Đại Minh Vương Hầu

Chương 157: Gặp lại Oanh nhi



Yến Vương rời kinh khiến cảm giác nguy cơ trong lòng Tiêu Phàm ngày càng trầm trọng.

Người khác có lẽ không coi việc Yến Vương rời đi là gì, từ bề ngoài nhìn vào, Yến vương là hoàng tử, Bắc Bình lại là đất phong của hắn, đất phong của hắn bị Thát tử vây khốn, Yến vương lãnh binh chống lại Thát tử là điều đương nhiên.

Nhưng Tiêu Phàm từ đó nhìn ra thông tin.

Chu Lệ đi rồi, sau này không còn gì ước thúc, Chu Nguyên Chương già nua nhiều bệnh, trong vòng một năm sẽ băng hà, hậu quả thả hổ về núi sẽ thấy ngay. Hai năm sau Chu Lệ khởi binh, lấy cờ hiệu "Tĩnh Nan" công nhiên mưu phản soán nghịch.

Theo người xuyên việt như Tiêu Phàm thấy, lịch sử có lẽ có thay đổi nho nhỏ nhưng mà đại xu thế cùng hướng đi căn bản là không thay đổi.

Nên phải chết là sẽ chết, nên tạo phản sẽ tạo phản, như vậy thì tân hoàng sẽ đánh mất ngôi vị hoàng đế sao?

Tiêu Phàm vì Chu Doãn Văn mà nặng nề một bầu tâm sự.

Hắn không muốn nhìn thấy kết cục này, có lẽ Chu Lệ quả thật thích hợp làm hoàng đế hơn Chu Doãn Văn, trong lịch sử Minh Thành Tổ vô luận thành tựu về văn hoá giáo dục hay là võ công cũng đều là một người xuất sắc, so với Kiến Văn hoàng đế trốn chạy cả đời không rõ nơi hạ lạc thì tốt hơn rất nhiều.

Thứ Tiêu Phàm không muốn thấy nhất là cảnh Chu Lệ đoạt giang sơn của Chu Doãn Văn bởi vì Chu Doãn Văn là bằng hữu của hắn, hắn không muốn bằng hữu này rơi vào cảnh thê thảm sống không bằng chết này. Thỉnh hùng tài vĩ lược của Chu Lệ chết đi! Thỉnh Vĩnh Lạc thịnh thế đi chết đi! Có Tiêu Phàm hắn ở đây, sử sách Minh triều sẽ xuất hiện niên đại huy hoàng, được xưng là Kiến Văn thịnh thế!

Cái gọi là lý trí, cái gọi là trách nhiệm với lịch sử... Thật xin lỗi, Tiêu Phàm là người thường, người thường không anh minh cơ trí như vậy, cũng không có cái bình tĩnh siêu phàm thoát tục để nhìn đại cục như thế. Logic của hắn rất đơn giản, chú cướp của cháu là hành vi rất không biết xấu hổ, Tiêu Phàm cũng không biết xấu hổ với lịch sử để giữ gìn chính nghĩa cho Chu Doãn Văn.

Chính nhân quân tử làm chuyện xấu đều là bị ép buộc!

Đông cung thiên điện.

Dương quang chiều tà ấm áp dào dạt chiếu vào nền gạch cẩm thạch, tỏa sáng chiếc ghế bằng gỗ lê sơn son thiếp vàng, từng hạt bụi li ti thoải mái nhảy múa, những tấm bình phong thêu tranh sơn thủy xung quanh trong ánh nắng cũng trở nên sống động hơn nhiều.

Trong khung cảnh cô xưa mê ly như vậy, con người thường như già đi, có sở thích nằm trên ghế phơi nắng, hoài niệm chuyện cũ, lười biếng và hưởng thụ, ánh dương là người ta thoải mái, buồn ngủ, thư thái...

Phanh!

Một tiếng động lớn, làm bừng tỉnh mộng đẹp của Tiêu Phàm, hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, không kịp quan sát gì đã hô lớn:
- Hộ giá!

"... ..."

"... ..."

Trong điện lại lâm vào một mảnh trầm mặc.

Hoàng Trừng xanh mặt, thân hình tức giận đến run rẩy, ánh mắt gắt gao như muốn thề bất cộng đái thiên nhìn Tiêu Phàm.

Chu Doãn Văn khó xử nhìn hắn, vừa muốn cười lại không dám cười, nhẫn nhịn thật vất vả.

Tiêu Phàm ngây ra một lúc, sau đó đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói với Chu Doãn Văn:
- Thái tôn điện hạ, ngươi lại trêu chọc Hoàng tiên sinh tức giận, thật sự là rất không nên! Thần từng nghe thiên tử thánh minh lấy hiếu trị thiên hạ, hôn quân vô đạo cả ngày trêu chọc lão sư tức giận...

Chu Doãn Văn vẻ mặt kinh ngạc há to miệng.

Hoàng Trừng lại vỗ bàn một cái, chỉ vào Tiêu Phàm giận dữ nói:
- Ngươi câm miệng! Người trêu chọc lão phu tức giận nhân là ngươi! Chính là ngươi!

Tiêu Phàm vô tội nhìn Hoàng Trừng:
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta...

- Thái tôn điện hạ triệu ta và người vào Đông cung thương nghị quốc sự, lão phu đang nói đến tương lai tước phiên như thế nào, việc này quan hệ căn bản giang sơn xã tắc Đại Minh ta, ngươi lại buồn ngủ, ngươi... Ngươi có ý gì? Ngươi tỏ thái độ gì vậy hử?
Hoàng Trừng tức giận đến toàn thân phát run.

- Ta... Đó là nhắm mắt trầm tư nghiền ngẫm về phương pháp tước phiên của Hoàng tiên sinh, nghe như nghe tiên nhạc, đệ tử nghe mà say mê...
Tiêu Phàm vẻ mặt khó xử trợn mắt nói nói dối.

- Ngươi thúi lắm! Ngươi say mê đến độ ngủ ngáy!

Chu Doãn Văn vội vàng hoà giải:
- Được rồi, cần gì vì chút việc vặt mà tranh chấp, hôm nay ta mời mọi người đến là vì muốn thương nghị về chuyện tước phiên, Yến vương rời kinh, sau này hành xử như thế nào, mong nhị vị chỉ bảo cho ta....

Hoàng Trừng hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, hầm hừ nói:
- Yến vương thế lớn, lại ẩn giấu dã tâm, hôm nay bệ hạ niệm tình phụ tử thả Yến vương về Bắc Bình không khác gì thả hổ về rừng, tương lai tất thành họa lớn! Bệ hạ tuổi già, sợ rằng thời gian không còn nhiều lắm, điện hạ là chính thống Đại Minh, phải sớm an bài phòng ngừa chu đáo.

Chu Doãn Văn mặt hiện rõ vẻ sầu lo, nói:
- Yến Vương đã đi, kế tiếp chúng ta nên an bài như thế nào?"

Hoàng Trừng nói:
- Cựu thần vẫn chủ trương cũ, tương lai điện hạ đăng cơ, lập tức tiền hành tước phiên, để tránh đả thảo kinh xà thì tước những phiên vương thực lực nhỏ yếu trước, rồi chậm rãi tước đại phiên. Hôm nay triều đình có khả năng điều động bảy mươi vạn binh mã, thực lực cường đại như thế cũng đủ để chúng ta không nhanh không chậm tước phiên các nơi, những phiên vương này cũng không dám có lòng phản kháng. Cuối cùng chúng ta lấy lực cả nước tiếp cận Bắc Bình, ngoài Đại Ninh phủ dùng binh bức Yến vương, Ninh vương không thể không tước phiên...

Tiêu Phàm mở to mắt, giật mình nói:
- Hoàng tiên sinh, sách lược tước phiên này là ai nói cho ngươi vậy? Rất xấu đấy! Quả thực là rất đáng chết! Đây rõ ràng là để cho ngươi bị bêu danh thiên cổ, là kẻ thiên cổ đệ nhất ngu ngốc, Hoàng tiên sinh à, không phải là cừu nhân của ngươi chỉ cho ngươi chứ? Giết người tru tâm, ngươi phải cẩn thận đề phòng....

Hoàng Trừng thất thần nửa ngày, lúc này mới kịp phản ứng, giận tím mặt, kéo tay áo lên muốn liều mạng với Tiêu Phàm. Chu Doãn Văn tay lanh mắt lẹ, vội ôm lấy thắt lưng Hoàng Trừng, Hoàng Trừng liều mạng giãy dụa, lớn tiếng mắng chửi làm cho Chu Doãn Văn cố gắng lắm mới giữ được, sắc mặt đỏ bừng. Trong đông cung ồn ào hỗn loạn một mảnh, nhóm thị vệ hoạn quan muốn tiến đến khuyên can mà lại sợ trêu chọc thái tôn tức giận nên tiến thoái lưỡng nan.

Chu Doãn Văn khuyên thật lâu, Hoàng Trừng mới miễn cưỡng áp chế lửa giận vạn trượng trong lòng ngồi xuống ghế, ánh mắt như chém người hung hăng nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vô tội nhìn nhìn Chu Doãn Văn, nhún vai nói:
- Ta lại không biết chủ ý này là chính hắn nghĩ ra ...

Chu Doãn Văn kinh hãi, thừa dịp Hoàng Trừng còn chưa có nhảy dựng lên, nhanh chóng đè lên vai Hoàng Trừng...

Trong điện lại một hồi sóng gió nổi lên...

... ...

... ...

Sau khi tất cả sóng yên bể lặng.

- Tiêu thị độc, ngươi... Ngươi nói lời phải có trách nhiệm. Yến vương rời kinh, tất thành họa lớn, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chu Doãn Văn bất đắc dĩ nói.

Hoàng Trừng xoay mặt, hừ một tiếng.

Tiêu Phàm nhìn hắn xem thường, lúc này mới nhìn chằm chằm Chu Doãn Văn nghiêm mặt nói:
- Thần cho rằng, nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc họa phiên vương, ngoại trừ có lấy thủ đoạn lôi đình tước phiên ra ngoài, quan trọng hơn là tăng cường thực lực bản thân.

Chu Doãn Văn hứng trí nhíu mày, nói:
- Chỉ giáo cho?

Tiêu Phàm chậm quá vuốt mũi nói:
- Phiên vương thế lớn, nếu giống Hoàng tiên sinh tùy tiện điều động đại quân triều đình tới bức bỏ phiên thì chỉ có một kết quả là khiến phiên vương phân liệt với triều đình, họ sẽ bất chấp tất cả liên hợp với nhau tạo phản. Quyền lực là thứ tốt, ai nguyện ý buôn tha quyền lực trong tay về kinh sư làm vương gia vô quyền vô thế chứ? Dùng binh áp sát chỉ làm tăng mâu thuẫn giữa các phiên vương với triều đình, đến lúc tất cả phiên vương làm phản thì dù triều đình có trăm vạn đại quân cũng không thể ngăn cản, Hoàng tiên sinh nói đến sách lược tước phiên quả thực là khi quốc khi quân, điện hạ tuyệt đối không thể nghe theo.

Hoàng Trừng giận dữ nói:
- Tiểu nhi vô học! Ngươi thì biết cái gì! Chuyện quan hệ đến căn bản của xã tắc, ngươi tuổi nhỏ cái gì cũng không hiểu, ăn nói lung tung, ngươi mới là khi quốc khi quân.

Chu Doãn Văn giơ tay ngăn Hoàng Trừng tức giận, hỏi:
- Tiêu thị độc nói lấy thủ đoạn lôi đình tước phiên là có ý gì?

Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Ta cùng với Hoàng tiên sinh ý kiến hoàn toàn tương phản, Đại Minh ngoại phong phiên Vương hơn hai mươi vị, trong đó chân chính có thực lực, có khả năng chiến một trận với triều đình thực tế chỉ có Yến vương và Ninh vương mà thôi. Ý của ta là hoặc là bất động, hoặc đã động thì phải dùng tốc độ nhanh nhất điều động đại quân đánh thẳng vào Bắc Bình, Đại Ninh, chỉ cần nhanh chóng bắt được Yến vương và Ninh vương liền tạo ra được thế giết gà dọa khỉ. Khi đó chư vương thấy hai vị phiên vương thực lực cực mạnh bị bắt chắc chắn sẽ rung động, nhất thời không dám chống đối triều đình, sách lược tước phiên cứ thận trọng chậm rãi tiến hành...

Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, lại sầu lo nói:
- Nhưng... Cho dù đánh thẳng Yến Vương Ninh vương, trong triều lại không có đại tướng có thể dùng được....

Tiêu Phàm cười nói:
- Đây chính là điểm thứ hai ta muốn nói, chúng ta phải tăng cường thực lực bản thân, thực lực không chỉ bao gồm huấn luyện bao nhiêu quân sĩ, tạo ra bao nhiêu quân giới mà còn phải có chính sách bồi dưỡng và dự trữ nhân tài, võ tướng...

Chu Doãn Văn lần đầu nghe nói đến lý luận như thế, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Bồi dưỡng nhân tài như thế nào? Còn có dự trữ nhân tài?

Tiêu Phàm khom người, gằn từng chữ:
- ... Biến đổi quân chế, mới là căn bản cường quốc!

Chu Doãn Văn khiếp sợ nói:
- Biến đổi như thế nào?

Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Hưng quân bị, mở võ cử, chế hỏa khí, xây trường quân đội.

Hoàng Trừng nghe vậy càng giận không thể cản:
- Quả thực là vớ vẩn! Tiêu Phàm ngươi muốn làm gì? Từ xưa đến nay văn thần phụ tá quân chủ thống trị thiên hạ, cho tới bây giờ đều là văn quý võ khinh, ngươi muốn khuyên thái tôn điện hạ trọng võ khinh văn sao? Lệ này mở ra, làn sóng thượng võ nổi lên, khi đó thiên hạ rung chuyển, binh tai tứ phương, Tiêu Phàm ngươi chính là tội nhân thiên cổ Đại Minh ta!

Hoàng Trừng kích động khom người vái Chu Doãn Văn:
- Thái tôn điện hạ, tuyệt đối không thể nghe lời tiểu nhân này gièm pha! Đấy chính là khi quốc khi quân! Mất nước chi đạo a điện hạ!

Tiêu Phàm khẽ thở dài, sớm biết rằng thời cổ không thể biến pháp thay đổi, vô luận thổ địa, thuế má, buôn bán hay là quân chế, cổ nhân đều hoặc tuân theo tổ chế, không dám trái lại hoặc sợ đụng chạm đến lợi ích của mình mà phản đối kịch liệt. Mình còn chưa có quyền lực lớn, lại không có căn cơ sâu dầy trong triều, hôm nay nói những lời này có chút nôn nóng...

Nhưng Chu Nguyên Chương đã sắp qua đời, Yến vương đã trở về Bắc Bình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm Chu Doãn Văn đăng cơ cũng là lúc Chu Lệ dấy binh tạo phản, thời gian càng ngày càng ít, không còn kịp nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm thầm thấy bi ai, một đám hủ nho ngoan cố, tư tưởng cứng nhắc, vì tư lợi mà không có chút trung quân nào, làm việc với đám gánh hát này thì lý tưởng của mình sao có thể thực hiện được?

Tiêu Phàm bắt đầu suy nghĩ, mình có nên xuất chiêu hạ đài đám Hoàng Trừng không nhỉ, cảm giác bị người chắn đường rất không tốt!

Chu Doãn Văn nghe lời cả hai người rồi đầy hứng thú nhìn Tiêu Phàm nói:
- Nếu phải đổi quân chế, bước đầu tiên nên làm cái gì?

Hoàng Trừng kinh hãi:
- Điện hạ...

Tiêu Phàm không có hảo ý liếc nhìn Hoàng Trừng, sau đó nghiêm trang nói với Chu Doãn Văn:
- ... Khụ, đốt sách chôn người tài!

Trong điện thoáng chốc trở nên trầm mặc vô cùng...

Chu Doãn Văn yên lặng lau trán...

Thật lâu.

- Đồ mất dạy! Ngươi thử xem! Lão phu hôm nay liều mạng với ngươi...

Tiêu Phàm rời Đông cung, sắc mặt thật không dễ nhìn.

Hắn thật sự hận cảm giác bó tay bó chân, bao nhiêu khát vọng vĩ đại, bao nhiêu lý tưởng to lớn bị đám ngoan cố bảo thủ truyền thống cản trở, Tiêu Phàm không muốn làm tiếp.

Làm sao bây giờ? Đánh vỡ nó!

Kiếp trước chán nản đến độ không thể không đi cướp đường, mãi cho đến khi xuyên qua đến Minh triều này, nguyên bản cô độc, tay trắng thì không sợ mất gì, cứ bảo trụ được tính mạng đã thì cùng lắm lão tử tiếp tục làm cướp ở đây chứ sợ cái rắm gì!

Chuyện ta đã muốn làm, nhất định phải làm cho được! Cho dù khiêu chiến cả triều đình cũng sẽ không hối tiếc!

Tào Nghị đứng ngoài Đông cung chờ, thấy Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm đi tới, Tào Nghị hiếu kỳ nói:
- Ngươi làm sao vậy?

- Hoàng Trừng lão gia hỏa kia thật sự là đồ đầu gỗ mục!
Tiêu Phàm oán hận mắng.

- Lão vương bát đản Hoàng Trừng kia lại đắc tội ngươi?

- Hừ! Vừa cứng vừa thối! Nếu hắn tiếp tục tại vị, giang sơn Đại Minh ta chắc chắn bị hắn làm hại!
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói .

Tào Nghị bắt đầu xoa tay, vẻ mặt háo hức nóng lòng:
- Muốn ta ném phân vào nhà hắn tiếp không?

- Cách này là ngươi nghĩ ra đầu tiên nhé....

... ...

... ...

Hai người vừa đi vừa nói, chậm rãi bước đi trên đường phố kinh sư phồn hoa.

Hơn mười giáo úy tay nắm Tú Xuân đao đi theo phía sau, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ được xem là đại nhân vật tai to mặt lớn, cho nên cần có người bảo hộ sự an toàn của hắn.

Tào Nghị đi một lát đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói với Tiêu Phàm:
- Nghe nói Khâm Thiên giám chọn ngày, năm ngày sau là hoàng đạo, bệ hạ tứ hôn ngươi với Giang Đô quận chúa, hai người sẽ thành thân, chúc mừng a!

Tiêu Phàm nghe thế cái, oán khí đầy bụng tức khắc biến mất, xoa xoa tay cười ngây ngô:
- Đúng vậy đúng vậy, cuối cùng có thể phá lần đầu tiên...

Tào Nghị: "... ..."

- Đúng rồi, ngươi tới Đông cung chờ ta làm gì?
Tiêu Phàm nghiêng đầu hỏi.

Tào Nghị nói:
- Ngươi còn nhớ mấy ngày trước có người hỗ trợ bắt Đạo Diễn hòa thượng?

Tiêu Phàm nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, nếu không bắt được Đạo Diễn để có thứ giao dịch với Yến vương thì chỉ sợ giờ ta đã không còn mạng, người này có thể nói là đã gián tiếp cứu ta được một mạng, ngươi tìm ra hắn rồi sao?

Tào Nghị gật đầu nói:
- Tìm được, người này thì ra là chưởng quầy kho lương Thái Phong ở thành Nam, nói ra thì đúng là người trượng nghĩa, nàng thừa dịp Đạo Diễn còn chưa chuẩn bị liền lệnh tiểu nhị bắt hắn, còn đưa đến Trấn phủ ty.

Tiêu Phàm tinh thần rung lên:
- Chưởng quầy này họ gì? Chúng ta phải hảo hảo cảm tạ hắn, chính là ân nhân cứu mạng của ta...

Tào Nghị tức khắc lộ ra vẻ mặt kỳ quái:
- Ngươi thật muốn cảm tạ nàng?

Tiêu Phàm gật đầu:
- Dĩ nhiên! Đi nào, cải lương không bằng bạo lực, ngươi dẫn ta đi gặp "hắn" đi.

Tào Nghị cố nén cười, cố ý thở dài nói:
- Kỳ thật... Các ngươi coi như là cố nhân có duyên phận....

Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn hắn:
- Có ý gì? Người này ta biết?

- Chẳng những biết, hơn nữa rất thân thuộc...

Tiêu Phàm hồ nghi dò xét Tào Nghị:
- Tào đại ca, vẻ mặt ngươi rất kỳ quái!

Lập tức Tiêu Phàm sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt đề phòng nói:
- Phải chăng "hắn" là chủ nợ cũ của ta?

Tào Nghị lau mồ hôi:
- ... Không phải.

Tiêu Phàm sang sảng cười to, hào hùng nói:
- Vậy thì đi nào, sợ quới gì!

Hai người liền dẫn theo đám thị vệ đến kho lương Thái Phong.

Cả đám người mới đến thành nam liền nghe tiếng bách tính hoảng sợ huyên náo, lo sợ chạy lung tung, cùng với một loạt tiếng vó ngựa vang lên. Một tiếng thét đầy hoảng sợ vang lên:
- Chạy mau! Ngựa điên rồi!

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn qua, ở góc đường, một con ngựa đen lớn vừa hí vừa chạy như điên tới, phía sau nó là một cỗ xe nhấp nhô trên đường, xe phát ra tiếng kẽo kẹt liên hồi, kiểu này là cũng sắp tiêu.

Lúc này trong xe ngựa vang lên tiếng kêu sợ hãi của thiếu nữ làm mọi nam nhân vây xem không tự chủ được xao xuyến.

Tình thế vạn phần nguy cấp.

Thấy ngựa điên chạy đến, mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ tàn khốc, trầm giọng quát thị vệ phía sau:
- Giết ngựa!

Bọn thị vệ ầm ầm lĩnh mệnh:
- Dạ! Đại nhân!

Lập tức hai gã thị vệ rút đao bên hông, sau đó hai người được đồng bạn nâng lên, thừa dịp ngựa chạy đến gần, bọn thị vệ ra sức, hai gã thị vệ được ném ra rất xa, lập tức ánh đao như tuyết lóe lên. Phốc! Phốc! Sau hai tiếng trầm đục, con ngựa chấn kinh đau xót rống lớn, sau đó té xuống mặt đất, co quắp liên hồi, mã huyết chảy dài.

Xe ngựa phía sau vẫn theo quán tính chạy tiếp về phía trước một đoạn cùng với tiếng thét sợ hãi của thiếu nữ bên trong xe.

Tiêu Phàm vội vàng chạy qua, vừa lúc thấy bức rèm xe vén lên, lại hạ xuống, trong lúc bối rối, một chiếc giày đỏ thẫm từ trong thùng xe bay ra.

Tiêu Phàm tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bắt lấy, để ý nhìn đó là một chiếc giày thêu uyên ương gắn trân châu, hoa văn tinh mĩ, đường thêu hết sức tinh xảo, thậm chí còn có thể ngửi thấy hơi ấm và mùi thơm thoang thoảng....

Xe ngựa vọt thêm về phía trước hơn mười trượng, đụng phải một cây cột ven đường mới chịu ngừng lại.

Tiêu Phàm chạy nhanh đến, ấm áp hỏi:
- Cô nương bên trong không sao chứ?

Hỏi vài tiếng, bên trong không ai lên tiếng.

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, liền duỗi tay, chậm rãi đẩy giày thêu vào trong bức rèm che.

Thiếu nữ bên trong rốt cục cũng lên tiếng, nàng hoảng sợ hỏi:
- Ngươi... Ngươi là ai?

Tiêu Phàm bình tĩnh kiên định trả lời:
- Lôi Phong!

Mọi người ngoài xe: "... ..."

Thùng xe đột ngột mở ra, Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, hỉ nộ đan xen, vạn phần phức tạp nhìn hắn.

Tiêu Phàm hít hơi khí lạnh, thất thanh nói:
- Trần tiểu thư!

Trần Oanh Nhi nhếch khóe miệng tựa cười tựa không, bình thản nói:
- Lôi đại nhân, thay tên đổi họ bao giờ vậy? Thật là hạnh ngộ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.