Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 11



Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào, bóng dáng thon dài khỏe đẹp của Shona dưới ánh nắng lưu lại một cái bóng thẳng tắp. Ưu nhã cúp điện thoại anh mở ngăn tủ gỗ bên cạnh ra, ngăn tủ mang theo chút vẻ cổ xưa phát ra tiếng xành xạch xành xạch. Từ bên trong lấy ra một ly rượu và một chai Vodka, ung dung rót cho mình một ly. Cầm tờ báo đặt bên cạnh, anh xoay người ngồi lên chiếc ghế mây, hơi ngửa ra sau, hai chân bắt chéo nhau một cách tao nhã.

Chiếc quần jean bao lấy đôi chân thon dài, cổ áo sơ mi mở ra, tùy ý để mấy cái cúc không cài tản mát bên ngoài vạt áo, mang theo chút ưu nhã chán chường. Ống tay áo sắn tới khuỷu lộ ra cánh tay rắn chắc, đường cong cơ thể lưu sướng mà tràn ngập lực đạo. Ngón tay thon dài. Đôi mắt mê người hơi rủ xuống, tầm mắt rơi vào tờ báo trên tay. Sợi tóc đỏ tươi buông xõa trước mắt, tỏa ra sức quyến rũ gợi cảm khiến người ta không thể chống cự. Ánh mặt trời vẩy từng tia nắng vàng kim sáng bóng lên người anh.

Khi Michelle mang theo ánh mắt mông lung ngái ngủ đi vào, liền nhìn thấy bức tranh mĩ lệ nhiếp hồn đoạt phách.

Cậu ngơ ngác nhìn Shona ngồi trước cửa sổ, vô ý thức mà ngừng hô hấp. Ánh mắt dường như không thể rời khỏi người anh.

“Chào buổi sáng.” Shona ngẩng đầu mỉm cười với cậu.

“Chào, chào buổi sáng.” Lúc này Michelle mới phát hiện mình cư nhiên há ngoác miệng như thằng đần. Nhịn không được tự khinh thường chính mình. Lấy ra một dải ruy băng từ trong túi, cậu cột tóc lại, khuôn mặt vốn đã anh tuấn do chưa sửa sang, dưới cằm lún nhún vài cọng râu, hơi có vẻ tiều tụy. Nhìn lướt qua căn nhà: “Đây là nơi quỷ quái nào vậy Vẫn là New York à”

Toàn bộ căn nhà được làm bằng gỗ đúng như tên gọi. Vài món đồ trang trí mang theo phong cách cổ xưa, ngoài sạch sẽ ra thì chẳng có chỗ nào để tán thưởng được. Sàn nhà cứ mỗi bước đi lại phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Mà gian phòng nơi bọn họ đang đứng này hình như là thư phòng, có một cái tủ dựa trên tường, trên hai tầng sách là ly rượu là các chai rượu đủ màu. Trên chiếc bàn làm việc kiểu xưa đặt một cây đèn bàn giản dị, nếu không phải có cây đèn này Michelle còn đang nghi ngờ không biết căn nhà này có điện hay không. Sau bàn là chiếc ghế mây Shona đang ngồi. Bên ngoài cửa sổ sát đất là bãi cỏ xanh tươi mơn mởn.

Michelle đi tới trước bàn, cái chân dài nhấc lên, cực phong độ mà ngồi lên mặt bàn.

“Đã không phải New York rồi.” Shona cười cười, tiếp tục đọc tờ báo trong tay. “Nhưng ở đây tương đối an toàn.”

“Không phải New York rồi Tôi đã ngủ bao lâu Chúa ơi, ở đây thoạt nhìn cứ như miền Tây những năm 70 ý.” Michelle nhảy xuống bàn lướt qua Shona đi tới trước cửa sổ sát đất. Tầm mắt không hề nhìn thấy một căn nhà nào khác ngoài kia. Liếc mắt nhìn lại, bên ngoài hàng rào là thảo nguyên mênh mông bát ngát. “Đây có còn là nước Mĩ nữa hay không đấy”

Thấy tinh thần của cậu không tồi, Shona cảm thấy hơi an tâm.

“Sao tôi lại ngủ lâu như vậy Hơn nữa cư nhiên không cảm giác được chút nào… đệt. Lẽ nào anh đã kê đơn tôi” Michelle nheo mắt lại nhìn Shona, nhớ lại cảm giác buồn ngủ khó hiểu lúc trên xe.

“Tôi nghĩ cậu hẳn nên nghỉ ngơi một chút.”

“Mịa nó đúng là anh đã kê đơn tôi a!” Michelle kích động túm cổ áo Shona, hoàn toàn quên mất bản lĩnh của Shona.

Sau một khắc không kịp phản ứng Shona đã một trảo tóm được hai tay của cậu vặn ra phía sau. Động tác nhanh chóng đến mức khiến trong nháy mắt Michelle chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển.

“Đau!”  Michelle nhịn không được kêu thành tiếng.

Shona đứng phía sau cậu, hơi thở ấm áp phun lên tai cậu, tiếng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính, khiến trái tim Michelle chợt căng thẳng! “Tôi không muốn có thêm điều gì ngoài ý muốn nữa. Cho nên tạm thời đành ủy khuất cậu một chút. Hơn nữa phong cảnh ở đây đẹp như tranh, cậu có thể coi như đi du lịch, cứ thả lỏng là được rồi.” Anh buông tay Michelle ra, ôn nhu cười, một lần nữa nhặt tờ báo rơi trên mặt đất lên.

Trái tim Michelle điên cuồng đập thình thịch. Cúi thấp đầu không nói được một lời nhanh chóng đi ra ngoài.

Phanh một tiếng đóng sầm của lại, cậu thoáng cái tựa lên cánh cửa, tiếng tim đập vẫn truyền rõ ràng vào lỗ tai cậu!!!

Không phải chứ! Có cần khoa trương như thế không Cậu cứ như một cô gái mới có mối tình đầu vậy! Mà người kia lại là một tên sát thủ sớm muộn gì cũng sẽ giết cậu!

Michelle! Michelle! Michelle! Mày có thể có chí tiến thủ một chút được không! Tính mạng sắp chẳng còn mà còn tâm tư rung động

Cổ tay còn đang âm ỷ đau, cúi đầu nhìn bả vai của mình, sợi tóc đỏ tươi kia vừa rồi đã buông xuống bên tai mình…

Một sát thủ sao có thể có được nụ cười ôn nhu như vậy… nụ cười đó tựa như một người đàn ông tốt trong gia đình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.