Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 32



Từ trước tới giờ chưa từng có khi nào lại mệt mỏi thế này, Michelle lặng lẽ ngẫm nghĩ, cho dù bị Shona chĩa nòng súng vào cậu cũng chỉ nghĩ chết thì chết mà thôi…

Cậu lạnh lùng nhìn trần nhà, thử hé miệng, đôi môi khô khốc nhức nhối, chỉ có thể phát ra một tiềng khàn khàn rất nhỏ.

“Muốn nước à” Bên tai vang lên giọng nói nhu hoà, tiếng nước chảy mê người vang lên ngay sau đó.

Giọng nói của anh, dịu dàng khiến người ta muốn khóc, Michelle lặng lẽ nghĩ, đôi mắt tại không thể chớp dù chỉ một cái. Đến tận khi Shona đưa nước tới bên miệng cậu, cậu vẫn còn đang lặng lẽ nhìn trần nhà.

Thời gian dường như từ từ quay chậm lại giữa hai người, đến khi dừng hẳn. Shona vẫn đang kiên trì cầm cốc nước, mái tóc đỏ như máu khẽ đong đưa trước mắt.

Hồi lâu, cuối cùng Michelle cũng chậm rãi lên tiếng: “Tôi… đã nói cho bọn họ.”

Shona nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.

“Anh không nên cứu tôi ra, tôi đã nói hết với bọn họ, tôi giúp bọn họ làm bức chân dung phác hoạ, sau đó từ trong bốn bức ảnh chụp nhận diện anh.” Cậu vươn ngón trỏ điểm một cái giữa không trung, làm một động tác chỉ ra và xác nhận, ngón tay đong đưa khẽ run run khó có thể nhận thấy, dừng lại một lát, Michelle xoay người nhìn ra tấm cửa sổ sát đất, ánh nắng chói mắt khiến cậu nhắm mắt lại, không biết ánh nắng gay gắt như vậy có thể hoà tan được cậu ra không đây

Lông mi khẽ chớp, Shona lặng đi một lát, vươn tay hạ cốc xuống: “Uống ngụm nước đi.”

Chết tiệt… Michelle âm thầm mắng một câu, đột nhiên ngồi bật dậy! Đoạt lấy cái cốc nốc cạn sạch! “Con mịa nó anh có nghe thủng không đó! Tôi đã nói cho Anthony biết tướng mạo của anh, hiện tại ảnh chụp của anh có thể đã đăng lên mạng được treo với giá cao! Thậm chí có thể đã có một tổ chức nào đó phát lệnh truy nã rồi! Mịa nó, rốt cuộc anh có hiểu không đó!” Cậu túm áo Shona, kéo mạnh đến trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của Shona.

“Tôi nói rồi tôi ghét em nói tục.” Shona khẽ nhíu mi, nhưng không giật tay cậu ra, mà mặc cậu.

Michelle nhìn chăm chăm rất lâu vào mắt Shona, khuôn mặt bình tĩnh, nhu hoà, thoải mái kia khiến người ta… muốn khóc…

“Tôi… thực sự đã nói với bọn họ.”

“Tôi đã biết.”

“…”

“Em ngủ tiếp nhé Tôi trông chừng.”

“Tại sao anh không giết tôi”

“Vì sao phải giết em”

“Ngay từ đầu anh nên diệt khẩu.”

“Tôi biết không phải do em tự nguyện.”

Michelle vung tay xuống, cúi đầu, cặp mắt nhìn chòng chọc vào cúc áo trước ngực Shona, “Tôi tự nguyện, tôi rất tự nhiên mà nói ra, bọn họ thậm chí còn chưa dùng súng dí vào đầu tôi…”

“Tôi thấy bọn họ dùng thuốc gây ảo giác.” Shona ngắt lời cậu. “Tôi thấy trong phòng rải rác thuốc gây ảo giác, cho dù là tôi trong tình huống đó cũng chỉ có thể phối hợp với bọn họ. Cho nên đây không phải lỗi của em.”

Shona xoa xoa tóc Michelle, ôm cậu vào lòng, “Nói cho tôi biết bọn họ còn làm gì với em nữa không”

“Không, cái gì họ cũng chưa từng làm.” Là lỗi của tôi… Michelle rúc đầu vào lòng Shona, cậu biết lúc đó chính cậu chủ động nói cho lão già về tướng mạo của Shona!

Cậu còn nhớ rõ cảm giác khi đó, sau khi kim tiêm cắm vào da thịt cậu, cậu sản sinh ra hận ý cường liệt!

Cậu hận Shona lợi dụng cậu!

Cậu hận anh thông qua cậu để thấy một người đàn ông khác!

Cậu hận anh mỗi lần xoa tóc cậu thì đều mang theo biểu tình nhu hoà đó!

Hận ý sâu sắc này khiến cậu mặc kệ tất cả muốn đưa Shona đến chỗ chết!!

Dưới ảnh hưởng của thuốc gây ảo giác, tiềm thức đè nén dưới đáy lòng dũng mãnh trào ra!

Nhưng cậu không có dụng khí nói ra miệng, có thể được quay về với cái ôm ấp của Shona khiến cậu không còn sức lực mở miệng…

Thế thân cũng được, chỉ cần cái ôm ấm áp của người này, thần thái ôn nhu của người này, nhiệt độ cơ thể của người này khiến người ta tĩnh tâm…

Shona khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó xuống mặt, nhẹ nhàng trấn an cậu, cho đến khi môi hai người chạm nhau! Shona bỗng nhiên đẩy Michelle ngã lên giường!

Nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt khiến Michelle choáng váng! Câu theo bản năng đáp lại nhiệt tình của Shona, vòng tay ôm chặt lấy cổ Shona.

Trong mơ hồ Michelle cư nhiên cảm thấy Shona đang sợ, cậu chợt nghĩ, liệu có phải Michelle đang tìm kiếm một cảm giác an toàn trong nụ hôn nồng nhiệt này Cậu mê man muốn nhìn rõ đôi mắt Shona.

Lại bỗng nhiên giật mình! Cậu thấy tay Shona đang vuốt ve tóc cậu, từng sợi tóc đen lướt qua kẽ tay anh, đen đến mức khiến người ta nghẹt thở!

“Buông!!” Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, Michelle đánh một quyền vào mặt Shona!

Hai người đều sửng sốt!

Tựa như thuỷ triều rút, dòng máu trong cơ thể chợt lạnh đi, Shona bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh từ đáy lòng, anh quay đầu, lẳng lặng nhìn Michelle.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì Bọn họ… đã làm gì với em”

Cái gì cũng chưa làm, tôi chỉ thấy trong mắt anh người mà anh muốn nhìn kia…

Người anh hôn, rốt cuộc là ai

Michelle mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh, cậu, không hỏi ra miệng được…

“Cái gì cũng chưa xảy ra.” Sau khi nói những lời này, cậu không còn khí lực nữa, xoay người sang chỗ khác vùi cả người vào chăn, giọng nói trầm muộn xuyên qua cái gối truyền ra, “Tôi chỉ không muốn làm mà thôi.”

Đến gối đầu cũng toàn là khí tức của Shona, cậu cảm thấy nếu như bây giờ đối mặt với Shona, cậu nhất định sẽ khóc mất. Mịa nó! Cậu thật là uất ức mà.

Hồi lâu, Michelle mới mở miệng: “Rogers đâu Anh cũng cứu anh ta ra rồi chứ”

“Ân, anh ta rất bình an.”

“Để tôi ở một mình được không.”

“Có thể, nhưng Michelle em phải nói thật với tôi, em bị trói đi ba ngày này rốt cuộc đã xảy ra cái gì”

“Cái gì cũng chưa xảy ra.” Khẳng định mà quyết tuyệt.

Shona hơi điều chỉnh hô hấp của mình, “Ngày mai tôi phải xuất hành đi tham gia một buổi hoà đàm, tôi giúp em giải quyết triệt để vấn đề này, nhưng tôi cần em bình an ở đây chờ tôi trở về, được chứ”

Michelle ghé đầu vào gối, không nhúc nhích, “Tôi muốn về nhà.”

“Ở đây an toàn.”

“Vậy gọi Rogers đến đây.”

“Cái này thì được, ngủ đi.” Shona cúi đầu muốn hôn lên đỉnh đầu cậu, nhưng Michelle lại nghiêng người, nhanh chóng né tránh.

Cau mày, suy đoán mơ hồ khiến đáy lòng Shona cồn cào. Câu hỏi kia ở ngay bên miệng, thế nhưng không tài nào hỏi ra. Xoay người anh lặng lẽ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.