Đại Minh Tinh - Hoa Mãn Trọng Lâu

Chương 33



"Anh đang ảnh hưởng đến em..." Đương nhiên Lâm Tri biết tâm tư của Tiêu Minh, may mà tổng biên tập và nhiếp ảnh gia không nói gì, có lẽ bọn họ cho rằng giữa hai người đàn ông không thể có tình yêu, nên cũng không phải chuyện lớn gì, thậm chí là khi họ đang để trần thân trên.

"Không sao, đừng lo lắng." Tiêu Minh trầm giọng đáp lại, nhưng không khỏi nhếch miệng, vẻ mặt này càng tăng thêm vẻ tà khí của hắn. Nhiếp ảnh gia trầm trồ khen ngợi liên tục trong lúc chụp. Lúc đầu cũng hơi dè dặt, sau dần dần tốt lên, hai người giống như những người bạn đã quen biết lâu ngày, mọi hành động tương tác đều rất tốt, hiệu ứng bộ ảnh vô cùng tốt, thậm chí vượt xa mong đợi ban đầu của mọi người.

Có không ít người có cùng suy nghĩ như nhiếp ảnh gia, thậm chí nhiều cô gái không thể chịu nổi, lén lấy điện thoại ra chụp vài tấm, vì thỏa thuận giữ bí mật nên họ sẽ không công bố những bức ảnh này trước khi tạp chí phát hành. Nhưng những điều này không ảnh hưởng tới việc họ thưởng thức người đẹp. Lâm Tri là diễn viên. Lần này, cậu có thể vượt quy tắc để chụp những bức ảnh như vậy là vô cùng hiếm, nên không thể trách các cô phấn khích như vậy.

Bởi vì hai người phối hợp rất nhịp nhàng, hơn nữa tiến độ chụp ảnh cũng rất nhanh, so với lúc trước thuận lợi hơn rất nhiều, tổng biên tập cười đến không ngậm được miệng, gọi nhiếp ảnh gia tới thì thầm bàn bạc. Nói một hồi vẫn muốn bọn họ để hở thêm một chút, nhưng bị cả hai người từ chối.

"Hai người nằm đối mặt với nhau, Lâm Tri ở dưới, đúng vậy, chính là như vậy..." Nhiếp ảnh gia mặt không đổi sắc chỉ đạo động tác, Lâm Tri cảm thấy động tác này có chút quá mức, không khỏi có chút sắc tình. Chỉ là cậu không thể chống lại được sức lực của Tiêu Minh, hắn chỉ cần hơi dùng sức là cả hai đã chuyển từ tư thế đứng sang tư thế nằm sấp. Tiêu đại tổng tài sinh ra đã rất ăn ảnh, không cần ai chỉ, hắn cũng có thể đem lại cảm giác cho người đối diện. Sau đó, hắn tự nhiên ngậm hầu kết của Lâm Tri, giống như một con dã thú thực sự, động tác hung ác và khuôn mặt dữ tợn, nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy được sự ấm áp, nhu tình trong ánh mắt hắn.

Lâm Tri bị động tác của hắn dọa sợ. Khi hai người làm tình, Tiêu Minh rất thích cắn hầu kết của cậu, động tác này là một sở thích giúp tăng thêm tình thú cho họ, nhưng Tiêu Minh lại làm như vậy dưới tình huống này, khiến cơ thể đã sớm quen mùi của Lâm Tri trở nên mẫn cảm. Mỗi khi Tiêu Minh làm động tác ám chỉ như vậy, cơ thể cậu sẽ theo bản năng chảy d*m thủy không cách nào khống chế được, nhưng đây không phải là ở nhà, thậm chí không phải là một không gian riêng tư, đây là ở studio, xung quanh có rất nhiều người nhìn họ chằm chằm.

Tiêu Mình nằm trên người Lâm Tri, thân dưới nóng kinh người, cách một lớp quần da cọ cọ vào bắp đùi cậu. Lâm Tri ngửa cổ ra sau, đây là phản ứng theo bản năng của cậu. Thiếu niên ngây thơ, đơn thuần lộ ra cần cổ thon dài của mình trước mặt dã thú, nhưng biểu tình lại có chút né tránh, lo lắng, khuôn mặt ửng hồng. Có lẽ thiếu niên biết một giây tiếp theo dã thú sẽ cắn đứt cổ mình, cho nên giờ phút này cậu có giãy giụa cũng vô ích, hai mắt tĩnh lặng như mặt nước, bình tĩnh đối mặt với vận mệnh của mình.

Nhiếp ảnh gia không thể chụp mặt Tiêu Minh, nên toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên người Lâm Tri. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe lên ánh nước, chỉ một ánh mắt này đã lộ ra tâm trạng lo lắng của cậu. Cậu cắn chặt môi dưới, khuôn ngực trắng nõn áp sát lồng ngực màu mật ong, Lâm Tri chắc chắn không gầy, nhưng so với dáng người tiêu chuẩn của Tiêu Minh thì cậu lại rất gầy. Sự khác biệt rõ ràng này chính là điều nhiếp ảnh gia muốn nhìn thấy nhất. Trong không gian u tối, dã thú chơi đùa con mồi yếu ớt của mình, nhưng con mồi này lại không hề lộ ra sự sợ hãi, lo lắng, đây chính là tôn nghiêm một con người dù có đối mặt với cái chết.

Mặc dù đây chỉ là một bộ ảnh, nhưng nhiếp ảnh gia đã khéo léo không lộ ra kết cục của thiếu niên, cậu có chết hay không chỉ là một câu hỏi không mấy quan trọng, kết cục cuối cùng hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của người xem.

Nhiếp ảnh gia búng tay, ra hiệu kết thúc công việc, trong studio vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Không hổ là ảnh đế, Lâm Tri tuyệt đối chinh phục toàn bộ ánh mắt của người xem, cho dù scandal mấy ngày trước ảnh hưởng đến thanh danh của cậu. Nhưng trong giờ phút này, tại trường quay này, bất cứ ai nhìn thấy trạng thái và phong độ của cậu trong công việc, đều sẽ không tin lời đồn kia, một số người nổi tiếng nhờ vào ngoại hình, một số khác thì dựa vào thực lực của họ. Lâm Tri sinh ra chính là để ăn chén cơm này, không chỉ có nhan sắc mà còn rất chăm chỉ khi làm việc, thật sự là một người hiếm có trong giới giải trí, tất cả đều rất đáng trân trọng.

Lâm Tri cũng cảm thấy lần chụp ảnh này khá thành công, ít nhất đây cũng là một cơ hội tốt cho cậu, cậu để Lý Niệm ở lại và nhờ cô thay mặt mình mời các nhân viên công tác và cả đàn em bị cậu bỏ rơi kia đi ăn cơm. Bữa ăn này để bày tỏ sự cảm ơn của cậu với mọi người. Còn cậu thì lúc này đang bị lửa dục thiêu đốt đến dần mất lý trí, vội vàng thay quần áo, đến cả tẩy trang cũng không tẩy, lén lút trốn ra ngoài.

Đương nhiên, Tiêu Minh cũng giống như vậy.

Xe của Tiêu Minh đậu ở bãi đậu xe ở tầng dưới, một chiếc Land Rover khá điệu thấp. Vì đặc điểm của bản thân, nên hắn rất cẩn thận trong việc chọn xe. Lúc này, hắn đang ngồi trong xe đợi Lâm Tri. Sau khi xác nhận không có paparazzi mới để Lâm Tri ngồi vào ghế phó lái. Tiêu Minh lập tức phóng xe đi, chở con mèo hoang nhỏ của mình về nhà.

"Hôm nay anh làm em sợ chết khiếp." Lâm Tri đến tận bây giờ vẫn cảm thấy sợ, cậu không biết Tiêu Minh nghĩ gì, khuôn mặt hắn rất dễ bị nhận ra, mặc dù vừa nãy không có ai nghĩ đến, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ chắc chắn sẽ đoán được, khẳng định cậu sẽ lại lên hotsearch cho xem, mà khẳng định còn khó nghe hơn lần trước.

"Anh không cho họ chụp mặt, yên tâm đi." Chỉ cần không có ảnh chụp chính diện rõ ràng, Tiêu Minh có thể cắn chặt không nhận. Hơn nữa, anh vốn định gây sức ép cho bên truyền thông, với sức mạnh của Tiêu thị, chuyện này không hề đáng lo.

"Sao đây, đến nhà anh hay nhà em?"

"Nhà em đi, em có chuẩn bị cho anh một bất ngờ." Lâm Tri nói chính là căn hộ bí mật của cậu, nơi đó tích trữ rất nhiều đồ mà cậu tìm tòi sưu tập, chỉ cần Tiêu Minh đồng ý, cậu sẽ lập tức mang mấy món đó ra giúp tăng thêm tình thú.

"Được."

Nhưng kế hoạch lại phải thay đổi, lúc này lại vừa đúng giờ cao điểm, căn hộ của Lâm Tri nằm ở trung tâm thành phố, vừa chạy được nửa đường đã bị kẹt lại không thể nhích được chút nào, chỉ sợ phải mất nhiều thời gian mới có thể thoát ra được. Nhưng Lâm Tri làm sao có thể chịu được? Cậu ngồi ở trên ghế, càng ngày càng bồn chồn. Vừa nãy cậu đã bị Tiêu Minh khơi dậy dục vọng, với thể chất của cậu không thể nói nhịn là có thể nhịn. Cậu có thể kìm nén không nhào vào người Tiêu Minh đã là rất tốt rồi, nếu bắt cậu đợi thêm thì kết cục thật sự khó tưởng tượng.

Một tay Tiêu Minh đặt trên tay lái, một tay thò xuống nhéo nhéo lòng bàn tay Lâm Tri, từ góc độ của hắn nhìn qua, sắc mặt Lâm Tri ửng hồng, xem ra đã nghẹn rất lâu rồi.

Hắn duỗi tay cởi thắt lưng Lâm Tri, rồi thò tay vào, quả nhiên đã ướt đẫm: "Cửa kính là loại một chiều. Người bên ngoài không thể nhìn thấy chúng ta."

Hết chương 33.

Có ai nhớ tui không nà ^^

07/11/2020.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.