- Tiêu Phàm! Ngươi dẫn người xâm nhập phủ đệ bổn vương, bắn thương phụ tá bổn vương, là ai cho ngươi lá gan làm bậy như thế? Chu Lệ ngữ khí như băng.
Đạo Diễn chạy mất, Tiêu Phàm đúng lúc tâm tình buồn bực, nghe vậy thản nhiên nói: - Vương gia, Đạo Diễn là khâm phạm triều đình, hạ quan tróc nã hắn có gì không đúng? Trọng phạm sợ tội chạy trốn, hạ quan đương nhiên là hạ lệnh bắn chết, đây vốn là quy củ Cẩm Y vệ tập nã phạm nhân, điểm này không cần hạ quan nhắc nhở Vương gia chứ?
Chu Lệ cười lạnh nói: - Khâm phạm triều đình? Trọng phạm? Tiêu Phàm, Đạo Diễn có phải là bị ngươi vu cáo hãm hại hay không trong lòng ta và ngươi biết rõ ràng. Việc hôm nay bổn vương ghi nhớ trong lòng, hy vọng trước mặt phụ hoàng ngươi có thể giải thích được. Tiêu đại nhân, khâm phạm đã bị ngươi dọa chạy, ngươi còn có chuyện gì sao? Muốn lục soát phủ bổn vương lần nữa, hoặc là bắt thêm vài người gánh tội thay vào ngục chứ?
Tiêu Phàm nghe vậy ngẩn người, tiếp theo hai mắt thả ra ánh sáng kinh hỉ, liên thanh hỏi: - Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể lục soát tìm kiếm vương phủ một lần? Vương gia không ngại sao? Như vậy có phải là không quá lễ phép?
Chu Lệ cứng lại, không rõ vì sao ánh mắt gia hỏa này kinh hỉ vậy, lập tức trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới Tiêu Phàm là thứ tay chân rất không sạch sẽ. Hắn từ trộm bạc của mình, đến trộm cắp Ngọc Phật của Đạo Diễn, đường đường đại thần triều đình, cư nhiên có thói quen ăn trộm. Nếu hôm nay thực để cho Tiêu Phàm lục soát phủ đệ hắn một lần, đường đường Yến Vương biệt viện phỏng chừng hơn phân nửa sẽ chỉ có còn bốn bức tường, không biết sẽ bị gia hỏa này trộm đi bao nhiêu thứ.
Nghĩ đến đây, Chu Lệ cả người giật mình, tức khắc phản ứng kịp, vội vàng lạnh lùng nói: - Ngươi dám! Ngươi nếu lục soát phủ đệ phủ đệ của ta, bổn vương liều mạng với ngươi!
Chu Lệ đầu đầy hắc tuyến, ngậm miệng không nói: ... ...
... ...
... ...
Một bên cẩm y giáo úy đi tới nói: - Tiêu đại nhân, phạm nhân chạy trốn làm sao bây giờ?
Tiêu Phàm giương mắt nhìn Chu Lệ mặt không chút thay đổi, giọng lạnh lùng nói: - Quay về Trấn Phủ Ti nha môn, mệnh họa sĩ vẽ ra tướng mạo Đạo Diễn hòa thượng, sau đó phát công văn xuống các châu phủ, toàn quốc truy nã Đạo Diễn, chết sống bất luận!
- Dạ!
Chu Lệ ở một bên không ngừng cười lạnh, Đạo Diễn đối với hắn mà nói rất quan trọng, tình nghĩa mười mấy năm ở chung không tính, ở phương diện mưu đồ nghiệp lớn, Chu Lệ từ trước đến nay lấy hắn là trợ thủ đắc lực nhất. Nếu mất Đạo Diễn, tựa như chém đứt một cái cánh tay của hắn, hôm nay Đạo Diễn thức thời chạy trốn, Chu Lệ rốt cục yên tâm. Hắn biết Đạo Diễn có biện pháp tránh thoát Cẩm Y vệ lùng bắt, chỉ cần Đạo Diễn còn sống trở lại Bắc Bình, đó chính là thiên hạ của Chu Lệ hắn, bất luận kẻ nào đều không thể thương tổn hắn.
Tiêu Phàm thấy Chu Lệ cười lạnh, trong lòng khó chịu, vì thế hướng cẩm y giáo úy bổ sung nói: - ... Mệnh Cẩm Y vệ phong tỏa từ nam tới bắc tất cả thuỷ bộ yếu đạo, bên đường cẩn thận kiểm tra mỗi một người đi đường ngang qua, đặc biệt là loại người nhìn như cải trang, cứ bắt hết lại!
- Dạ!
Chu Lệ nụ cười lạnh dần dần đọng lại...
Tiêu Phàm có chút đắc ý nhìn hắn, khó chịu trong lòng dần bớt, một mình khó chịu sao được, đâu ai thích vậy, để cho mọi người cùng khó chịu mới đúng là khó chịu!
- Tiêu đại nhân, nội khố màu đỏ hòa thượng kia lúc chạy trốn bị đại nhân bắn rơi xử trí thế nào?
-... Đây là một bằng chứng quan trọng! Mang về, trưng bày làm vật chứng!
- ... Là!
Con trai Trường Hưng hầu Cảnh Tuyền bị đả thương đã tra ra manh mối.
Hung thủ dĩ nhiên là phụ tá bên người Yến Vương, người này chẳng những là hòa thượng, lại là hoa hòa thượng mê nam sắc. Vì bất mãn Cảnh Tuyền cùng Giang Đô quận chúa thành thân, từ tham sống hận, đêm đó lẻn vào trong phủ Trường Hưng hầu, bắt Cảnh Tuyền ra phủ, đánh hắn một bữa đau, tiêu tan mối hận trong lòng.
Sau lại Tiêu Phàm phụng hoàng mệnh tập hung, dẫn Cẩm Y vệ cưỡng ép xâm nhập Yến Vương biệt viện tập nã Đạo Diễn, lại bị hung phạm giảo hoạt thừa dịp hỗn loạn đào tẩu. Hôm nay Cẩm Y vệ bố lệnh thiên hạ, tróc nã Đạo Diễn.
Trần ai lạc định, cả triều văn võ tất cả đều ồ lên. Có không tin, có giật mình, cũng có bát quái ngầm, chúng đại thần ngoài sáng và trong tối hỏi Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn, phụ tử Cảnh gia sắc mặt cổ quái thừa nhận rồi mọi người mới thỏa mãn tâm lý bát quái, vì thế, ở kinh sư trong nhà các vương công huân quý đại thần lặng yên truyền lưu Tiểu Hầu gia cùng Hoa hòa thượng nào đó yêu hận triền miên, vô cùng kinh diễm. Đến khi dân gian tương truyền đã tràn ngập hiệu quả giải trí, đủ tình cảm là lí trí mâu thuẫn nhau, va chạm với luân lí thế tục,....
Lời đồn càng truyền càng thái quá, Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn nét mặt già nua càng ngày càng đen hơn, sau đó đóng cửa không tiếp khách, tùy ý để người khác đoán lung tung.
Án tử đã kết, triều đình sau lưng tuy rằng sóng ngầm dũng động, mặt ngoài vẫn gió êm sóng lặng.
Đông cung.
Chu Doãn Văn vẻ mặt ngạc nhiên nói: - Như vậy là xong rồi?
Tiêu Phàm khẳng định gật đầu: - Xong rồi!
Chu Doãn Văn trừng mắt nói: - Sao ta thấy ngươi làm án này như trò đùa vậy? Ngươi xác định đây gọi là phá án sao? Vu cáo hãm hại cũng quá rõ ràng đi?
Tiêu Phàm trở mặt xem thường nói: - Bằng không làm sao bây giờ? Hung thủ chân chính là ta, ngươi hy vọng ta tự thú, bản thân tiến vào ngục, chờ đợi nhân dân thẩm phán?
Chu Doãn Văn cười gượng nói: - Khó mà làm được, đánh đời sau công huân mà thôi, việc rất nhỏ, vả lại ngươi cũng là vì hoàng tỷ của ta, ấo để người vào ngục được? Vu cáo hãm hại! Nhất định phải vu cáo hãm hại! Phải!
Tiêu Phàm tiếp tục ném cho hắn ánh mắt xem thường: - Sao ta cảm thấy ngươi ngày càng tà ác?
Chu Doãn Văn hì hì cười nói: - Còn không phải theo ngươi học ...
- Nói bậy! Ngươi là cùng Hoàng Trừng học, đâu liên quan gì tới ta?
- Được, trong nháy mắt ngươi lại vu cáo hãm hại một người...
... ...
... ...
- Tiêu thị độc, ta mãi cũng không rõ, ngươi vì sao không vu cáo hãm hại người khác, cố tình muốn vu cáo hãm hại một hòa thượng? ĐạoDiễn hòa thượng đến cùng với ngươi có thù hận gì, đáng giá để ngươi hưng sư động chúng vu cáo hãm hại hắn? Chu Doãn Văn vẻ mặt không hiểu đạo.
Tiêu Phàm buồn cười nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi, ta làm như vậy còn không phải hoàn toàn vì ngươi...
Chu Doãn Văn mở to hai mắt, quay một ngón tay chỉ vào mũi của mình, ngạc nhiên nói: - Ta? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
- Điện hạ, ngươi cảm thấy đó là hòa thượng bình thường sao?
Chu Doãn Văn thần sắc tức khắc một ngưng: - Hắn thật sự là hoa hòa thượng thích nam sắc?
Tiêu Phàm: ... ...
Vị này trong lịch sử nổi danh là quân chủ nhân hậu như thế nào biến thành như vậy? Quá trình lớn lên có gì nhầm không?
- Điện hạ, Đạo Diễn hòa thượng, tên tục là Diêu Nghiễm Hiếu, là đệ nhất mưu sĩ bên người Tứ hoàng thúc ngươi...
Chu Doãn Văn khó hiểu nói: - Chỉ là một mưu sĩ mà thôi, có nguy hiểm như ngươi tưởng tượng không? Phiên Vương nào mà bên người không có mấy mưu sĩ phụ tá?
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói: - Điện hạ, ngươi không nghe rõ, ta vừa mới nói, Diêu Nghiễm Hiếu là đệ nhất mưu sĩ bên người Yến Vương, nếu nói dã tâm Yến Vương giống một bó củi, vậy thì Diêu Nghiễm Hiếu chính là mồi châm bó củi kia. Người này nếu không bỏ, tương lai điện hạ thượng vị, không biết sẽ tạo thành cho giang sơn xã tắc của ngươi bao nhiêu mối họa! Hòa thượng này không phải là hòa thượng bình thường, hắn trời sinh chính là vì tạo phản mà sống, điện hạ, người này phải trừ a!
Chu Doãn Văn mặt lộ vẻ không đành lòng chi sắc: - Nhưng trước mắt hòa thượng này không phạm bao nhiêu sai lầm, giết hắn là phi nhân nghĩa, người trong thiên hạ sẽ nhìn ta thế nào?
Tiêu Phàm thở dài nói: - Đạo Diễn nếu chết, có lẽ sẽ miễn một hồi binh tai, giết một người mà cứu trăm vạn nhân, điện hạ, đây là đại từ đại bi!
Chu Doãn Văn không nói, vẻ mặt lại hơi có chút không cho là đúng. Đây là hình thức Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn ở chung, hai người đối với sự vật có cách nhìn bất đồng thì không hề thảo luận, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, không cần cưỡng cầu thống nhất mặt ngoài. Bằng hữu ở chung là như thế.
Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, ai cũng thấy hắn cố ý muốn giết Đạo Diễn là có chút chuyện bé xé ra to, bao gồm Tào Nghị, bao gồm Chu Doãn Văn. Bọn họ là cổ nhân, tất nhiên là không rõ, hai năm sau, hòa thượng nhìn không thấu này sẽ cho triều đình Kiến Văn bao nhiêu phiền toái. Chu Lệ nguyên bản chỉ có một chút dã tâm, Đạo Diễn lại cho cung cấp cho hắn không gian tốt nhất để dã tâm tùy ý phát sinh lan tràn, cho đến cuối cùng rốt cục ngang nhiên mưu phản, soán vị xưng đế, mấy cái này tất cả đều là Đạo Diễn trong bóng tối khuyến khích mưu đồ, tai họa như thế có thể nào không trừ?
Mọi người say mỗi mình ta tỉnh, tư vị thật sự rất không dễ chịu.
Chu Doãn Văn cũng đều không thể lý giải, những người khác càng không thể lý giải.
Yến Vương Chu Lệ đầy thiên huyết lệ dâng sớ đưa vào hoàng cung, khóc lóc kể lể Tiêu Phàm khinh người quá đáng như thế nào, lăng nhục hoàng tử ra sao, Chu Nguyên Chương không khỏi giận tím mặt.
Cả triều văn võ nghe nói sau án này còn khuất tất, ngạc nhiên rất nhiều cũng không thiếu người không cam tâm. Lấy Tả Đô Ngự Sử Bạo Chiêu cầm đầu các ngôn quan cấp sự trung sôi nổi dâng sớ, hạch tội Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm thảo gian nhân mạng, quan báo tư thù. Thanh Lưu phái khó nắm được nhược điểm của thủ lĩnh Gian đảng Tiêu Phàm, tự nhiên không chịu buông tha cơ hội tốt tru sát quốc tặc, cả triều trên dưới tức khắc đồng thanh.
Tiêu Phàm bị Chu Nguyên Chương kêu vào hoàng cung, tại Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương vỗ cái bàn mắng to Tiêu Phàm một bữa sau, Tiêu Phàm thần sắc lạnh nhạt nói một câu nói: - Bệ hạ không đành lòng gia hại cốt nhục, lại không muốn giang sơn xã tắc mất, thần chẳng những cho Trường Hưng hầu một cái công đạo, lại vì thái tôn điện hạ gạt bỏ cánh tay phiên Vương, thần có gì sao?
Chu Nguyên Chương nghĩ nghĩ, rốt cục than thở một tiếng thật dài, không hề nói gì, xem như ngầm thừa nhận kết quả này.
Đứng ở góc độ đế vương mà nói, Tiêu Phàm làm như vậy quả thật không gì đáng trách, hắn là Đông cung thị độc, là đại thần tâm phúc của hoàng thái tôn, mọi việc suy nghĩ vì thái tôn, đây là bổn phận quân thần, Chu Nguyên Chương tự nhiên không lí gì quở trách hắn. Nếu không liền khiến thần tử tâm tư nguội lạnh, vả lại về việc tước phiên, Chu Nguyên Chương quả thật cũng không nguyện xuống tay với nhóm hoàng tử, Tiêu Phàm chọn dùng biện pháp vu hồi, bất động thanh sắc gạt bỏ mưu sĩ bên người phiên Vương, đây là biện pháp không tồi.
Một khi đã Trường Hưng hầu vừa lòng, chuyện này xem như cho công đạo, có thể bỏ qua, còn như hung phạm đến cùng có phải là cái hòa thượng xui xẻo kia đã không quan trọng, Hoàng đế cùng đại thần cũng giống nhau, sống đơn giản chỉ cần khuôn mặt. Quân thần đều có thể diện, đều vui mừng.
Vì thế, Chu Nguyên Chương lại không cam lòng hung hăng quở trách Tiêu Phàm vài câu, sau đó không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi hắn khỏi hoàng cung.
Ngày hôm sau, Yến Vương Chu Lệ khóc lóc kể lể dâng sớ bị Chu Nguyên Chương phúc đáp rồi quay về, Chu Nguyên Chương không nhẹ không nặng răn dạy Chu Lệ vài câu, nói hắn phẩm hạnh bất chính, giao du với phường bất minh, nhìn người không rõ, dung túng làm hại vân vân....
Đạo phúc đáp này khiến triều văn võ ngoài ý liệu, Chu Lệ nhận được ý kiến phúc đáp sau lập tức thành người câm, thành thành thật thật đợi tại biệt viện, bế môn tạ khách.
Mà những Ngự Sử ngôn quan hạch tội Tiêu Phàm thấy Chu Nguyên Chương tỏ rõ thái độ, cũng đều sôi nổi ngậm miệng.
Hồng Vũ triều là hoàng quyền tập trung nhất, Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, không giống hậu kỳ triều Minh, ngôn quan cùng Hoàng đế một lời không hợp là dám chống đối. Đại thần hôm nay dám cùng Chu Nguyên Chương chống đối thật sự rất ít thấy, một khi đã thiên tử thái độ không mặn không nhạt như thế, ai ăn no rỗi việc còn dám trên dâng sớ hạch tội Tiêu Phàm?
Các đại thần thiết thân nếu không có xung đột lợi ích quá lớn, ai cũng sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này đắc tội Hoàng đế.
Mà đối thủ một mất một còn của Tiêu Phàm là Hoàng Trừng lần này cũng là không nói một lời, nửa câu tỏ thái độ đều không có.
Hoàng Trừng thấy, phiên Vương là hoạ ngoại xâm, Tiêu Phàm là nội ưu, hôm nay hoạ ngoại xâm cùng nội ưu đang cùng nhau chó cắn chó. Việc này đúng ý Hoàng Trừng muốn, không nên ngăn cản, ngược lại nên cổ vũ đề xướng, chết một người triều đình sẽ thanh tịnh một phần, tốt nhất Yến Vương cùng Tiêu Phàm đồng quy vu tận, cả thế giới sẽ an bình.
Tiêu Phàm cùng Chu Lệ cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không khiến lão gia hỏa này thực hiện được, nói nhao nhao hai ngày lúc sau, hai người liền từng người hành quân lặng lẽ, không lên tiếng nữa, giống như hoàn toàn quên này.
Ồn ào náo động, lại gió êm sóng lặng, triều đình vĩnh viễn lặp lại như vậy.
Chiều xuân, bờ ruộng dọc ngang hoa mở.
Xuân về hoa nở, đúng là lúc du khách du xuân dạo chơi ngoại thành.
Ngoài thành tây kinh sư, đầu người đông như nước, kẻ sĩ tài tử sôi nổi rời trường học hoặc gia môn, dắt gia thê mỹ thiếp, vẻ mặt nhàn nhã đi bộ đi ra sông Tần Hoài ngoài thành tây ngạn, hoặc ngồi trên bãi sông, phơi nắng ấm ngày xuân; hoặc ba năm người một đám tụ cùng chỗ, uống rượu ngâm thơ, phóng đãng hát vang.
Tây ngạn sông Tần Hoài bên hồ Mạc Sầu, nơi này người ở rất thưa thớt, xuân sắc lại hơn sông Tần Hoài, bên hồ liễu rủ lười biếng tung bay ven bờ, thoải mái như ở thiên cung.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi nhãn nhã đi bộ ven hồ hồi lâu.
Nam tử mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, trên mặt mỉm cười đầy ôn hòa, giống một chính nhân quân tử có thể bao dung tất cả.
Nữ tử áo trắng hơn tuyết, bế nguyệt tu hoa, băng cơ oánh triệt, hé ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ phủ một lớp son phấn mỏng, cũng là một mảnh ửng hồng, cũng không biết là vì son phấn hay vì thẹn thùng.
Từ xa nhìn lại, đôi nam nữ này một anh tuấn tuấn lãng, một quốc sắc thiên hương, ai cũng phải thầm khen hai người quả thực là trời sinh một đôi.
Một đôi trời sinh này kỳ thật cũng không phải một đôi, ít nhất trước mắt còn không phải.
Nam tử đúng là Tiêu Phàm, người còn lại chính là Giang Đô quận chúa.
Hôn sự tạm thời hủy bỏ, thỏa mãn tâm ý Giang Đô quận chúa vui vô cùng. Nữ tử cầu gì? Chỉ cầu tấm lòng một người. Tiêu Phàm vì nàng giải quyết phiền toái liên quan đến hạnh phúc cả đời, Giang Đô quận chúa hận không thể bám chặt Tiêu Phàm.
Nguyên tưởng chuyện này qua đi, Tiêu Phàm chủ động nói vài câu hàm súc, hoặc ít câu thơ từ làm lòng người nhiệt huyết. Kết quả công chủa ngồi trong cung đợi vài ngày Tiêu Phàm cũng không tỏ vẻ gì, Giang Đô quận chúa không khỏi thầm bực mình, oan gia này chẳng lẽ là đầu gỗ sao? Chẳng lẽ còn chờ bản quận chúa chủ động tìm tới ngươi sao? Sao ngươi không biết xấu hổ để một nữ tử da mặt mỏng chủ động tìm ngươi chứ?
Cô đơn hờn dỗi trong cung Chiêu Nhân vài ngày, nữ tử da mặt mỏng này không chịu nổi khổ tương tư, da mặt đột nhiên trở nên không tệ, vì thế sai Mặc Ngọc đến quý phủ Tiêu Phàm nói một câu: "Bản quận chúa hôm nay du xuân, ngươi tới hay không?".
Ý tứ uy hiếp nồng đậm như thế, Tiêu Phàm đành phải đến đây.
Đón gió xuân ấm áp, ngoài Thắng Kỳ lâu, Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa sóng vai bước chậm, lẳng lặng cảm thụ bầu không khí khó được này.
Rất lâu, Giang Đô quận chúa nghiêng đầu nhìn Tiêu Phàm, thấy hắn trầm mặc đi, cũng không thấy hắn chủ động hỏi mình, quận chúa khẽ chu miệng nhỏ, gia hỏa này là đầu gỗ sao? Chủ động mở miệng nói vài lời sẽ chết a?
Quay đầu lại nhìn Thắng Kỳ lâu cách đó không xa, quận chúa khẽ cười nói: - Uy, ngươi biết lâu này vì sao gọi là Thắng Kỳ lâu không?
Tiêu Phàm vẫn chậm rãi đi tới, dường như mắt điếc tai ngơ.
- Uy, uy uy! Ngươi... Ngươi đứng lại! Quận chúa tức giận đến dậm chân.
- A? Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, nhìn quanh, sau đó chỉ vào mũi của mình, ngạc nhiên nói: - Quận chúa hỏi ta?
Giang Đô quận chúa khuôn mặt xinh đẹp giận tái đi, căm giận trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, thái độ khiến người ta yêu thương.
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta không gọi ngươi chẳng lẽ kêu quỷ à?
Tiêu Phàm nhức đầu, nói: - Nhưng... Ta họ Tiêu, không họ 'Uy' nha.
Quận chúa: ... ...
... ...
... ...
- Ngươi biết chỗ này vì sao gọi là Thắng Kỳ lâu không?
Tiêu Phàm lắc đầu: - Không biết.
Quận chúa lặng yên mấp máy môi mỏng, môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mê người.
- ... Chỗ này là khi hoàng tổ phụ đánh hạ giang sơn, định đô Ứng Thiên rồi tu kiến. Sau lại có một ngày, hoàng tổ phụ đến đây chơi cờ cùng Trung Sơn Vương Từ Đạt, Từ Đạt kỳ tài cao siêu, một ván lại một ván thắng hoàng tổ phụ. Lúc ấy hoàng tổ phụ thua cờ sắc mặt có chút không đúng, lúc này đột nhiên Từ Đạt đột nhiên quỳ xuống, sau đó chỉ vào bàn cờ. Chỉ thấy quân cờ trắng trên bàn hoàn chỉnh tạo thành hai chữ 'vạn tuế'. Rốt cục mặt rồng đại duyệt, cười ha ha, vì thế lâu này gọi là "Thắng Kỳ lâu", ban cho Từ Đạt, đó mới biết Trung Sơn Vương dụng tâm lương khổ ra sao.
Tiêu Phàm khó được nghe được kỳ văn ít người biết về nhóm danh tướng thời Minh sơ này không khỏi mặt mày hớn hở, liên tiếp gật đầu nói: - Không sai không sai, quận chúa kể chuyện xưa cực kỳ êm tai.
Giang Đô quận chúa bị người trong lòng khích lệ một câu, phương tâm vui mừng, khuôn mặt xinh đẹp càng ửng đỏ, trong lòng dâng lên ngọt ngào nồng đậm.
Nàng xấu hổ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: - Ngươi cũng biết ta vì sao phải kể chuyện này cho ngươi nghe phải không?
Nói xong quận chúa ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng Tiêu Phàm, trong lòng nổi lên một trận u oán.
Tiêu Phàm a Tiêu Phàm, Trung Sơn Vương vì hoàng tổ phụ cười, dụng tâm lương khổ như thế, ngươi vì sao không thể làm ta cười đây? Không cần ngươi hao tâm tổn trí, chỉ cần ngươi một câu hàm súc tỏ vẻ, miệng ta kiếp này chỉ vì ngươi mà nở rộ...
Tiêu Phàm trầm mặc một lần, lâm vào tự hỏi, thật lâu, hắn có sở ngộ ngẩng đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: - Thâm ý của quận chúa ta hiểu được...
Giang Đô quận chúa nghe vậy phương tâm không khỏi kịch liệt nhảy lên, nàng lặng lẽ xiết chặt tiểu quyền đầu, ngữ điệu cố gắng trấn định, vẫn mang theo vài phần khẩn trương hỏi: - Ngươi hiểu được cái gì?
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, ngữ khí kiên định nói: - Quận chúa là nói cho ta, vô bản sinh ý cũng sẽ có lợi tức cao...
- A?
- Trên bàn cờ bày hai chữ, có thể thoải mái thắng một tòa lâu, Trung Sơn Vương Từ Đạt thật sự là tiền bối tay không bắt hổ a! Quận chúa là ở nhắc nhở ta hướng Trung Sơn Vương học tập, mượn biện pháp của lão nhân gia để làm giàu đúng không? Quận chúa, quận chúa! ... Sao ngươi chảy nước mắt?
- Ngươi ngộ tính cao như vậy, ta đây là... Vui mừng quá mà khóc! Giang Đô quận chúa dùng sức giật giật cái mũi, nghiến răng nghiến lợi đạo.