Đại Minh Vương Hầu

Chương 13: Cô gia ra tay



Lúc Tiêu Phàm thốt lên câu nay, trông giống như Châu Tinh Trì diễn vai Đường Bá Hổ khi đã tắm rửa thay đổi quần áo. Phụ tử Trần gia không dám tin nhìn chằm chằm Tiểu Phàm, tựa như đang nhìn một kẻ điên. Tiêu Phàm cười khổ, hắn bị người khác coi như kẻ điên đã thành quen, nhưng vẫn không thể chịu được khi người khác dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.

Thế nhân thật là ngu muội a, bọn họ chẳng lẽ không biết kẻ điên cùng thiên tài chỉ cách nhau một chút thôi sao? Nói cách khác Trần gia ở trong nhà đang có một người thiếu một chút nữa là thành thiên tài, Tiểu Phàm thầm nghĩ đáng lẽ ra đám người này phải nâng niu, che chở, quan tâm đến nhân tài như mình mới phải.

- Tào huyện lệnh một khi đã hạ quyết tâm muốn thu thập Trần gia, nói hơi khó nghe một chút là nếu các ngươi ký thác toàn bộ hy vọng lên người Hoàng tri huyện thì không khỏi quá mức ngu xuẩn…

Hai cha con Trần gia:
-…..

- Tào huyện lệnh thế đã mạnh, phía sau lại có chỗ dựa cường đại Yến Vương, mặc dù đằng sau Hoàng tri huyện cũng có chỗ dựa nhưng khẳng định là sẽ không vững chắc như Yến Vương, nói cách khác nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai trong Giang Phổ huyện Tào huyện lệnh sẽ áp chế Hoàng tri huyện, tình thế đó ta có thể nhìn ra được thì chắc chắn Hoàng tri huyện sẽ càng rõ ràng hơn…

Hai cha con Trần gia:
-…

- Hoàng tri huyện chắc sẽ không chịu trơ mắt để bị áp chế, hắn sẽ không cam lòng làm một con rối tri huyện, bất quá… Mặc kệ tương lai Hoàng tri huyện có hành động gì thì trước mắt hắn khẳng định sẽ tránh mũi nhọn, cũng sẽ không vì Trần gia mà đắc tội với Tào huyện lệnh…

Hai cha con Trần gia:
- …..

Tiêu Phàm nhìn dung nhan kiều mỵ của Trần Oanh Nhi, chậm rãi lắc đầu nói:
- … Cho dù nhạc phụ đại nhân có đem vị hôn thê của ta gả cho con trai Hoàng tri huyện làm thiếp thì Hoàng tri huyện cũng sẽ không dễ dàng vì Trần gia xuất đầu, ta dám khẳng định nếu nhạc phụ đại nhân làm như vậy, kết cục sẽ là tiền mất tật mang a.

Tri huyện là người đứng đầu một huyện, là trưởng quan hành chính cao nhất, mà Huyện lệnh chỉ là người quản lý một vùng trong huyện, so với tri huyện thì thấp hơn một bậc. Ở quan trường thời cổ đại, lão nhị lại áp chế lão đại là chuyện cực kỳ hiếm thấy, đây chính là bầu không khí không bình thường trong chính trị, tất nhiên loại tình huống này duy trì không lâu, hai người sẽ nhanh chóng phân thắng bại, hoặc là lão đại thắng gắt gao ngăn chặn dáng vẻ kiêu ngạo của lão nhị, hoặc là lão nhị thắng, lão đại bị bắt ép phải cáo lão về quê, lão nhị thuận lợi đương vị. Đương nhiên nếu Hoàng tri lệnh là kẻ cúi trên đè dưới, tính tình yếu đuối nhát gan, thấy không thể trêu vào Yến Vương đằng sau Tào huyện lệnh, từ nay về sau cam tâm tình nguyện làm con rối trong tay người khác thì cũng không còn gì phải nói.

Khóe miệng Tiêu Phàm nở một nụ cười, nhìn hai cha con Trần gia, nói một câu chốt :
-… Cho nên, có thể nói Trần gia chết chắc rồi, chết đến mức không thể chết nữa, gả con gái, đưa gia sản cũng vẫn vậy.

Hai cha con Trần gia:
-…

Tiêu Phàm nói xong nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ một chuyện phức tạp như vậy mà mình lại có thể phân tích rõ ràng, xem ra trí tuệ của mình rất cao a. Làm người đương nhiên không thể quá mức cuồng vọng nhưng cũng không nên tự coi nhẹ mình, khi đúng thời điểm làm việc nhất định không nên nhường nhịn ai. Tiêu Phàm tự cảm thấy đối với những đánh giá của mình vô cùng khách quan.

Bất quá chút đắc ý của Tiêu Phàm nhanh chóng bị đả kích.

Nói xong những lời như vậy, Tiêu Phàm nhìn về phía hai cha con Trần gia, hy vọng từ trên người bọn họ sẽ nhìn thấy biểu hiện cuồng nhiệt cùng sùng bái, Trần Tứ Lục có lẽ sẽ phủ phục trên mặt đất, khóc lóc xin Tiêu Phàm thu lão làm tiểu đệ, Trần Oanh Nhi thì giống như ăn phải xuân dược, bất chấp tiến lên, cưỡng ép đẩy ngã hắn, mà chính hắn lại biểu hiện ỡm ờ, thập phần muốn phản kháng… Theo lý thì người xuyên việt nên được hưởng đãi ngộ như vậy, dù sao thì Tiêu Phàm cảm thấy thời điểm mình nói những lời kia trên người vương bá chi khí cuồng nhiệt phát ra, tuy rằng không nhiều nhưng để thu phục nhân tâm vài người thì đã quá đủ a… Rất đáng tiếc, Tiêu Phàm đã đánh giá mị lực của mình quá cao, cũng như xem nhẹ trí thông minh của người thời đại này.

Hai cha con Trần gia bốn mắt đăm đăm, gắt gao chằm chằm nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn không nhúc nhích. Tiêu Phàm không nhịn được sờ sờ mũi, biểu tình của hai cha con Trần gia khiến cho hắn cảm thấy mình hình như có chút thất bại…

- Ta nói… hai người cho rằng lời nói của ta có đạo lý không? Các ngươi nghĩ thế nào?
Tiêu Phàm ho khan nói.

Hai cha con Trần gia dường như đã bị hóa đá…

Thật lâu sau…

Trần Tứ Lục đột nhiên mở miệng, biểu tình thập phần nghi hoặc:
- Ngươi chính là Tiêu Phàm sao?

Lời này vừa nói ra Tiêu Phàm liền có chút giật mình đáp:
- Đúng là ta.

- Ngươi chỉ là con trai một kẻ nông dân, sao lại có những kiến thức như vậy? Ta thật không thể hiểu được…

Mà bên cạnh Trần Oanh Nhi cũng gật gật đầu, đôi mắt đẹp lộ vẻ dị sắc.

- Là như vậy nhạc phụ đại nhân, hôm nay sau khi dùng xong điểm tâm, tiểu tế đi ra ngoài tản bộ, đột nhiên từ trên trời một đạo thiểm điện bổ trúng đầu của ta, tiểu tế tức khắc liền cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, linh đài sáng sủa…

Hắn một phen nói huơu nói vượn, khiến cho hai cha con Trần gia há mồm trợn mắt:
- Này… nghĩa là sao?

Tiêu Phàm thanh âm trở nên rất du dương :
- Thông minh a, nhạc phụ đại nhân, ta đã thông minh ra…

- … …

Hai người tức thời liền ngây dại.

Rất rõ ràng, hiện tại không phải là lúc nghiên cứu về đạo thiểm điện kia, có chuyện quan trọng hơn cần làm.

- Lời ngươi nói ngược lại có chút đạo lý…
Trần Tứ Lục vuốt cằm trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm mang theo vài phần kinh dị.

Cha con giống nhau, ánh mắt của Trần Oanh Nhi nhìn về phía Tiêu Phàm cũng không khác. Mọi người đều biết, trước kia Tiêu Phàm là một người vô cùng nhút nhát, sợ phiền phức, nhưng lúc này gia hỏa yếu đuối năm nào không những dám đối mặt với bọn họ nói chuyện mà còn có thể phân tình nhịp nhàng ăn khớp như vậy, có những chỗ ngay cả hai người bọn họ cũng không thể nghĩ đến…Chẳng lẽ hắn thật sự bị sét đánh, nên từ ngu đần biến thành thông minh? Nếu đúng là như vậy thì Trần Tứ Lục thật sự rất muốn ra bãi đất trống cầm thanh sắt hướng lên trời để cầu may a…

- Ngươi định làm như thế nào?
Ánh mắt Trần Tứ Lục sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, gia tộc lúc này đang nguy cấp, hắn đã bất chấp, cũng không thèm quan tâm đến nguyên nhân vì sao Tiêu Phàm biến đổi tính cách.

Mà bên cạnh Trần Oanh Nhi cũng nhìn về phía Tiêu Phàm, trong ánh mắt còn có ý chờ mong, giống như người ngã xuống nước, tóm được một cọng rơm, tuy rằng gốc rơm đó không to nhưng so với không có còn hơn rất nhiều, Trần gia một khi đã thành ngựa chết thì ngại gì không thử một phen khiến ngựa chết thành ngựa sống.

Gốc rơm kia vênh váo, cười cười, vẻ mặt tràn ngập tự tin nói :
- Nhạc phụ đại nhân không cần ưu phiền, tình thế nguy hiểm của Trần gia, tiểu tế có cách hóa giải…

… …

… …

Sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm lẻ loi đứng ở trước nha môn của Giang Phổ huyện, vẻ mặt bất lực. Trước mặt cha con Trần gia hắn phùng mồm trợn má chém gió, nhưng đến lúc này đứng ở trước cửa nha môn, hắn lại không nghĩ ra được biện pháp có thể cứu được tình thế nguy hiểm của Trần gia.

Ba hoa bốc phét, loại hành vi này đương nhiên là có mang tính lừa gạt, con người khi nói thường không tránh được sự ba hoa, đem chuyện bình thường khuyếch đại hoặc hư cấu lên, khiến cho người khác thỏa mãn nội tâm hoặc cũng là vì muốn được người khác sùng bái, nói đơn giản đây chỉ là một loại hình vi để lấy hư danh, rơm rạ thì vẫn mãi chỉ là rơm rạ, nó không có khả năng chỉ trong chớp mắt có thể biến thành cự mộc che trời.

Trần gia không thể không cứu, bất luận Trần gia đối xử với hắn thế nào thì ít nhất Trần gia cũng đã nuôi dưỡng hắn bốn năm, đây là ân đức vả lại ở thời điểm còn chưa quen thuộc với thời đại này hắn cũng không muốn Trần gia đi xuống. Cho nên, Tiêu Phàm không có trâu đành bắt chó đi cày, tự đi làm một việc mà hắn không có chút nào nắm chắc.

Tiêu Phàm đứng ở trước cửa dịch quán, dùng sức tự khuyến khích mình, thầm nghĩ vì bát cơm hàng ngày, liều mạng a. Còn làm như thế nào thì Tiêu Phàm cũng không nghĩ ra được biện pháp, dù sao thì cứ gặp vị Tào huyện lệnh kia đã rồi tính sau. Tiêu Phàm không giống với những dân chúng thời đại này đối với quan lại thường có một loại sợ hãi, hắn lá gan khá lớn dù sao thì hắn là từ hiện đại mà tới, một gã quan bát phẩm cũng không có gì ghê gớm lắm.

Dịch quán huyện Giang Phổ được xây dựng khá xa hoa, bởi vì huyện Giang Phổ gần sát với kinh thành Ứng Thiên, không ít quan lại vào kinh báo cáo công tác đều trú chân trong quán dịch của huyện Giang Phổ, vì thế dịch quán của huyện nha Giang Phổ được xây dựng vô cùng tinh tế. Coi như đây là công trình đối ngoại của huyện Giang Phổ, là chiến công lẫy lừng của quan lại bản địa.

Nói là quán dịch thực ra là một tòa nhà lớn gồm ba phần, cửa chính được dùng màu sơn đỏ bóng loáng, bên trong cánh cửa là bức tường khắc hình những con thú mang lại điềm lành, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra một khí thế uy nghiêm. Người gác cửa đứng ngoài, mặc một thân y phục màu xanh nhạt cầm cây gậy sơn đỏ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm. Tiêu Phàm không mở miệng, hắn cũng chẳng hề hé răng.

Trước cửa dịch quán vắng vẻ, hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, hơi có chút “ tay cầm tay, hai mắt đẫm lệ, trăm ngàn lời mà không thể thốt lên” .

Bầu không khí bắt đầu có chút khó xử…

Thật lâu sau…

Dịch tốt không nhịn được, giơ tay chỉ chỉ Tiêu Phàm lười biếng nói:
- Ai ai, ngươi… nói ngươi là ai, muốn cái gì?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhếch môi, nhìn dịch tốt cười cười lấy lòng nói:
- Vị sai gia này, nhìn ngài như vậy hẳn là rất thông minh, nhất định nhìn ra được ta.. ta… kỳ thật là một người đưa cơm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.