Đại Minh Tinh - Hoa Mãn Trọng Lâu

Chương 8: Lâm đại minh tinh ăn dấm (sắm vai play)



Ngày đó sau khi rời khỏi hội sở Lâm Tri vô cùng thỏa mãn, Lý Niệm gặng hỏi nhưng cậu không chịu nói, nhưng nhìn cậu bước đi không được tự nhiên nên cô cũng đoán ra được một chút manh mối, ở phương diện này cô cũng không hỏi nhiều.

Trong khoảng thời gian này Lâm Tri chỉ nhận một bộ phim, là một bộ truyện ngôn tình chuyển thể thành phim, kịch bản khá tốt, công ty cũng có ý tứ để cậu dẫn theo người mới, vậy nên để cho cậu nhận vai nam chính, là một bác sĩ. Cùng diễn với cậu là một tiểu hoa đán cùng công ty, tên là Sở Thu, tên nghe rất nhẹ nhàng, khoan khoái, công ty cũng tạo cho cô ta hình tượng như vậy, có điều vị tiểu hoa đán đó ở trong vòng luẩn quẩn này danh tiếng không tốt, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp, khắp nơi làm bậy, tìm kim chủ kéo tài nguyên, cứ như vậy ngược lại khiến cô ta đi tới tuyến cao hơn, tốt xấu cũng được coi là người tuyến hai.

Lâm Tri luôn luôn không quản chuyện của người khác, cậu nhận kịch bản thì chỉ cần cố gắng diễn tốt vai diễn của mình, đáng tiếc là sinh hoạt cá nhân của tiểu hoa đán kia quá hỗn loạn, hơn nữa còn là một bình hoa đúng nghĩa, bộ này mặc dù là phim ngôn tình, nhưng lại rất khác với mấy bộ phim thần tượng hiện nay, cũng không phải tùy tiện diễn là có thể qua, chỉ với một cảnh đơn giản mà Sở Thu đã NG tới 10 lần, đến cuối cùng khiến cho vẻ mặt của đạo diễn đen thui, Lâm Tri khoác áo blouse đứng hứng gió từ sáng tới trưa cũng đã mất đi tính kiên nhẫn, đạo diễn lúc này mới thả cho họ đi nghỉ trưa, thuận tiện hung hăng đem vị không có não này mắng qua một lần.

Sở Thu bị đạo diễn mắng tới hai mắt đỏ bừng, điềm đạm đáng yêu khiến người khác thương tiếc, chỉ tiếc ở trong phim trường, hai ngày trước cô ta đã khiến Lâm Tri cảm thấy chán ghét, vốn vì cùng công ty nên Lâm Tri đối với cô ta có chút để tâm chăm sóc, mà hết lần này tới lần khác cô ta lại đạp lên sự hảo tâm ấy, không tới hai ngày đã khiến Lâm Tri khó chịu vô cùng, quyết định mặc kệ.

Sở Thu ở trong phim trường thấy không ai chịu tiến lên an ủi mình thì tức giận cắn chặt răng.

Không có tiểu hoa đán quấy rầy, buổi trưa vô cùng yên tĩnh, Lâm Tri không giống Sở Thu kia, cậu vẫn luôn cùng mọi người ăn đồ ăn nhanh, hôm nay cơm mới ăn được phân nửa, bên trong liền có tiếng huyên náo, Lâm Tri tưởng là do vị tiểu hoa đán kia gây ra, để Lý Niệm đi ra xem một chút, sau đó mới biết được, thì ra là Tiêu Minh tới.

Tiêu Minh tới tham ban đoàn phim, mặc bộ vest đen kết hợp với cái kính râm, bên cạnh còn có trợ lý cố ý chuẩn bị hoa quả cùng điểm tâm, không muốn gây sự chú ý cũng không được.

Lý Niệm cũng lấy hai phần hoa quả, Lâm Tri cũng không để ý, đơn giản là do cậu biết Tiêu tổng không phải tới tìm cậu, không thấy Tiêu tổng vừa đến thì Sở Thu lập tức nhào tới hay sao, chẳng lẽ là sợ mọi người không biết mình bám vào một cái cây to sao.

Không sai, Sở Thu chính là đối tượng gần đây rộ lên scandal với Tiêu Minh, cũng là do vị tiểu hoa đán này dùng mọi cách dán lên, Tiêu Minh trước giờ không kén chọn đối tượng, nếu có người đưa tới cửa, hắn sẽ hảo hảo chơi đùa một chút, dù sao không phải vì tiền thì cũng vì danh tiếng. Hôm nay là do Sở Thu yêu cầu hắn tới tham ban, đối với loại nữ nhân phiền toái này, Tiêu Minh cũng chẳng muốn để ý, nhưng vì trợ lý nói Lâm Tri cũng tham gia bộ phim này nên Tiêu tổng thay đổi chủ ý.

Lần đó sau khi ở hội quán trở về, Tiêu Minh vẫn luôn nhớ nhung Lâm Tri, thế cho nên khi nghĩ đến cậu hắn liền không chịu được, hận không thể đem người đặt dưới thân thao làm trăm lần. Hắn cho Lâm Tri số điện thoại cá nhân của mình, người nọ tự mình tìm tới cửa nhưng lại nhiều ngày bặt vô âm tín nên hắn mới mặt dày đi tìm người ta, đến tham ban chỉ là một cái cớ mà hắn nghĩ tới.

Sở Thu tự cho mình là chim nhỏ nép vào lòng Tiêu Minh, nào biết Tiêu Minh không nhìn thấy Lâm Tri nên vô cùng khó chịu, còn kém tại chỗ vứt bỏ hình tượng. Vừa vặn Lâm Tri từ bên trong đi ra, vừa ra khỏi cửa liền cùng Tiêu Minh đối mắt, Tiêu tổng tài đeo kính râm, diện vô biểu tình, tương đối lạnh lùng, Lâm Tri cũng không hề ngạc nhiên, ôn hòa cười cười, giống như thấy một lão bằng hữu vậy.

Lâm Tri tìm thấy đồ bị rơi khi nãy, dự định quay trở về phòng chờ, cậu đã đoán sai sự nhẫn nại của bản thân, cậu đã sớm biết Tiêu Minh hoa tâm, nhưng tận mắt thấy hắn và người khác thân thiết, vẫn không thể kìm nén được ý nghĩ bóp chết hắn.

Tiêu Minh bị Lâm Tri làm cho ngứa ngáy, bộ dáng của Sở Thu không thể lọt vào mắt xanh của hắn, vừa vặn buổi chiều là cảnh quay của nữ chính, Tiêu Minh cuối cùng cũng có thể vứt bỏ được thứ phiền toái kia, thừa dịp nhân viên công tác không chú ý, âm thầm tiến vào phòng nghỉ của Lâm Tri, rất có tiềm chất của tên trộm.

"Tiêu tổng?" Âm thanh đóng cửa rất nhỏ nhưng vẫn kinh động tới Lâm Tri, Lâm Tri nháy mắt mấy cái, cậu vốn dĩ đang ngủ, giật mình tỉnh dậy thì thấy Tiêu Minh đứng đấy, trong giọng nói có chút nghi hoặc, còn có chút mừng thầm, "Tiêu tổng không phải ở bên ngoài tham ban sao, đến chỗ tôi làm gì?"


"Làm sao, tôi không thể tới?" Tiêu Minh tự nhiên ngồi trên sô pha, nỗ lực che lấp túp lều cao giữa hai chân. Lâm Tri ngủ trên một cái sô pha, Tiêu Minh mới vừa ngồi xuống thì cậu lập tức đứng dậy, hiện tại hai bên gặp mặt, nhất thời không biết nói gì.

Lâm Tri hơi có chút xấu hổ, cũng không biết nên nói gì, kết quả ánh mắt không biết nhìn đâu quét tới giữa hai chân Tiêu Minh, căng lớn như vậy làm sao có thể che giấu, lúc này con ngươi khẽ đảo một vòng, lập tức nghĩ ra một chủ ý hay ho.

"Tiêu tổng đến đây, chẳng lẽ có bệnh lạ muốn tôi khám?" Lâm Tri trên người mặc áo blouse trắng, ngữ khí giống như một bác sĩ thực thụ, hiển nhiên đã bắt đầu nhập vai, "Tiêu tổng cứ yên tâm nói ra, tôi có đầy đủ chuyên môn vì vậy mong ngài hãy tin tưởng tôi."

Tiêu Minh như lọt vào sương mù, ban đầu không biết trả lời như thế nào, nhưng sau khi nghe Lâm Tri nói ra hai câu thì hắn lập tức hiểu, không khỏi càng thêm động tình, không phải là muốn chơi trò sắm vai sao, nếu Lâm Tri muốn chơi, hắn cũng không ngại cùng Lâm Tri chơi một chút.

"Chỗ này của tôi mắc bệnh nặng, không biết bác sĩ Lâm có thể xem giúp tôi hay không?" Tiêu Minh đưa mặt tới gần, lúc nói chuyện thì phun nhiệt khí lên mặt Lâm Tri, hắn càng không biết xấu hổ kéo tay Lâm Tri đặt lên chỗ sưng lớn kia, vừa nói chuyện, vừa cầm tay cậu giúp mình an ủi.

Thật không biết xấu hổ! Lâm Tri muốn nhân cơ hội này trêu chọc Tiêu Minh, không ngờ lại khiến Tiêu Minh thích thú, hoàn toàn hòa vào vở kịch, còn thuận tiện đùa giỡn cậu, đem cậu chọc tới hai gò má đỏ lên, đầy mặt ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết đối phó như thế nào.

"Tiêu tổng không ngại thì nói cho tôi nghe một chút về bệnh trạng được không? Tôi muốn biết sơ qua một chút về bệnh của ngài." Lâm Tri muốn rút tay ra, nhưng sức lực của Tiêu Minh rất lớn, hoàn toàn không thể tránh thoát, chỉ có thể đặt câu hỏi, bồi người nào đó tiếp tục diễn.

"Cũng không biết là bệnh gì, chẳng qua vừa nhìn thấy bác sĩ Lâm, chỗ này của tôi liền sưng lên, trướng đến rất đau, cậu nói xem tôi đây là mắc bệnh gì, nên chữa như thế nào, có thể cho tôi biết không?"

Hết chương 8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.