"Cô Lương tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?".Giọng nói trong trẻo khe khẽ vang lên.
Lương Thái Ngọc vốn đang ngơ ngẩn suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây thì bị giọng nói ấy làm cho thất tỉnh khỏi những suy tư. Cô quay người lại nhìn người đến, đó là một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh thoải mái mà thanh lịch. Mái tóc đen dài được cắt ngắn tới ngang vai, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ không chút lay động nhìn cô.
"Cô là ai?" Lương Thái Ngọc lạnh nhạt hỏi.
"Tôi tên là Chu Phương Linh, là phóng viên của đài VTT.Cô Lương, cô có thể nào dành một chút thời gian cho tôi được không?"Chu Phương Linh khách khí nhìn cô đưa ra yêu cầu.
"Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?Nếu là chuyện vụ tai nạn thì tôi nghĩ tôi đã nói hết những gì mình cần nói rồi".Lương Thái Ngọc lạnh lùng từ chối, cô không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
"Nhưng tôi lại nghĩ rằng cô chưa nói hết sự thật"Chu Phương Linh tự mình đi đế cái ghế đối diện Lương Thái Ngọc ngồi xuống nhìn cô nói.
"Tôi đã nói tất cả những gì mình biết rồi, các người còn muốn gì nữa?"
"Cô Lương cô giải thích sao về việc người đưa cô vào bệnh viện không phải là anh Lãnh,mà lại là một số người dân gần đó".Tại sao? Nếu thật sự trước kia Lãnh Ngạo Thiên từng cứu cô, thì tại sao bây giờ anh ta lại thấy chết không cứu, lẽ nào anh ta vô tình đến thế?
Lương Thái Ngọc ngây người...Cô ta nói thật sao? Ngạo Thiên không phải là người đã đưa cô vào bệnh viện...mà là một người khác?
"Có lẽ,do cậu ấy quá hoảng sợ khi thấy cảnh tượng ấy thôi".
"Buồn cười thật tới giờ phút này mà cô còn có thể nói tốt cho hắn."
Chu Phương Linh ánh mắt chợt lạnh lại,nhìn cô gái trước mắt nói:"Nhưng những người chứng kiến vụ việc vào tối đó đếu nói là chỉ thấy anh Lãnh mắt lạnh nhìn cô không phản ứng.Dường như, không có ý định gọi xe cấp cứu đến để cứu cô".Thông tin này cô cũng chỉ mới vừa được biết lúc sáng thôi,nghe nói lúc đó có một người thanh niên đứng trước mặt cô gái bị thương, lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào, cũng chẳng biều lộ tí cảm xúc.
"..."Lương Thái Ngọc trầm mặt,không nói lời nào.
"Cô Lương cô đối xử tốt với anh ta như vậy...liệu anh ta có có xứng đáng hay không?"Chu Phương Linh cô là ai kia chứ?!Làm sao cô không nhìn ra mối quan hệ của họ tuyệt đối không đơn giản như họ nói.Nếu cô đoán không lầm thì...yêu thầm sao?
"Tôi...không biết"Lương Thái Ngọc đau lòng nói.Cô cũng không biết mình làm như vậy liệu có xứng đáng hay không.
"Cô Lương, tôi nghĩ loại người như vậy không xứng đáng để cô đối xử tốt như vậy đâu!Anh ta không xứng đang với cô!"Chu Phương Linh nhìn Lương Thái Ngọc khẳng định nói.Thật ra thì cô cũng không phải gặp Lương Thái Ngọc để lấy tin tức gì, chẳng qua chỉ là muốn khuyên nhủ cô gái ngốc này.Đừng phạm vào một sai lầm giống cô trong quá khứ mà thôi.
"Nhưng tôi yêu cậu ấy..."Lương Thái Ngọc nghẹn ngào nói.Cô yêu hắn hơn nữa còn yêu rất nhiều...yêu hơn cả chình bản thân cô nữa.
"Cô Lương đừng mù quáng như vậy nữa, làm như vậy không xứng đáng đâu" Chu Phương Linh nhìn cô canh thành khuyên ngăn.
"..."
"Thôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa tôi đi về đây, cô ở đây từ từ suy nghĩ" Chu Phương Linh nhìn cô cười ngọt ngào nói.Mong rằng sau ngày hôm nay cô gái này sẽ không ngốc như vậy nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Chu Phương Linh,Lương Thái Ngọc ở phía sau cười khỗ.Người ngoài cuộc xem ra còn thông suốt hơn cô.Vậy tại sao cô cứ mãi chấp mê bất ngộ?
Lương Thái Ngọc uể oải dựa mình vào cạnh giường,mắt nhắm nghiền mắt lại.Cô thật rất mệt mỏi rồi,không muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì về chuyện này nữa.