Đại Minh Vương Hầu

Chương 111-2: Thay đổi càn khôn (2)



Quần thần vội vàng quỳ xuống cùng kêu lên: 
- Chúng thần không dám ——

Theo thường lệ sau khi "không dám" xong, liền tụ trung nhìn về phía Hoàng Trừng.

Thân là nhân vật dẫn đầu Thanh Lưu nhất phái, lại là lão sư Thái Tôn, học thức uyên thâm, thăm căn cố đế, nếu muốn hạch tội gian thần trong triều, tự nhiên sẽ ra sức, bất động thì thôi, động thì lôi đình vạn quân.

Lúc nào nên lui ở phía sau chỉ huy, lúc nào nên đi trước dẩn đầu, vì trừ gian thần mà khẳng khái đánh trận đầu, lâu dần nơi triều đình các đại thần trong lòng tự nhiên đều biết, hôm nay, vị dẫn đầu Thanh Lưu nhất phái này nên đi đến trước đài, đường đường chính chính diệt trừ gian thần rồi.

Hoàng Trừng mặt không chút thay đổi đứng ở trong ban, đối với ánh mắt của các quần thần thì làm như không thấy, tay phải của hắn khẽ lần trong ống tay áo, trong tay áo cất một bản tấu chương, bên trong liệt kê mười tội trạng lớn nhỏ của Tiêu Phàm, từng tội, từng tội đủ để chém đầu xét nhà, tay chạm được trang giấy trong tay áo, hơi xúc động làm Hoàng Trừng khóe miệng kĩe nhếch khó thể nhận ra đang mỉm cười, một loại cảm giác nắm giữ sinh tử của người khác tràn ngập trong lòng.

Hôm nay trên triều không khí hết sức quỷ dị, Chu Nguyên Chương phảng phất như ngái ngủ chưa tỉnh, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn long ỷ thản nhiên nói:
- Các khanh thât sự không có gì để tấu sao?

Quần thần vẫn như củ không nói gì, Hoàng Trừng vẫn kiên định bất động thanh sắc đứng ở trong hàng

Chu Nguyên Chương khẽ mĩm cười, phảng phất mang theo vài phần sát cơ

- Các khanh nêu không có gì, vậy trẩm có một chuyện cần hỏi, Cẩm Y Vệ Đồng Tri Tiêu Phàm đâu? Trẫm lệnh ngươi tra rõ Đinh Sửu khoa án, kết quả như thế nào?

Quần thần nhất thời đồng loạt nhìn về Tiêu Phàm, ánh mắt giống như nhìn một người chết.

Tiêu Phàm không chút hoang mang từ bên hông móc ra một khối tuân bản, cầm trên tay, Hoàng Quan đứng bên cạnh Tiêu Phàm nhất thời lấy làm kinh hãi, tiếp theo giận tím mặt, hạ thấp giọng xuống nói:
- Ngươi không biết xấu hổ! ... Tuân bản này là của ta!

- Nó bây giờ là của ta đấy!
Tiêu Phàm nghiêng qua nhìn hắn một cái, khẩu khí hống hách giống như Bổng lão nhị (ý chỉ bọn Bổng tử - dân Triều Tiên)

Bước hai bước ra giữa thềm ngọc, Tiêu Phàm liền dừng lại - hắn phải dừng bước.

Bởi vì Hoàng Trừng thừa dịp hắn chưa kịp mở miệng, đã giành nói trước, lên trước, chính là tiên cơ, đạo lý này mỗi người trà trộn trong quan trường đều hiểu .

- Bệ hạ, xin thứ cho thần vô lễ, trước khi Tiêu Đồng Tri bẩm tấu, thần có việc mong hoàng thượng thính lãm!

Trong điện trên dưới bao gồm cả Chu Nguyên Chương toàn bộ đều động tâm, tranh giành rốt cục cũng bắt đầu.

Tiêu Phàm thấy có người cướp lời, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, đứng ở ngoài ban, ngay giữa cung vàng điện ngọc, cách Hoàng Trừng bốn năm bước bình tĩnh bất động, mặt không chút thay đổi nhìn Hoàng Tử Trừng.

Chu Nguyên Chương nhíu nhẹ mày, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Hoàng ái khanh có chuyện gì, cứ việc tấu.

Hoàng Tử Trừng chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy tràn ngập chi chít chữ, hít một hơi thật dài, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Thần, hàn lâm học sĩ, quan giáo học Xuân Phường Hoàng Trừng, ngự tiền hạch tội Cẩm Y Vệ Đồng Tri kiêm Đông cung thị độc Tiêu Phàm, hơn mười tội khác nhau, mỗi tội đều đáng chém đầu!

Nói năng có khí phách một phen, quần thần nhất thời ồn ào, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm tư, nhưng bọn họ không nghĩ tới Hoàng Trừng lại đem Tiêu Phàm ra hạch hơn mười tội, đây cũng thật là muốn đòi mạng Tiêu Phàm a!

Ngồi bên dưới Chu Nguyên Chương, Chu Doãn Văn nghe vậy lập tức nhảy lên, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Trừng, bật hét lên:
- Tiên sinh! Ngươi... Ngươi sao có thể như thế...

- Doãn Văn, ngồi xuống! Chú ý thái độ, không được loạn động!
Chu Nguyên Chương thần sắc không thay đổi, lạnh giọng quát nhẹ.

Chu Doãn Văn chầm chậm ngồi xuống, không nháy mắt ngó Hoàng Trừng, lũ triều thần sau lưng náo loạn, chuyện hạch tội Tiêu Phàm, hắn thân là thái tôn, dĩ nhiên một mực không biết, Tiêu Phàm điều tra và giải quyết khoa án năm Đinh Sửu, vì không giết Lưu Tam Ngô, hắn vốn đã tiến thối lưỡng nan, lâm vào tuyệt cảnh, trong lòng Chu Doãn Văn đang vì chuyện này mà lo sợ, trăm triệu lần không ngờ tới, lão sư của hắn Hoàng Trừng thế nhưng thừa cơ hội này bỏ đá xuống giếng, đâm sau lung Tiêu Phàm một nhát...

Đây. . . Chính là lão sư mỗi ngày dạy ta phải làm quân tử quang minh lỗi lạc sao?

Giờ khắc này, Chu Doãn Văn hốc mắt đỏ ngầu, từ trong ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng thương tâm.

Chu Nguyên Chương thần sắc không đổi, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn xuống, ngồi yên trên long ỷ thản nhiên nói:
- Hoàng ái khanh hãy đem hơn mười tội của Tiêu Phàm nhất nhất tấu trình.

Hoàng Trừng nét mặt già nua nguội lạnh, đối với ánh mắt tràn ngập thương tâm và thất vọng của Chu Doãn Văn xem như không thấy, hắn chậm rãi dâng sớ trong tay, ngữ điệu bình thản lạnh lùng nói:
- Thần hạch tội Tiêu Phàm hơn mười tội trạng, tội thứ nhất, vọng ngôn khi quân...

Chu Nguyên Chương nhẹ giơ tay lên, cắt đứt lời hắn hỏi:
- Hoàng ái khanh tại sao nói Tiêu Phàm vọng ngôn khi quân?

Hoàng Tử Trừng nghiêm nghị nói:
- Đất Thục thiên tai, Tiêu Phàm góp lời giúp nạn dân thiên tai, lại không nói đến tế thiên địa quỷ thần, hành động lần này không hợp chu lễ, không hợp thiên ý, "Dịch" quẻ thứ mười hai có viết về việc thiên địa giao hòa. Đất Thục thiên tai, chính là thiên địa không giao, thiên tử lâu không tế điện trời cao, cho nên trời cao bày ra thiên tai nghiêm trị, cảnh tỉnh thiên tử. . . Tiêu Phàm không nói kính thiên địa, nhưng lại chen vào nói đến cứu nạn thiên tai chẳng lẽ không phải là vọng ngôn khi quân sao?

- Thúi lắm!

Trong triều đình yên tĩnh, bỗng nhiên đột ngột truyền ra một tiếng mắng khinh thường.

Hoàng Trừng đột nhiên quay đầu, giận dữ nói:
- Người nào? Người nào mắng người?

Không ai trả lời hắn.

Tiêu Phàm trong tay đang cầm tuân bản của Hoàng Quan, sờ soạn ngắm nghía đến phát chán, bộ dạng như không có chuyện gìãnảy ra.

Hoàng Trừng lạnh lùng khẽ hừ, nghiêng đầu hướng về long ngai của Hoàng đế trong đại điện.

Chu Nguyên Chương cau mày, hắn vốn xuất thân bình dân, đời này đã làm quá khất cái, làm qua hòa thượng, cũng đã làm phản tặc, hắn cái gì cũng tin, cải là không tin thiên địa quỷ thần, giang sơn này là hắn dựa vào năng lực của mình một đao một thương đi tới mà thành, chuyện này có liên quan gì đến thiên địa quỷ thần?

- Điều khanh nói không tính, Tiêu Phàm chẳng qua là cung cấp cho trẫm ý kiến, Hoàng ái khanh dựa vào điều này mà luận tội vọng ngôn khi quân, thật sự không thỏa đáng.

Chu Nguyên Chương giải thích.

Hoàng Trừng cứng lại, tiếp theo không tức giận nói:
- Thần hạch Tiêu Phàm tội thứ hai, đầu độc thái tôn. Theo thần biết, hoàng thái tôn năm ngoái dâng lên bản sớ bàn về thương nhân chi lợi, trong đó quan điểm rõ ràng là lúc tại tửu lâu bị Tiêu Phàm đầu độc mà viết ra..

Không đợi Hoàng Tử Trừng nói cho hết lời, Chu Doãn Văn nhàn nhạt chen lời:
- Hoàng tiên sinh, sớ là cô gia một mình viết, không có quan hệ với hắn, cô gia cũng không cho là dâng sớ là bị người khác đầu độc, hoàn toàn là do cá nhân cô gia đăm chiêu suy nghĩ, điều này tựa hồ cũng không đủ định tội a.

Nghe Chu Duẫn Văn lãnh đạm nói, Hoàng Trừng trong lòng thầm than, hắn biết mình hôm nay đã dể lại cho Hoàng thái tôn ấn tượng xấu, hình tượng lão sư trong lòng thái tôn có lẽ đã thay đổi rồi.

- Như vậy, thần hạch tội Tiêu Phàm điều thứ ba, mưu hại đồng liêu. Tháng trước kinh sư có mười mấy tên đại thần nhận hối lộ bị bắt, trong đó có nhiều oan tình, còn có chuyện vu oan giá hoạ, làm Cẩm Y Vệ Đồng Tri, Tiêu Phàm tội không thể tha. . .

- Hoàng đại nhân, ngươi có ý tứ gì? Ngươi hạch tội Tiêu Phàm, tại sao lại lại lôi Cẩm Y Vệ chúng ta vào? Cẩm Y Vệ chúng ta đã từng vu oan giá hoạ ngươi rồi sao? Ngươi lấy gì làm chứng?
Đứng ở hàng công hầu Lý Cảnh Long mất hứng, đứng ra phản bác.

Vốn hắn làm quan láu cá như chạch, lại ỷ là thân thích họ ngoại của Chu Nguyên Chương, Lý Cảnh Long ở trên triều đình nhất quán kiên trì nguyên tắc ba không “không nói không động không định tội”, nhưng hôm nay không mở miệng không được rồi, Hoàng Tử Trừng đồ cẩu vật nói chuyện thật sự quá ác độc, ngươi buộc tội Tiêu Phàm, sao lại nhắc đến Cẩm Y Vệ? Tiêu Phàm hắn là Cẩm Y Vệ Đồng Tri bị tội không thể tha, lão tử vừa hay là Cẩm Y Vệ Đô chỉ huy sứ đây, theo như ý của ngươi thì lão tử cũng phải nên bị thiên đao vạn quả sao?

Lý Cảnh Long bước ra giữa đại điện khom người nói:
- Bệ hạ, bọn thần phụng chiếu bắt giữ hơn mười đại thần nhận hối lộ ở kinh sư, mỗi người đều tự mình thú nhận phạm phải trọng tội không dấu diếm, cũng không có chuyện vu oan giá họa, mà bọn họ nhận hối lộ đều có nhân chứng vật chứng, Cẩm Y vệ phụng chỉ làm việc, tuyệt không dám tự dưng oan uổng mưu hại đại thần, những chứng cớ sự thật này, thần đã hướng bệ hạ mật tấu qua, xin bệ hạ minh giám!

Chu Nguyên Chương khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, án tập nã tham quan ở kinh sư là trải qua trẫm tự mình ngự lãm, Hoàng ái khanh điều thứ ba này, tựa hồ cũng không đủ tiếp thu.

Lý Cảnh Long lúc này mới mặt mày hớn hở lui trở về, ngang qua bên cạnh Hoàng Trừng, Lý Cảnh Long tàn bạo trừng mắt lườm hắn, thấp giọng mắng:
- Cẩu vật, ngươi chờ đó cho lão tử!

Hoàng Trừng gương mặt già nua mồ hôi nhể nhại, hôm nay là thế nào? Vốn là mọi chuyện đều nắm giữ trong tay, hiện tại dường như dần dần mất đi khống chế…..

Không kịp lau mồ hôi, Hoàng Trừng khom người, cắn răng nói:
- Thần tố Tiêu Phàm tội thứ tư, đánh đồng liêu trong triều. Điểm này, hàn lâm học sĩ Giải Tự có thể làm chúng…

Ánh mắt quần thần đều ném lên người Giải Tự

Giải Tự bị mọi người nhìn khiến hai chân mềm nhũn, thiếu ngã xuống tại chổ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, là một đại học sĩ luôn khiêm nhường, hắn không có thói quen trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

- A? Giải học sĩ, Tiêu Phàm có từng đánh ngươi?
Thanh âm của Chu Nguyên Chương không vui, không giận vang vọng trong đại điện.

Giải Tự cả người run lên, vội vàng đứng ra, quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói:
- Thần hồi báo bệ hạ, tuyệt. . . Tuyệt không có chuyện này!

Quần thần nhất thời ồn ào, thậm chí cả Hoàng Trừng cũng kìm lòng không đặng, không dám tin nhìn Giải Tự, đều là hàn lâm học sĩ, hắn không nghĩ tới Giải Tự lại có thể nói chuyện giúp Tiêu Phàm, thế giới này rốt cuộc đã biến đổi rồi sao?

- Giải học sĩ! Trên Kim điện, ngự giá trước mặt, ngươi cũng không thể nói dối, nếu không chính là khi quân! Lão phu hỏi ngươi, ngươi tháng trước sưng mặt sưng mũi tới Hàn Lâm viện, lúc đó chẳng lẽ không phải ngươi nói là bị Tiêu Phàm đánh sao?
Hoàng Tử Trừng cả người giận đến phát run, ngữ điệu nói cũng thay đổi liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.