tôi về đây"

Hắn vừa ra khỏi của thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động,quay người lại thì nhìn thấy người nào đó đã bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Lãnh Ngạo Thiên hoảng hốt,chạy đến bên cạnh Lương Thái Ngọc,vội vàng lắc lắc người cô:"Cô không sao chứ?Cô bị làm sao vậy?".

Tâm trạng hắn rối rích,không biết phải làm thế nào.Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện gì đó,đây là...triệu chứng của bệnh đường huyết!Cô bị thiếu máu sao?Hắn không nghĩ nhiều lập tức bế cô đặt lên giường,đắp chăn cho cô,sau đó liền ra ngoài mua thuốc.

Không biết trải qua bao lâu,Lương Thái Ngọc mới mơ màng tỉnh lại.Tuy rằng,đã hoán đổi thân thể với cô gái này,nhưng chứng bệnh đường huyết của cô cũng không có thay đổi.Chính xác là cái cô "minh tinh" này cũng mắc căn bệnh giống cô...

"Tỉnh rồi à?".Một giọng nói nhẹ nhàng quan lên,không khỏi mang theo một chút quan tâm hỏi.

Lương Thái Ngọc giờ mới định thân nhìn rõ người trước mát.Sao hắn chưa đi!Cô vừa định mở miệng hỏi thì đã bị người nào đó cướp lời.

"Uống thuốc đi".Hắn đặt một ít thuốc và một ly nước bên giường nói.

Mà Lương Thái Ngọc cũng ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc.Cô mới không ngu như vậy,không uống thuốc cho chết chắc??

Hắn hài lòng nhìn cô gật đầu một cái,sau đó rời đi không lâu sau thì đem một ly sữa nóng vào.

"Uống chút sữa sẽ tốt"Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt nói.

Lương Thái Ngọc thong thả cầm ly sữa lên,sau đó lạnh lùng đập xuống đất,tiếng bễ của thủy tinh thâm thúy vang lên.

Trong lúc,Lãnh Ngạo Thiên vẫn còn đang khó hiểu thì đã nghe cô lạnh lùng nói:"Sự giả tạo của anh khiến cho tôi thấy thật ghê tởm".

Tưởng làm như vậy thì cô sẽ tha thứ cho hắn sao?

"...."Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt,không nói lời nào.Có lẽ,do gần đây cô gặp nhiều chuyện nên mới có thái độ như vậy...

Vài phút sau hắn lại đem một ly sữa nữa,để trước mặt cô nhàn nhạt nói:"Dù có kích động cũng không nên hành hạ bản thân như vậy".

Đổi lại sự quan tâm đó dĩ nhiên vẫn là một mảnh sữa trắng đỗ đầy sàn nhà.Lần này,cô cũng không nói gì chỉ là ngắn gọn đập đỗ ly sữa của người nào đó.

"Nếu em thích đập đồ,thì cứ đập thoải mái đi.Dù sao ở đây cũng không có thiếu đồ để em đập".Lãnh Ngạo Thiên nhàn nhạt nói.Chỗ nay là chung cư cao cấp,không lẽ chỉ có mấy cái chén mấy cái ly cũng không có cho cô đập?

"Ra ngoài".Lương Thái Ngọc lạnh giọng nói.

"Em muốn ăn gì tôi bảo người ".Giọng người nào đó cũng không có tức giận ngược lại rất ôn nhu hỏi.

"Cút ra ngoài!".Cô rốt cục không còn kiên nhẫn nữa mà lớn tiếng nói.

"Rốt cục tôi đã làm gì mà em ghét tôi đên như vậy?".Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi,đây cũng là điều khiến cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.Hắn với cô không thù không oán tại sao cô lại đối xử với hắn như vậy?

"Tôi chính là không ưa nổi anh!".Lương Thái Ngọc nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy tôi phải làm thế nào,để em loại bỏ thành kiến đó?".Hắn vô ý thức hỏi.Hắn thật sự không biết làm thế nào để cô không cảm thấy chán ghét hắn nữa.

"Anh chết đi là được".Lương Thái Ngọc lạnh lùng nhìn hắn nói.Trong mắt không hề che dấu được nổi oán hận.Cô ước hắn biến mất như vậy cô sẽ không thấy khó xử nữa.

Nhìn thấy sự thù hận cùng oán niệm trong mắt cô,đầu tiên hắn ngây người sau đó chợt cảm thấy đau lòng.Thì ra hắn chỉ đem thù hận lại cho những người hắn yêu thương.Hắn đúng là một người tệ bạc,một kẻ thất bại....

"Tôi về đây,em nhớ chú ý tới sức khỏe".Nhàn nhạt bỏ lại một câu/Lãnh Ngạo Thiên liền rời khỏi.Hắn biết nếu mình tiếp tục ở đây nhất định chỉ khiến cho cô càng thêm tức giận.

Chỉ bằng hắn về trước,để cho cô an tĩnh suy nghĩ.Mà hắn cũng có cơ hội an tĩnh lại một chút,xem mình rốt cục nên làm thế nào mới đúng.Làm thế nào mới không đề bất kì người nào vì hắn mà tổn thương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.