Đại Minh Vương Hầu

Chương 111-3: Thay đổi càn khôn (3)



Giải Tự không tự chủ quay đầu nhìn Tiêu Phàm, lại thấy Tiêu Phàm vô cùng hòa ái hướng hắn nhe răng cười, hàm răng trắng hếu trong ánh đèn cung đình lộ ra vẻ hết sức kinh người.

Giải Tự bị làm cho sợ đến cả người rùng mình một cái, vội vàng quay đầu lại, hướng Hoàng Trừng đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Ai nói với ngươi là ta bị Tiêu Phàm đánh? Ta trước đó vài ngày mắt mũi không tốt, không cẩn thận tự mình từ trên nóc nhà té xuống, không được sao?

- Ngươi. . .
Hoàng Trừng tức sùi bọt mép, mắt căng nhìn chằm chằm Giải Tự, Thanh Lưu nhất phái như thế nào lại có tên phản đồ này?

- Hoàng ái khanh, tội trạng thứ tư này của ngươi. . . Dường như cũng không đủ tiếp thu a.
Chu Nguyên Chương nói, thần thái của mọi người hắn đều thu vào mắt, ánh mắt giấu một nụ cười khó nhận ra.

Hoàng Trừng giận đến ra sức vò cáo trạng thành một cục, hôm nay thế cục phát triển ngoài dự liệu của hắn, hắn dứt khoát không suy nghĩ, thuận đà lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, thần không phải là vu cáo, quả thật nghe rất nhiều đại thần trong triều thường ngày nói, mọi người đều nói Tiêu Phàm người này giấu giếm dã tâm, gièm pha nịnh hót, làm việc quái đản, ngang ngược, thật là tai họa của triều đình ta, không thể lưu lại, bệ hạ, lời thần nói không ngoa, văn võ toàn triều đều nói như vậy a. . .

Lúc này Binh bộ Thượng thư đứng dậy, lớn tiếng biện hộ nói:
- Bệ hạ, Hoàng đại nhân nói văn võ toàn triều, trong đó không có thần, thần chưa từng nói qua như vậy. . .

Giải Tự ở phía sau nhất thời thật biết điều đúng dịp mà nói:
- Thần cũng không nói. . .

Binh bộ tả thị lang Tề Thái Bản đối với Tiêu Phàm ấn tượng không kém, lại nói hắn xưa nay cũng không quen nhìn Hoàng Trừng người này luôn ra vẻ đạo mạo, giờ phút người lãnh đạo trực tiếp của hắn đã bày tỏ thái độ, cho nên Tề Thái Bản cũng đứng dậy, nói:
- Thần cũng không nói qua.

Hộ bộ Thượng thư rất bất đắc dĩ thở dài, chuyện trích cấp bạc trù hoạch kiến lập Cẩm Y vệ vốn nằm trong tay hắn, lúc này cũng không khỏi không đứng ra nói:
- Thần chưa nói qua. . .

Hộ bộ Thượng Thư bày tỏ thái độ, mấy vị hộ bộ thị lang, viên ngoại lang chờ một chút cũng đứng dậy, cùng kêu lên nói:
- Bọn thần cũng không nói...

Lý Cảnh Long đứng ở trong hàng công hầu cũng không chịu cô đơn, hướng mấy vị công hầu bên cạnh chớp mắt vài cái, sau đó một đám công hầu trong triều đồng loạt đứng ra, lớn tiếng nói:
- Bọn thần cũng không nói qua.

Vốn Hoàng Quan là người móc nối mấy vị Ngự sử Đô Sát viện, cùng với bộ phận lục bộ cửu khanh quan viên thấy tình thế bỗng đại biến, nhất thời thay đổi chú ý, đàng hoàng đứng ở trong ban không nói tiếng nào, rất không có nghĩa khí mặc cho Hoàng Trừng một mình thừa nhận cuồng phong bạo vũ.

Một tràng tiếng phản đối làm Hoàng Trừng hơi giật mình đứng nguyên tại chỗ, trên mặt huyết sắc mất hết, thân thể lảo đảo muốn ngã, hắn cảm thấy tay chân lạnh như băng, phảng phất như có một cái gì đó sâu tận xương tủy dần dần rời khỏi thân thể của hắn, thoát xác đi...

Lấy Tiêu Phàm cầm đầu, Gian đảng trong triều hạch tội chèn ép "Trung thần ", dùng một loại phương pháp bất khả tư nghị, dần dần thành hình nhưthế. . .

Từ đầu tới cuối sự kiện tố giác, Tiêu Phàm chưa nói qua một câu biện bạch nào, cái gọi là một kích bén nhọn của Hoàng Trừng lại như đánh vào bịch bông, dễ dàng bị hóa giải rồi.

Thay đổi càn khôn, chuyển bại thành thắng, có khi chính là đơn giản như vậy.

Tiêu Phàm không có để ý tới sắc mặt như tro tàn cùa Hoàng Trừng, mà là nhẹ nhàng phẩy một chút đầu vai, giống như phủi nhẹ bụi bặm, sau đó hướng Chu Nguyên Chương khẽ khom người, thản nhiên nói:
- Bệ hạ, thần hiện tại có thể bẩm báo kết quả Đinh Sửu khoa án chưa?

Cả triều đình nhất thời yên tĩnh, Hoàng Trừng gây mưa gió đã qua, còn dư lại mấu chốt, nhìn Tiêu Phàm như thế nào hóa giải Đinh Sửu khoa án, quần thần đều đã nghe được tiếng gió, chuyện này tựa hồ đã kết thúc, Tiêu Phàm nếu không giết Lưu Tam Ngô, như vậy thì chính hắn phải chết, đó là một chọn lựa tàn khốc, quần thần trợn to hai mắt, chờ nhìn Tiêu Phàm như thế nào phá cái kết cục này.

Chu Nguyên Chương ngồi ở trên ghế rồng, một màn vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, giờ phút này nhìn về Tiêu Phàm ánh mắt tràn đầy thưởng thức, người trẻ tuổi này, bất hiện sơn bất lộ thủy, không nói tiếng nào liền hóa giải thế công của người khác, cũng không nói gì cùng thế lực Thanh Lưu đối kháng triều đình, lợi hại! Trọng yếu hơn cả là Tiêu Phàm đã lĩnh hội đầy đủ dụng ý của Chu Nguyên Chương, trong triều tạo thành nhất phái, đối đầu với Thanh Lưu tạo thành thế kiềm chế lẩn nhau, hoàn toàn phù hợp với bố trí triều cục của Chu Nguyên Chương, một người mới vừa làm đại thần triều đình, có thể làm được một bước này rất không dễ dàng, ngay cả Chu Nguyên Chương cũng nhịn không được bắt đầu bội phục hắn.

Chu Doãn Văn ngồi ở dưới tay, mừng rỡ híp cả mắt, không ngừng hướng Tiêu Phàm len lén giơ ngón tay cái lên, hôm nay Tiêu Phàm có thể nói căn bản không có bất kỳ biểu hiện nào nhưng kết quả của nó thật ngoài sở dự liệu của mọi người, Chu Doãn Văn thủy chung nghĩ không ra Tiêu Phàm rốt cuộc là làm sao đạt đến cái cảnh giới bất động mà vẫn thắng này.

Chu Nguyên Chương ánh mắt mừng rỡ, nhưng thần sắc không biến hóa, vẫn như cũ dùng ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Hoàng ái khanh, niệm tình ngươi nhiều năm dạy bảo thái tôn, có công với xã tắc, chuyện ngươi mưu hại Tiêu Phàm trẫm sẽ không so đo, sau này lời nói việc làm nên cẩn thận, nếu có lần sau nữa, trẫm sẽ nghiêm trị! Tiêu ái khanh, ngươi bây giờ có thể nói một chút về Đinh Sửu khoa án rồi.

Hoàng Trừng sắc mặt tái xanh không ngừng lui về sau, trên mặt một mảnh tro tàn.

Tiêu Phàm cung thanh nói:
- Bệ hạ, trải qua thần ngày đêm khuyên giải, cũng phân tích lợi hại, trần thuật hơn thiệt, Lưu Tam Ngô Lưu lão đại nhân rốt cục đại triệt đại ngộ, tối hôm qua đã sửa lại hoàng bảng tân khoa Đinh Sửu. . .

Lời vừa nói ra, cả triều văn võ bao gồm Chu Nguyên Chương Chu Doãn Văn đều thất kinh.

- Không thể nào! Tiêu Phàm, ngươi nói hươu nói vượn, trên cung vàng điện ngọc dám khi quân! Lưu Tam Ngô lão đại nhân bình sinh lớn nhất là khí khái, hoàng bảng là do hắn sở định, tuyệt không có thể sửa đổi!
Hoàng Trừng dưới sự kinh hãi, lập tức nhảy ra ngoài lớn tiếng trách mắng.

Cả đời văn vẻ ôn nhu nho nhã nhưng mà lúc này Tiêu Phàm cũng không nhịn được bộc phát.

Hắn bước một bước dài vọt tới trước mặt Hoàng Trừng, một tay níu lấy vạt áo quan bào phía trước của Hoàng Trừng, sau đó nhắc lên, trước mặt văn võ bá quan giận dữ nói:
- Không thể nào không thể nào! Ta nói ngươi phản đối cái gì, ngươi đang ở kỳ phản nghịch tuổi trẻ à? Một lát nói ta tội không thể tha, một lát nói ta nói hươu nói vượn, ta ném con nhà ngươi xuống giếng à? Sao mà ngươi mang thù lớn vậy? Nói chuyện khách khí một chút sẽ chết à?

Một phen thống mạ giống như đất bằng dậy sóng, cả triều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Phàm hung hăng hất Hoàng Trừng mặt cắt không ra giọt máu ra, giơ tay lên phủi phủi bởi vì kích động mà lộ vẻ xốc xếch, sau đó chậm rãi nhìn quanh, đôi môi run lên mấy cái, dùng một loại ngữ khí bi phẫn nói:
- Đừng tưởng rằng ta dễ khi dễ! Người đọc sách cũng có lúc nóng nảy a!

Mọi người vẻ mặt sợ hãi đồng loạt gật đầu, tính tình người đọc sách bọn họ đã thấy vậy rõ ràng.

Lắc lắc ống tay áo, Tiêu Phàm khôi phục tỉnh táo, nhàn nhạt hỏi:
- Hoàng tiên sinh, ngươi nếu nói Lưu Tam Ngô lão đại nhân không thể nào sửa đổi, vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta?

Hoàng Trừng thất thần nói:
- Đánh cuộc... Đánh cuộc gì?

Tiêu Phàm hắc hắc cười xấu xa:
- Lưu Tam Ngô nếu sửa lại hoàng bảng như vậy là ta thắng, hắn nếu không có đổi là ta thua, thế nào?

Hoàng Trừng đã lấy lại tinh thần, mới vừa rồi Tiêu Phàm khiến hắn nhục nhã làm hắn tức giận, cho nên lạnh lùng nói:
- Tiền đánh cuộc là cái gì?

- Ai thua người đó phải tiến cung hầu hạ hoàng thượng, như thế nào?

- Không thành vấn đề!
Hoàng Trừng một lời đồng ý.

Tiêu Phàm cười xấu xa nói:
- Hoàng tiên sinh, ta còn chưa nói hết, người nào nếu tiến cung hầu hạ hoàng thượng, trước tiên phải cắt cái kia mới được, như thế nào, ngươi có đồng ý hay không?

- Ta đồng ý!
Hoàng Trừng không chút lựa chọn gật đầu.

Tiêu Phàm ha ha cười một tiếng, rồi lui về sau.

Giải Tự chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh Tiêu Phàm, môi hắn nhẹ nhàng mấp máy, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Ta đời này chưa từng thấy ai đánh cuộc ngu xuẩn như vậy...

Tiêu Phàm trừng mắt, thấp giọng nói:
- Lời này của ngươi có ý gì?

Giải Tự liếc mắt nhẹ giọng nói:
- Hoàng đại nhân tuổi gần năm mươi, đoán chừng cái kia trừ để tiểu tiện, ngoài ra không có chỗ để mà dùng nữa, cắt hay không cắt cũng không sao cả, ngươi là người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi lại đi đánh cuộc với người năm mươi tuổi không còn dùng được, ngươi nói cái đánh cuộc này có ngớ ngẩn ngu ngốc không?

Tiêu Phàm ánh mắt lập tức dựng lên, sau đó gương mặt tuấn tú nhanh chóng biến thành màu đen, tay phải tựa như mất sức, buông thỏng xuống.

Giải Tự rất hiểu lòng người nói:
- Ngươi có phải là rất muốn quất chính mình mấy bạt tai?

Tiêu Phàm gật đầu.

Giải Tự xoa tay nói:
- Tan triều ta sẽ giúp ngươi...

Lúc này, đại hán tướng quân canh giử cửa cung nghiêm nghị đi vào Phụng Thiên điện, quỳ lạy nói:
- Bệ hạ, hàn lâm học sĩ Lưu Tam Ngô bên ngoài cửa cung xin cầu kiến.

- Tuyên hắn vào điện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.