Đại Minh Vương Hầu

Chương 106-2: Kim Điện Diện Thánh (thượng) (2)



Lúc trời sắp sáng, Ngũ Phượng lâu ở phía trên Ngọ môn vang lên vài tiếng chuông, cửa cung nặng nề bắt đầu mở ra, đủ loại quan lại theo cấp bậc chức tước cao thấp xếp hàng, theo thứ tự nối nhau vào cung, cất bước yên ắng thong thả đi vào, chậm rãi đi đến Thiên Điện phụng triều.

Các đại thần sắc mặt nghiêm trang, tay cầm bản phiến bạch ngọc tượng nha, theo sự dẫn dắt của hai gã hoạn quan, xuyên qua Thái Miếu cùng cùng Thái Xã tắc, vào ngọ môn, trong ngọ môn đã sớm có hai hàng tướng quân cao lớn đứng cầm nghi trượng kỳ phiên đợi sẵn, thấy quần thần đi vào, liền đem nghi trượng giơ lên cao, đi ở phía trước, đằng sau là mấy tên hoạn quan, cuối cùng mới chính thức đến quan viên triều đình.

Quan viên cũng không thể đứng loạn lên được, mỗi người đều có một vị trí riêng, dẫn đầu là những người có tước vị Công Hầu Phò Mã Bá, tiếp theo là võ tướng Ngũ phủ cùng quan viên Lục bộ, kế đó đến quan viên Cửu khanh, cuối cùng mới là Ứng Thiên phủ cùng quan viên tạp chức ở kinh thành, bao gồm Xuân Phường, Chiêm Sự phủ, cùng với tất cả quan viên Ti Kinh cục, dáng vẻ không bằng người khác, theo Ngự sử giám sát cùng Hồng Lư Tự chịu tội.

Tiêu Phàm là quan viên Cẩm Y Vệ, căn bản không có tư cách lên điện, thượng ban cũng không có vị trí của hắn, nhưng Chu Nguyên Chương đặc biệt chỉ đích danh, Tiêu Phàm đành phải cúi đầu đi ở cuối cùng tất cả quan viên.

Vốn là Lý Cảnh Long cũng phải cùng hắn đi ở cuối hàng, nhưng Lý Cảnh Long lại đầu thai tốt, có một người cha làm Quốc công bị chết, hắn được kế thừa tước Quốc công, cho nên hắn lại là người có tư cách đi phía trước tất cả triều thần.

Người so với người đã tức, hàng so với hàng càng tức hơn.

Tiêu Phàm cẩn thận đi theo đội ngũ quần thần tiến về phía trước, theo Hoàng Thành môn tiến vào Thừa Thiên môn rồi đến Ngọ môn, dọc theo đường đi có đủ loại mộc bài màu đỏ viết những điều răn dạy quan lại, trước Hoàng Thành thì viết: "Quan viên lớn nhỏ khi dễ người chém", Ngọ môn viết: "Quan viên nói dối chém".

Tiêu Phàm trên đường đi cảm thấy rất thú vị, lại có cảm giác buồn cười, đây chẳng phải là khẩu hiệu quảng cáo đặc sắc sớm nhất trong lịch sử Trung Quốc sao?

Vào trong Cung thành, đập vào mắt Tiêu Phàm là một tòa đại điện khí thế to lớn.

Phụng Thiên điện, bách quan vào chầu hoàng đế, tiến hành triều hội chính thức, tham gia tấu lên đại điện chính sự, cũng chính là Kim Loan điện thường nói.

Bốn phía ngoài điện mái ngói phủ ra, mái vòm dát vàng, trên đỉnh điện còn gắn một khỏa kim cầu cực lớn, một phong cách huy hoàng rực rỡ, vô cùng lộng lẫy to lớn, đèn cầy cung đình to lớn chiếu sáng lên như ban ngày.

Lúc này quần thần đã đứng ở ngoài Thừa Thiên điện, nhưng mà không có ai tiến vào trong, tùy theo phẩm cấp cùng chức tước mà xếp thành hàng theo ban, sau đó im lặng, vẻ mặt trang nghiêm kính cẩn đứng ở ngoài đợi triều kiến, chờ đợi hoàng đế lâm triều.

Tiêu Phàm vẫn như cũ đứng ở phía sau cùng quần thần.

Rất nhanh, tiếng trống nhạc vang lên, phía sau Phụng Thiên điện đi ra hai nhóm nghi trượng, hoàng đế ngự môn, lực sĩ mặc cẩm y giơ năm cái lộng che, bốn cái quạt tròn, liên tục đi ra đứng ở hai phía đằng sau chỗ ngồi; hai gã nội sử, một cầm lấy lộng che, đứng ở chỗ ngồi, một cầm võ bị, cầm hai cái quạt, đứng ở phía sau ngay giữa ghế.

Hoàng đế nhập điện đầu tiên, sau khi an tọa, lại phất tiên, quan viên Hồng Lư Tự kêu tên quần thần nhập ban, hai ban tả hữu đã tiến vào đủ liền sắp xết lại một lần nữa. Lúc này quan văn đứng ở hướng Tây Bắc, quan võ đứng ở hướng Đông Bắc, đều cúi đầu lạy ba lạy. Công hầu, Phò mã, Bá tước thành một ban (Huân thích ban), đứng ở phía trước hơi cách xa võ quan ban.

Quần thần hành lễ xong, quan Hồng Tư Lự đối diện Ngự tọa lên tiếng tạ ân, thấy có vài ngày ngày hôm trước đã báo danh ở Tự Cụ Bản, đang ở dưới đình hoặc là Ngọ Môn, xa xa vừa đi vừa làm lễ bái năm cái dập đầu ba cái.

Đến lúc này, lễ nghi diện thánh lúc vào triều mới được tính là xong, tiếp đó quan viên Hồng Lư Tự xướng lên các quan viên có việc gì thì tấu lên, lâm triều liền chính thức bắt đầu.

Tiêu Phàm lần đầu tiên lâm triều, đứng ở cuối hàng học theo bộ dáng của quần thần, nơm nớp lo sợ có gì đó sơ suất.

Chu Nguyên Chương ngồi ở phía Nam nhìn về hướng Bắc, thần thái uy nghiêm. Hắn mặc triều phục chính thức của hoàng đế, đầu đội Dực Long quan, nét mặt không chút thay đổi ngồi trên long ỷ, nhìn quần thần đang hướng hắn lễ bái, mặc dù tuổi đã già, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, như một lão binh vì tín ngưỡng mà chiến đấu suốt đời.

Chu Duẫn Văn ngồi ở phía dưới long ỷ, thân thể hơi nghiêng, từ lúc được sắc phong làm Hoàng Thái Tôn, hắn phải cùng lâm triều theo Chu Nguyên Chương, cố gắng học tập quản lý triều chính.

Đợi đến khi tất cả trình tự đã làm xong, Tiêu Phàm mới nhè nhàng thở dài, xoa xoa trán, phát hiện đầu đã đầy mồ hôi.

Vào triều, không phải là chuyện dễ dàng, chỉ sợ làm ra một động tác sai hoặc là không cẩn thận ho khan một tiếng, liền có Ngự sử giám sát nhảy ra vạch tội, mà Chu Nguyên Chương lại chẳng phải là người hiền lành, đại thần nào vào triều mà gây ra sai phạm, nhẹ thì đánh đòn, nặng thì hỏi tội thậm chí chém đầu, Tiêu Phàm cảm thấy có chút sợ hãi, uy danh Chu Nguyên Chương hiếu sát đã lan rộng bốn phương, kiếp trước đã có ấn tượng sâu sắc, huống chi đây lại là đại triều hội, không giống với khi Chu Nguyên Chương âm thầm triệu kiến lúc trước, triều hội dùng lễ nghi rất lớn. Đang ở trước mặt nhiều đại thần như vậy, Tiêu Phàm lỡ làm ra điều gì sai, cho dù Chu Nguyên Chương cũng không có biện pháp nào để bao che.

Nhưng mà, may mắn là tất cả các trình tự đều đã xong, chỉ việc đứng thật tốt ở đằng kia, không nhúc nhích đợi triều hội kết thúc, tiếp đó theo các đại thần rời khỏi hoàng cung, buổi vào triều hôm nay coi như là công đức viên mãn rồi.

Trong lúc đang thầm tính toán, Tiêu Phàm chợt nghe một tiếng hừ lạnh như có như không bên cạnh.

Ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Tiêu Phàm nở nụ cười.

Vị bên cạnh này chính là người quen cũ, vốn là Lễ bộ hữu thị lang, về sau bị Chu Nguyên Chương hạ chức xuống làm Ngự sử hoàng quan, là Hoàng đại tài tử - nhân vật đệ nhất trong lịch sử Minh triều từng liên trung tam nguyên.

Tiêu Phàm vội cười hữu nghị, cùng là quan đồng liêu, lại cùng đứng chung một chỗ trong ban, đúng là duyên phận!

Tiếc là Hoàng Quan dường như đối với hắn oán khí rất sâu, ra vẻ không thấy bộ dáng tươi cười của Tiêu Phàm, hai mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, biểu lộ sự thờ ơ, thừa lúc quan viên Hồng Tư Lự đang mở miệng xướng tấu sự, từ trong kẽ răng của Hoàng Quan bật ra mấy chữ, âm thanh vừa đủ một mình Tiêu Phàm nghe.

- Quốc tặc vô sỉ, ngươi chắc chắn không có kết quả tốt đâu!

Tiêu Phàm ngẩn người, nụ cười trên mặt cứng lại.

Xưa nay có đánh cũng không đánh vào mặt kẻ đang cười, Hoàng Quan này làm người sao mà lại kém thế?

Vẻ mặt Tiêu Phàm trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, xem ra người này cùng Hoàng Tử Trừng là một loại người, đều là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng, cứ một mực cho mình là hóa thân chính nghĩa.

Đáng tiếc, lúc trước còn đem Hoàng Quan làm thần tượng, xem ra vị thần tượng này người hâm mộ không có chung lòng rồi.

Lúc này quan viên Hồng Tư Lự cũng đã xướng xong, quần thần cũng đã an tĩnh lại, cả đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Chu Nguyên Chương đang ngồi ở phía trên long ỷ đột nhiên đưa một cánh tay ra, ngăn cản động tác muốn ra tham tấu của đám quần thần, hắn mở miệng nói chuyện trước, âm thanh thong thả mà trầm thấp.

- Các vị ái khánh, hôm qua cử tử thi rớt tới nha môn Lễ bộ đòi hỏi giải thích, các ngươi có nghe nói hay không?

Quần thần thất kinh, vội vàng đồng thanh đáp:
- Chúng thần có nghe nói.

Chu Nguyên Chương hừ hừ nói:
- Trương Đảm, ngươi là Lễ bộ Thượng thư, cử tử gây loạn là bởi vì chuyện gì?

Trương Đảm cả kinh, vội vàng cầm tuân bản rời ban bẩm tấu:
- Bệ hạ, cử tử gây loạn, bởi vì... Bởi vì bọn họ không hài lòng đối với những người có tên trên danh sách của kỳ thi mùa xuân, thần cho rằng có người âm thầm có lòng châm ngòi kích động bố trí, thần xin Bệ hạ nghiêm tra ra kẻ đã âm thầm kích động.

Đôi mắt ưng của Chu Nguyên Chương toát ra quang mang sắc bén, chậm rãi quét nhìn quần thần, âm trầm nói:
- Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng cho rằng cử tử gây loạn là vì có người âm thầm châm ngòi kích động sao?

Quần thần bị Chu Nguyên Chương nhìn liền cảm thấy đầu óc tê dại, tất cả đều cúi đầu, chẳng dám phát ra lời nào.

Chu Nguyên Chương thấy không có ai trả lời, hừ lạnh nói:
- Trên hoàng bảng tổng cộng lấy hai mươi hai cống sĩ, toàn bộ đều là người phương Nam, đây cũng là do có người châm ngòi hay sao?

Những lời nói rét lạnh của Chu Nguyên Chương làm cho quần thần run sợ không thôi, đây là điềm báo bão tố đã đến.

Trương Đảm cũng bị làm cho sợ đến sức vội quỳ gối xuống sàn nhà lót gạch vàng trong đại điện, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế được.

Gương mặt Chu Nguyên Chương có chút hơi đỏ, lồng ngực phập phồng lên xuống, bỗng nhiên vỗ mạnh xuống tay vịn long ỷ, khàn giọng tức giận nói:
- Một bảng tiến sĩ, toàn bộ đều là người phương Nam, đây rõ ràng là có người thiên tư gian lận, thiên vị hương nhân, các người đều mù cả rồi sao? Chuyện rõ ràng như vậy mà lại không nhìn ra? Cẩm Y Vệ Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm ở đâu?

- Có thần.
Lý Cảnh Long đang đứng ở Huân Thích ban phía trước, nghe vậy nhanh chóng rời ban, tay cầm tượng nha tuân bản quỳ nói.

Tiêu Phàm đứng ở ban cuối cùng, vị trí cuối cùng nhất, thế nhưng hắn lại không động đậy gì.

Vì sao lại không dám nhúc nhích?

Bởi là vì hắn không dám động đậy.

Hắn phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, một chuyện vô cùng nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn phát hiện ra quan viên rời ban quỳ tấu, như bọn Trương Đảm, Lý Cảnh Long, hai tay của bọn họ đều cầm lấy một tấm bảng hình chữ nhật màu trắng, cái tấm bảng này dùng để làm gì thì hắn không biết, theo như quy cũ, quan viên Lễ bộ phải ở lúc trước khi thượng triều phái người đặc biệt nói cho hắn biết về lễ nghi thượng triều, cùng với các công việc cần chú ý. Nhưng không biết có phải là Lễ bộ có ý quên hay không, cho đến khi vào Kim Điện cũng không có người nào tới nói cho hắn biết khi vào triều nên lễ bái như thế nào, hành lễ như thế nào, tấu đối như thế nào, quan trọng hơn là... cuối cùng cái tấm bảng kia dùng để làm gì? Vì sao người khác đều có, mà Tiêu Phàm hắn lại không có?

Chu Nguyên Chương là hoàng đế rất coi trọng các nghi trượng, hắn vốn xuất thân từ tầng lớp bình dân quê mùa, một khi trở thành Vương giả, tự nhiên yêu cầu lời nói và hành động của các đại thần khắp nơi phải phù hợp theo cổ lễ, lấy việc này để chứng minh hắn là Hoàng đế trời sinh, rửa đi một ít dáng vẻ quê mùa trên người, nếu có đại thần nào xảy ra tình huống làm mất nghi trượng, thường hay trừng phạt rất nặng.

Chu Nguyên Chương vừa kêu tên hắn, Tiêu Phàm liền vã cả mồ hôi, bây giờ mà ra khỏi ban với hai tay trống trơn, thế nào cũng chỉ trong vòng một nốt nhạc là bị đại hán tướng quân đang đứng thẳng trong Đại điện lôi ra Ngọ môn thưởng hèo vào mông ngay.

- Cẩm Y Vệ Tiêu ái khanh, Tiêu Phàm đâu rồi?
Chu Nguyên Chương lần nữa kêu lên, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.

Tiêu Phàm lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại, đã thấy ở đai ngọc bên hông Hoàng Quan có buộc một khối tuân bản nghiêng nghiêng, vừa thấy xong, Tiêu Phàm không khỏi mừng rỡ.

Kệ bà nó, mượn dùng trước cái đã, lát nữa trả lại ngươi sau.

Vì vậy tay phải Tiêu Phàm nhanh như điện giật, thoáng cái giật lấy, thần không biết quỷ không hay trộm tuân bản đang buộc bên hông của Hoàng Quan, sau đó vội vàng đi ra khỏi ban, học theo bộ dáng các đại thần, hai tay cầm lấy tuân bản quỳ xuống cung kính nói:
- Có thần.

Chu Nguyên Chương thấy Tiêu Phàm cầm một khối tượng nha tuân bản, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

- Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm, trẫm ra lệnh cho Cẩm Y vệ các ngươi xuất động nhân mã, toàn lực điều tra chuyện bảng danh sách của kỳ thi mùa xuân, xem xem có phải là thật có người thiên tư gian lận hay không, trọng dụng hương nhân, khi nào tra ra manh mối, lập tức báo cho trẫm!

- Thần, lĩnh chỉ!
Lý Cảnh Long cùng Tiêu Phàm đồng thanh đáp.

Bỗng nhiên có âm thanh ở phía sau điện truyền đến.

- A.... Tuân bản của ta đâu... đâu rồi? Ai đã lấy tuân bản của ta?
Hoàng Quan vội vã bật thốt lên kinh hô.

- To gan! Trên Kim Điện, người nào dám ồn ào?
Chu Nguyên Chương chưa hết tức giận vì chuyện bảng danh sách của kỳ thi mùa Xuân, thấy có người làm mất triều nghi, không khỏi giận dữ:
- Đại hán tướng quân, đuổi hắn ra khỏi Kim Điện, đem ra Ngọ Môn đánh năm trượng cho nhớ, răn đe cho tốt vào!

- Bệ hạ, thần làm mất nghi trượng, thần có tội! Thần... A! Tiêu Phàm, ngươi... Trên tay của ngươi... Trên tay ngươi....
Giọng nói Hoàng Quan dần dần lan xa, vừa thê lương mà vừa bi phẫn.

Ánh mắt Chu Nguyên Chương cùng quần thần đều hiếu kỳ nhìn đến trên người Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm tay nâng tuân bản, vẻ mặt nháy mắt trở nên vô tội, vừa lưu manh vừa khờ dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.