Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 33



“Ngài Zaks”

“Mang người đàn ông kia ra đây, bây giờ Michelle đang muốn có người ở bên.”

“Nhưng ngài cũng biết hắn là Anthony…”

“Không sao, cô đi đi.”

“Được.”

Shona ngồi phịch xuống chiếc sô pha đặt ở phòng khách, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá quen thuộc luồn qua xoang mũi, anh cảm thấy lí trí của mình hình như đã quay trở về.

Để tìm Michelle ba ngày nay anh không ngủ không nghỉ, mọi mệt mỏi vào giờ khắc này mới chính thức cuồn cuộn mà lên, lúc nhìn thấy chiếc dây cột tóc kia trái tim như ngừng đập hô hấp khó khăn khiến anh thiếu chút nữa lại rơi vào bóng ma hồi nhỏ!

Anh cúi đầu nhìn tay mình, lần này anh không mất đi. Anh dùng chính hai tay mình cứu cậu trở về…

Anh không bao giờ còn là thằng nhóc bất lực kia nữa.

Cơn ác mộng kia đã hoàn toàn rời khỏi anh.

Lớp vỏ cứng bao bọc trong lòng cuối cùng đã hoàn toàn bong ra từng mảng, một loại dũng khí chưa bao giờ có tràn ngập trong tim anh, khiến anh muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn… yêu người kia sâu thêm.

Lần thứ hai cầm điếu thuốc, anh cảm thấy bên trong điếu thuốc có một vùi vị rất đặc biệt.

Khoảng năm phút sau, trợ lí đưa Rogers tới gian phòng, lại nhanh nhẹn tháo khăn bịt mắt cho hắn.

Đột nhiên thấy ánh sáng khiến hắn hơi nao núng một chút, theo phản xạ đưa tay lên che mắt, hắn quan sát qua gian phòng không lớn lắm này. Sau đó hắn nhìn thấy Shona ngồi trên sô pha.

“Mời ngồi.” Shona ra hiệu cho hắn ngồi xuống vị trí đối diện.

Rogers nghi hoặc nhìn cô trợ lí đứng phía sau, chần chừ ngồi xuống đối diện Shona: “Anh không phải là vệ sĩ của Michelle sao Là anh cứu chúng tôi”

“Là tôi cứu Michelle, nhưng không cứu anh.”

“Tôi biết tôi đây là được hưởng lây từ Michelle.” Rogers xấu hổ gãi gãi gáy.

“Anh không bị trói, cho nên tôi không tính là cứu anh. Anh chỉ có thể xem như là quay về báo cáo nhiệm vụ.” Shona cười khách sáo. Đôi mắt nhu hoà nheo lại, ánh sáng lạnh lẽo lơ đãng thoát ra qua cái chớp mắt của anh.

Sắc mặt Rogers từ từ trở nên trắng bệch, hắn ngồi cứng ngắc tại chỗ, bối rối nhìn sang trợ lí đứng phía sau mình. “Hai người đang đùa tôi sao”

“Chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lát nhé.” Shona nghiêng người về phía trước. “Tôi biết đối mặt với lão già kia rất ít người có thể nói không. Cái này tôi có thể hiểu.”

Ánh mắt Rogers ảm đạm đi, có ý cam chịu, hắn không thể biện giải cho mình, trên con đường này, hắn chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước không có chỗ quay đầu lại. “Anh chuẩn bị giết tôi à”

“Tôi có thể nói cho anh là tôi không hề chuẩn bị, nhưng tôi hi vọng sự kiện này là lần cuối cùng anh bán đứng Michelle. Anh có thể làm được không”

Rogers không lập tức trả lời, hai tay hắn nắm chặt nhau, khoé mắt nhìn thành sô pha. “Anh đã nói là nói chuyện thẳng thắn, như vậy tôi cũng nói thật, tôi không làm được. Bởi vì tôi sợ chết.”

“Hoặc là, sợ tổn thất tiền”

“Ha ha.” Rogers cười nhạt, “Tiền tôi nhận từ lão ta, chẳng qua là để lão an tâm, vì mình mà mua cái mạng. Số tiền đó tôi chưa từng động nấy đến một cắc.” Hắn quay đầu nhìn trợ lí phía sau: “Có thể cho tôi mượn bút giấy không”

Trợ lí đưa cho hắn.

Rogers nhanh nhẹn viết một hàng chữ số lên tờ giấy. “Đây chính là số tài khoản, đây là mật mã, còn lại cái gì cũng không cần, anh có thể tuỳ tiện dùng số tiền này.”

Shona không tiếp nhận mảnh giấy, “Nói như vậy nghĩa là anh chỉ sợ chết mà thôi”

“Đúng.” Rogers đặt mảnh giấy xuống, “Tôi còn có vợ và con, tôi không muốn để bọn họ phải cô độc…”

“Vậy anh có thể không cần sợ nữa rồi, anh sẽ nhanh chóng không còn cơ hội nói với lão ta từ 『Không』 nữa, hoặc là nói” Shona mỉm cười, “Lão không còn cơ hội nghe anh cự tuyệt lão nữa.”

Con ngươi Rogers co rút lại, không thể tin được nhìn anh, “Anh là muốn”

“Tôi muốn đi ra ngoài vài ngày, lúc trở về mới có thể bắt đầu giải quyết chuyện này, cho nên, tôi cần anh ở lại đây, ở bên Michelle, cùng cậu ấy bình an đợi tôi trở về.”

“Tại sao…” Rogers hoang mang nhìn thẳng Shona, tuy đây là một loại giam lỏng trá hình nhưng rõ ràng Shona có thể có lựa chọn khác, “Nếu anh đã biết rõ tôi… tại sao, tại sao anh không giết tôi Anh cũng không định cho Michelle biết Không vạch trần tôi”

“Tôi không nỡ.” Shona bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi không muốn khiến cậu ấy cảm thấy nhân sinh quá thất bại, trong thế giới của cậu ấy, anh là người bạn rất quan trọng.”

Rogers ngồi đó thật lâu không thốt ra lời. Shona để hắn ở lại một mình.

Hắn ngồi đó tròn một đêm, đến tận khi thái dương mọc lên, hắn mới cảm thấy thân thể dần dần ấm áp hơn, thở phào nhẹ nhõm, hắn kiên định đẩy cửa phòng Michelle ra!

Thế nhưng đối mặt với hắn, lại là một người hoàn toàn xa lạ!

“Chúa ơi! Cậu điên rồi à!!” Rogers thét lên chạy đến trước mặt Michelle.

Mái tóc ngắn dùng xịt gôm rẽ ra chỉnh tề, sắc vàng sáng bóng gần như khiến người ta không thể mở mắt! Michelle cư nhiên nhuộm toàn bộ mái tóc đen của mình thành màu vàng!

“A, Rogers, cuối cùng anh cũng tới.” Michelle vui vẻ kéo kéo tóc mình, “Cảm thấy thế nào”

“Trời ạ, cậu như vậy sẽ huỷ hoại chính mình đó!! Cậu có biết tóc chính là hình tượng của cậu hay không a!!”

“Vậy lần này chẳng phải tôi có thể làm lại con người mới rồi sao” Michelle vẫn cười, nhưng Shona đang đứng ngoài cửa xa xa lại có thể thấy nụ cười của cậu không xuất phát từ đáy lòng.

“Ngài Zaks…”

“Sao vậy”

“Các anh đã 『làm』 chưa”

Shona quẫn bách, anh không biết trợ lí của mình phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ từ lúc nào “Chưa, cậu ấy cự tuyệt.”

“Người bị bắt cóc tính cách nảy sinh ra mâu thuẫn cũng thay đổi hoàn toàn hình tượng của mình, tôi tin ngài nhất định biết những hành vi này mang theo ý nghĩa gì, đúng không”

Tay Shona ức chế không được mà siết chặt lại!

“Tôi biết, liên hệ với bác sĩ tâm lí giúp tôi nhé…”

Chết tiệt! Nội tâm Shona hung hăng mắng một câu, anh thật hi vọng mình bây giờ có thể luôn bên cạnh cậu!

“Bác sĩ tâm lí không thành vấn đề, nhưng buồi hoà đàm của ngài vốn sớm định ra là bắt đầu từ ba ngày trước, nếu ngài không nắm chắc vậy thì sợ rằng sẽ có phiền phức… nhà Leipold đã chuẩn bị xong máy bay cho ngài.”

“Tôi biết rồi, tôi xuất phát ngay đây.”

Tâm tình Shona rất phức tạp, lần đầu tiên anh muốn lí giải nội tâm một người, hi vọng người này có thể giao cả trái tim cho anh, để giữa bọn họ không còn chút xíu khoảng cách nào. Muốn biết rõ từng ý nghĩ, tâm tư trong đầu cậu…

Đáng tiếc tất cả điều này đều phải thành lập trên cơ sở bọn họ có thể sống sót.

Hai tiếng sau, Shona ngồi trên may bay tiến đến Thái Bình Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.