Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ Dạ Ngân Tuyết cắn môi, cười mỉm hỏi Lạc Tuyết Nhàn: "Vậy bà có đồng ý giúp cháu không?" Lạc Tuyết Nhàn gật đầu chắc chắn:"Giúp! Tất nhiên là giúp! Tiểu Tuyết! Con đã hứa với bà rồi đó nhất định phải dẫn bà đi gặp Du Hải." "Cháu hứa!" Dạ Ngân Tuyết bật cười không ngừng. Dạ Ngân Tuyết rời khỏi phòng đi xuống lầu với tâm trạng rất vui vẻ, Lăng An Vũ cùng Dạ Khải Hiên, Trần Uyển Dư nhìn thấy nét mặt rạng rỡ, tươi cười của cô ba người họ ngay lập tức nở nụ cười, chờ mong, hy vọng. "Sao rồi? Bà nội chịu giúp em thuyết phục ba mẹ không?" Dạ Khải Hiên kéo lấy tay của cô ngồi xuống hỏi cô. Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu:"Bà nội đồng ý giúp chúng ta thuyết phục ba và mẹ." "Tốt quá rồi!" Ba người đồng loạt cất giọng tràn đầy vui mừng. "Tiểu Tuyết! Em đã làm cách nào để thuyết phục bà của em giúp em vậy?" Lăng An Vũ vô cùng tò mò, thắc mắc cách mà cô thuyết phục bà của mình. Dạ Ngân Tuyết phì cười nói với ba người họ: "Lúc nãy em lên phòng vô tình thấy bà đang xem phim của Du Hải mà em đã để ý nhiều lần rồi bà nội chỉ xem phim của Du Hải thôi và sau đó em mới biết bà nội thích Du Hải nên em mới nói với bà nếu như bà giúp thì em sẽ dẫn bà đi gặp Du Hải vậy là bà đồng ý." Dạ Khải Hiên há hốc miệng không thể tin được chuyện này: "Bà đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn thích trai đẹp sao? Anh thật không ngờ bà lại trở thành fan của Du Hải đó." "Đến em còn không tin được nữa là." Dạ Ngân Tuyết vẫn cười không ngừng. "Chết cha! Tại sao tớ lại quên chuyện này chứ?" Trần Uyển Dư chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi hét lên. "Cậu quên chuyện gì?" Dạ Ngân Tuyết nhướng mày nhìn cô, hỏi. Trần Uyển Dư kéo cô đi ra xe vừa đi vừa nói cho cô biết: "Chị Kiều bảo tớ kêu cậu và An Vũ đến công ty vậy mà tớ lại quên mất đến bây giờ mới nhớ ra." Lăng An Vũ lái xe chở Dạ Ngân Tuyết, Trần Uyển Dư đến công ty còn Dạ Khải Hiên lái xe quay trở về tập đoàn Dạ thị. Đến công ty, Dạ Ngân Tuyết, Lăng An Vũ và Trần Uyển Dư bước vào phòng làm việc của Bạch Kiều, vừa bước vào cô đã cất giọng hỏi: "Cô muốn gặp tôi và An Vũ là có chuyện gì?" Bạch Kiều cười tươi muốn đến tận mang tai nói với cô: "Nếu sớm biết chuyện hẹn hò của cô có ích như vậy tôi đã tự tung tin từ sớm rồi không phải chờ đến bây giờ." Lăng An Vũ khó hiểu, đôi mày nhíu lại:"Cô nói vậy là sao?" Bạch Kiều không nhanh không chậm trả lời: "Sau khi tin hẹn hò của hai người được tung ra đã có rất nhiều hợp đồng phim, hợp đồng quảng cáo đến muốn hai người cùng nhau làm việc." "Thật sao? Muốn tôi và An Vũ làm chung?" Dạ Ngân Tuyết vẫn nghi ngờ hỏi lại một lần nữa. Bạch Kiều nhướng mày, gật đầu:"Vì vậy cho nên tôi đã nhận những hợp đồng đó rồi, ngày mai hai người có một hợp đồng quảng cáo đó." "Tại sao cô lại không hỏi ý kiến của An Vũ trước anh ấy vẫn chưa đồng ý sẽ làm mà?" Dạ Ngân Tuyết cau mày khó chịu. Bạch Kiều khoác tay lên vai của cô miệng vẫn chưa hề dừng cười: "Tôi nghĩ cậu ấy phải đồng ý chứ? Nếu không thì chẳng phải đã phụ lòng những người hâm mộ những người đã ủng hộ hai người sao có đúng không?" Dạ Ngân Tuyết bĩu môi, cất giọng hỏi Lăng An Vũ: "An Vũ! Anh có đồng ý không?" Lăng An Vũ cười nhẹ:"Được làm việc cùng em tất nhiên là anh đồng ý rồi."
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.