Đại Minh Vương Hầu

Chương 159: Đại hôn của Tiêu Phàm



Nghi tân kim sách đã ban, dưới ánh mắt Chu Nguyên Chương vừa hận vừa giận chăm chú nhìn, Tiêu Phàm kiên trì bái ba lạy, sau đó xuân phong đắc ý đi về Chiêu Nhân cung.

Nhân sinh đắc ý sự, đề tên bảng vàng, này... Tiêu Phàm có vẻ như đã trải qua, ít nhất trước mắt hắn xuất thân là đồng tiến sĩ, dù thân phận này là do Chu Nguyên Chương ban cho, nhưng ngự ban cũng là thân phận a.

Còn một chuyện đắc ý nữa là tối nay có thể động phòng hoa chúc.

Tiêu Phàm tâm tình kích động, cái mũ xử nam đáng xấu hổ treo lên đầu hắn hai kiếp làm người, đêm nay phải rửa bỏ sỉ nhục hai kiếp, dâng hiến toàn bộ tích tụ hơn bốn mươi năm hai đời người cộng lại cho Giang Đô.

Mọi người vây quanh Tiêu Phàm, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào trước Chiêu Nhân cung.

Cung điện thường ngày nghiêm trang tới mức nặng nề hôm nay khoác lên lớp lụa hồng thập phần hoan hỉ, mười mấy hoạn quan cung nữ đứng chờ trước cửa cung, mỉm cười chúc phúc, đầy thiện ý nhìn Tiêu Phàm.

Giang Đô quận chúa tính tình dịu dàng ôn nhi, đối với cung nhân nhân hậu tử tế, cho nên trong cung hoạn quan cung nữ thập phần hảo với vị trưởng tôn nữ thiên gia này. Hôm nay quận chúa xuất giá, yêu ai yêu cả đường đi nên nhóm cung nhân thật tình chúc phúc, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm cũng đầy hảo cảm.

Tiêu Phàm tiêu sái lỗi lạc tiến tới gần Chiêu Nhân cung, mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười ôn hòa, điều này lại càng khiến đám cung nhân thêm hảo cảm.

Chu Doãn Văn mỉm cười đứng trước cửa cung, thấy Tiêu Phàm vui vẻ mặc cát phục thì nụ cười của hắn càng sâu.

Phía sau Chu Doãn Văn là một đám con cháu Chu gia, các nàng hoặc là con gái hoặc là cháu gái Chu Nguyên Chương, mỗi người đều có danh hàm quận chúa hoặc công chúa, thân phận tôn quý phi thường, cả đám tò mò vây quanh Chu Doãn Văn nhìn ngó ra đám Tiêu Phàm phía trước. Sau đó khuôn mặt đỏ bừng rụt về, ríu rít đàm luận phong độ của tân nghi tân, cuối cùng duyên dáng hi hi ha ha một trận. Bầu không khí rất náo nhiệt.

Xuyên qua đám ao hồ, giả sơn trùng điệp ở bên ngoài. Tiêu Phàm đặt bước chân lên thềm đá ngoài Chiêu Nhân cung, Chu Doãn Văn đứng trên bậc thang đột nhiên dang hai tay ra cản lại, nghịch ngợm nháy mắt cười nói:
- Ngươi tới làm chi?

Tiêu Phàm ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn cát phục đỏ thẫm trên người mình, buồn cười nói:
- Ngươi nhìn ta mặc đồ như cái đại hồng bao* di động đây, chắc không phải nghĩ ta tới ăn cơm chứ?
(*phong bì đỏ to tợn: giống cái túi lì xì năm mới í)

Chu Doãn Văn cười ha ha, sau đó thu liễm nụ cười, nghiêm trang nói:
- Nếu ngươi muốn tiến vào cưới hoàng tỷ ta không phải dễ như vậy đâu...

Tiêu Phàm đuôi lông mày nhướng lên, nói:
- Ngươi muốn thế nào?

Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm khẩn trương, hì hì cười:
- Rất đơn giản, theo quy củ, ngươi phải làm được một áng thơ khiến chúng ta hài lòng, khi đó mới thả ngươi vào cưới hoàng tỷ được...

Đám công chúa, quận chúa phía sau Chu Doãn Văn tức khắc đồng ý, hi hi ha ha cười duyên sôi nổi hùa vào.

- Quy củ này là ai định vậy? Ngày đại hỉ không phải là cố ý làm khó ta sao? Không việc gì lại đi làm thơ...
Tiêu Phàm tức khắc có chút mất hứng.

Chu Doãn Văn cười nói:
- Đây là tập tục từ xưa định ra, ngươi là nam nhân, đương nhiên phải chủ động một chút...

Tiêu Phàm khuôn mặt tuấn tú khẽ bẽn lẽn:
- Điện ha, ngươi rất hiểu ta mà... Ta thích bị động.

Chu Doãn Văn: "... ..."

Quan viên Lễ bộ bên cạnh thấy cứ qua lại như vậy mãi thì không được, giờ lành đã sắp đến, nếu chậm trễ giờ sinh ra điềm xấu, vì thế hắn lấy một trang thơ đã chuẩn bị sẵn lặng lẽ đưa cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm tiếp nhận, chú ý nhìn qua vài lần, sau đó lớn tiếng đọc:
- Thiếu trang ngân phấn sức kim điền,
Đoan chính thiên hoa quý tự nhiên.
Văn đạo cấm trung thì tiết dị,
Cửu thu hương mãn kính thai tiền...

Chu Doãn Văn cùng nhóm công chúa quận chúa phía sau hắn ngẩn người, không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã bắt đầu vô tay, sau đó lớn tiếng:
- Thơ hay! Viết hay lắm...

Nhóm công - quận chúa và Chu Doãn Văn ồn ào phản đối, không cho phép Tiêu Phàm qua ải, muốn hắn làm lại bài khác.

Quan viên Lễ bộ gấp đến độ mồ hôi lạnh tuôn ra, liên tục ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhọ giọng nói bên tai Tiêu Phàm:
- Tiêu bá gia, nếu không ngài tự mình ra tay đi, giờ lành sắp đến rồi...

Tiêu Phàm làm sao mà làm thơ được a, nghe vậy hắn tức khắc nóng nảy, oán hận giậm chân, chỉ vào đám công - quận chúa phía sau Chu Doãn Văn lớn tiếng nói:
- Các ngươi còn dám làm khó ta, coi chừng tương lai ta khiến các ngươi toàn bộ không ai xuất giá được!

Nhóm công - quận chúa tức khắc im lặng, mở to mắt không dám tin trừng trừng nhìn Tiêu Phàm, khuôn mặt tuấn tú của Chu Doãn Văn tức khắc đen như Bao Chửng, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Chiêu Nhân cung yên tĩnh lạ thường....

Rất lâu sau, chợt nghe tiếng thét kinh hãi của một vị công chúa, nhóm công - quận chúa tức khắc nhanh chóng tản ra tứ phía, để lại những tiếng dẫm chân đầy hờn dỗi giận hờn.

Tiêu Phàm ha ha cười, sau đó trừng mắt nhìn Chu Doãn Văn nói:
- Ngươi đâu? Cậu em vợ, ngươi còn chưa tránh ra?

Chu Doãn Văn giơ ngón tay cái lên:
- Ngươi thật lợi hại... Một câu đẩy lùi thiên quân, Gia Cát Lượng cũng kém ngươi.

Mũ phượng ẩn sau khăn quàng đỏ thắm chữ Hỉ thiếp vàng phủ đến vai, Giang Đô quận chúa dưới sự nâng đỡ của cung nữ dịu dàng dần tiến ra cửa Chiêu Nhân cung.

Hôm nay trở thành phụ nữ Tiêu gia, mong muốn được thỏa mãn, Giang Đô quận chúa vui sướng tận đáy lòng, khăn voan không che được hai gò má ửng hồng của nàng, không biết là vì e lệ hay là kích động.

Tiêu Phàm đứng trước cửa điện chờ Giang Đô quận chúa, trong lòng cũng kích động vạn phần.

Tục ngữ nói làm việc tốt thường gian nan, hắn vì Họa Mi cùng Giang Đô, thiếu chút nữa vứt luôn tính mạng, hôm nay thăng quan tấn tước lại được thỏa mộng ôm mỹ nhân về, nhân sinh như vậy không phải là chuyển biến quá nhanh sao?

Duỗi tay nắm lấy tay ngọc của Giang Đô quận chúa, Tiêu Phàm giờ phút này trong lòng đầy nhu tình, đây chính là vợ ta, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Chỉ có chân chính trải qua giờ khắc này mới có thể hiểu được sự trầm trọng, trách nhiệm và trọng trách chính thức đặt lên vai hắn.

Thân nghênh là bước cuối cùng của hôn lễ thời cổ, trong vòng vây của mọi người, Tiêu Phàm nắm tay Giang Đô quận chúa thủ chân thành đi ra khỏi cung.

Một đám người vô cùng náo nhiệt đi qua các cung điện, Tiêu Phàm nâng tay Giang Đô quận chúa loan giá phủ đầy lụa hổng, sau đó sải bước leo lên ngựa. Bên cầu Kim thủy, hoạn quan vẫy phất trần, lớn tiếng xướng lên:
- Người tới, loan giá tới, nghi trượng đi!

Ngoài cầu Kim Thủy, mấy trăm cẩm y cấm vệ quân cầm nghi trượng tức khắc động. Tiền đội tay cầm các loại nghi trượng như quạt tròn, kim qua, ban chùy,... Hậu đội nâng từng rương hòm đựng của hồi môn kéo dài tới tận hai dặm hội họp với mấy trăm Cẩm y giáo úy đến đón dâu. Tiếng chiêng trống rợp trời, một hàng cả ngàn nhân mã vây quanh loan giá Giang Đô quận chúa trùng trùng điệp điệp tiến về Tiêu phủ.

Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đại nhân thành thân, lại là cưới cháu gái đương kim thiên tử, chuyện trọng đại như vậy chúng bách tính kinh sư sao lại không biết?

Nghi trượng cuồn cuộn mênh mông vừa rời Thừa Thiên môn liền bị chúng bách tính vây lấy.

Tiêu Phàm từng vì không muốn bỏ vợ cả mà bị Chu Nguyên Chương nhốt vào ngục, sự tích của hắn đã sớm được chúng bách tính biết đến. Tuổi mới nhược quán đã ở nắm quyền cao chức trọng, càng khó có được là tuy thế mà không vì phú quý mà phụ tình, chúng bách tính rất có hảo cảm với hắn, không ít người con gái trong khuê phòng cũng thầm nguyện gả cho người si tình như Tiêu lang là cuộc đời này mỹ mãn rồi.

Hôm nay Tiêu Phàm khổ tận cam lai, rốt cục tâm nguyện cũng được đền bù, ôm được mỹ nhân về, dân chúng kinh sư tất nhiên vui lây, vì thế khi nghi trượng tiến đến dân chúng tích cực xúm lại, ngoài trừ tới góp vui là tới mừng cho thiếu niên quyền thần.

Tiêu Phàm thấy dân chúng như thủy triều vây quanh nghi trượng, không ngừng chúc mừng hắn, Tiêu Phàm cao hứng, mặt mày hớn hở, quay đầu nói với Tào Nghị bên cạnh:
- Chúng bách tính thật sự là quá nhiệt tình, cảnh vạn người chúc mừng cũng không nhiều thấy nha, nhiệt tình khiến ta hận không thể kết hôn nhiều thêm vài lần...

Tào Nghị trở mặt xem thường nói:
- Lời hỗn trướng vậy ngươi dám nói trước mặt thiên tử sao?

Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu:
- Đó là tự tìm chết, ngươi không biết a, vừa nãy trên kim điện, thiên tử đã phun đầy nước miếng lên mặt ta....

- Đó là long tiên...

- Đúng, long tiên!

Nghi trượng bị chúng bách tính vây quanh không thể di chuyển được, bị kẹt cứng ngoài Thừa Thiên môn, bởi vì chúng bách tính thật tâm đến chúc mừng Tiêu Phàm cho nên nhóm Cẩm y vệ không tiện động thủ. Vì thế nghi trượng cùng chúng bách tính đều chen lấn tại chỗ, cùng với muôn vàn chúng bách tính đổ xô ra như đi hội làm tình cảnh ngày càng thêm khó khăn.

Tào Nghị lo lắng tình cảnh trước mặt, thở dài:
- Làm sao bây giờ? Cứ thế này thì trễ giờ mất....
Lúc này quan viên Lễ bộ đầu đầy mồ hôi, mặt tràn hoảng loạn đi tới trước mặt Tiêu Phàm, bất an nói:
- Ba gia, tiếp tục như vậy không được a, nghi trượng nếu không thể tiến tới thì trễ giờ lành mất...

Tào Nghị cũng nóng nảy, trong mắt hung quang chợt lóe, hung tợn nói:
- Để các huynh đệ dọn đường đi, giờ lành không thể bỏ lỡ, đây là chuyện cả đời của ngươi....

Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không được, dân chúng thành tâm đến chúc, nếu để các huynh đệ ra tay thì xú danh ta ngập tràn đường phố không nói, còn ăn thêm mớ sớ hạch tội của đám Ngự sử ngôn quan nữa...

Tào Nghị vội la lên:
- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tiêu Phàm thở dài:
- Còn có thể làm sao bây giờ? Khai thông giao thông thôi...

Vì thế Tiêu Phàm bất đắc dĩ xuống ngựa, tự mình dẫn một đám cẩm y giáo úy đi đến tiền đội, chắp tay nói với chúng bách tình:
- Các vị hương thân, cảm tạ lời chúc của mọi người, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích. Xin mọi người nhường ra một đoạn đường để nghi trượng đi qua, chậm giờ lành thì không tốt, phiền mọi người phối hợp một chút....

Nói xong Tiêu Phàm đi về phía trước, vừa đi vừa lớn tiếng hét lên:
- Nhường một chút! Nhường một chút! Đừng cản trở! Nghi trượng, tiếp tục đi về phía trước, người phía sau theo sát vào! Nhiều người cẩn thận móc túi....

- Chư vị phụ lão hương thân, đừng vây quanh nữa, sắc trời không còn sớm, nhanh về cất quần áo tạo trẻ con đi, rất nhiều chuyện để làm đấy, xem náo nhiệt có gì tốt đâu, tản ra, tản ra đi....

"... ..."

Đội ngũ dưới sự chỉ huy của Tiêu Phàm bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, đại bộ phận bách tính rất tự giác tránh ra, số còn lại bị nhóm giáo úy hung thần ác sát trừng mắt nhìn sợ tới mức chạy nhanh đi, đường xá nhanh chóng khôi phục trật tự cũ.

Tiêu Phàm đứng ở bên cạnh, mắt thấy tốc độ đội ngũ nhanh dần thì không khỏi thở hắt ra.

Còn chưa kịp thở hết hơi thì lại thấy đội ngũ bất động.

Tiêu Phàm chạy nhanh tới trước, tức giận hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Sao lại ngừng lại rồi?

Cẩm y giáo úy phía trước tức giận đùng đùng chỉ vào giữa đường, chỉ thấy một chiếc xe la kéo đang đứng đó. Con la kéo xe đứng đực ra đó mặc kệ người đánh ra ra roi thúc giục, đại hán đánh xe gấp đến đầu toàn mồ hôi lạnh, sợ đám giáo úy không kiên nhân nổi rút đao chặt hắn một đao.

Tiêu Phàm lo lắng ngẩng đầu nhìn sắc trời không còn sớm, chậm trễ nữa là không được, vì thế hắn vội vàng thúc ngựa chạy lên trước, giận dữ hỏi:
- Có chuyện gì? Ngày ta kết hôn ngươi lại đánh xe la đến chặn giữa đường, cố ý đến phá bãi ta phải không?

Hán tử đánh xe sợ hãi, lúng ta lúng túng chỉ vào con la không nói ra lời.

Tiêu Phàm vừa cúi xuống nhìn liền ngửi thấy mùi gay mũi sộc tới, nhíu nhíu mày, tiện tay kéo một giáo úy bên cạnh, sau đó chỉ vào hán tử đánh xe ra lệnh:
- Thổi!

Hán tử đánh xe ngẩn người:
- A?

Hán tử mở miệng ra, cẩm y giáo úy cũng nhíu nhíu mày.

Tiêu Phàm hỏi giáo úy:
- Ngươi ngửi thấy gì?

- Đại nhân, ngửi được mùi rượu!

Tiêu Phàm biến sắc, hung hăng nói:
- Uống rượu còn đánh xe ra đường, bắt giam mười lăm ngày, tạm giữ phương tiện, người đâu, bắt người này và con la đi!

Chúng giáo úy dạ ran, sau đó dũng mãnh tiến lên, đường xá nhanh chóng khôi phục trật tự.

... ...

... ...

Nhìn vào đoàn nghi trượng trùng trùng điệp điệp đi về phía Tiêu phủ, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đứng ở ven đường rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thần sắc thoải mái nhìn nhau cười.

- Cũng may là không chậm giờ lành...
Tiêu Phàm đứng bên đường nhìn đội ngũ biến mất xa xa, hắn cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, tựa như vừa làm việc đại thiện, nội tâm rất phong phú.

Tào Nghị cổ quái nhìn hắn, sau đó vuốt mũi chậm rãi nói:
- Tiêu đại nhân, ngươi có cảm thấy có gì đó không thích hợp không?

Tiêu Phàm ngẩn người:
- Có gì không thích hợp?"

Tào Nghị nén cười, thong thả nói:
- Loan giá quận chúa đã qua, đội ngũ danh dự cũng đã khuất bóng, giờ lành sẽ không trễ, nhưng mà Quận chúa vào Tiêu phủ sẽ bái đường cùng ai?

- Ta nè!

- Ngươi đã biết, sao giờ vẫn còn đứng đây như người không liên quan gì vậy?

Thần sắc thoải mái của Tiêu Phàm tức khắc biến mất, hai mắt mở to giật mình nhìn chằm chằm Tào Nghị cả nửa ngày, sau đó quay đầu, nhìn về đội nghi trượng đã mất đi bóng dáng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo như cha mẹ chết.

- Dừng... Dừng một chút, ta còn ở đây!
Thanh âm Tiêu Phàm thay đổi, chạy nhanh về phía xa xăm như đang khóc than.

- Ngựa đâu? Ngựa ta vừa cưỡi đâu?

- Đã đi theo nghi trượng rồi.

- Ta kháo! Còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh rượt theo!
Tiêu Phàm lệ rơi đầy mặt dậm mạnh chân.

Vì thế, trên đường cái, giữa đám đông huyên náo, một chú rể mặc cát phục đỏ thẫm cùng một đại hán râu quai nón chạy đi như điên...

- Những người này làm việc quá vô trách nhiệm! Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra thiếu điều gì sao?
Trên đường, Tiêu Phàm vừa chạy vừa thở hổn hển vừa oán giận.

Tào Nghị buồn cười nói:
- Ta thấy người vô trách nhiệm là ngươi mới đúng, đường đường là tân lang, lại là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, nghi tân quận chúa cần ngươi tự mình bước tới mở đường sao?

Tiêu Phàm bi phẫn nói:
- Ta sốt ruột thật mà....

Hai người vừa oán hận vừa chạy, đợi lúc chạy được đến trước đại môn Tiêu phủ thì hai người đã sắp đứt hơi.

Cảm giác bi phẫn trong lòng Tiêu Phàm đại thịnh, dù gì hôm nay mình cũng kết hôn, chuyện hoang đường như vậy mình cũng chưa từng nghe nói đến mà hôm nay lại gặp, đúng là đại khai nhãn giới.

Hai người cúi người chống tay lên gối thở hổn hển rất lâu mới đứng thẳng người, kết quả vừa nhìn đã trợn tròn mắt.

Chỉ thấy nghi trượng đã trùng trùng điệp điệp vào Tiêu phủ, của hồi môn của quận chúa cũng đều đã được khênh vào, trước đại môn đã được dân chúng nhiệt tình đến xem náo nhiệt vây chặt đại môn Tiêu phủ như nêm cối, đoán chừng cũng phải vây đến ba chục tầng.

Tiêu Phàm cùng Tào Nghị liếc nhau, phát hiện trong mắt nhau tràn đầy chua xót.

Hai người cắn chặt răng, quyết ý liều chết xông pha như đánh trận chui vào trong đám người, Tiêu Phàm như chiếc thuyền thúng trôi dạt giữa nộ hải, nghiêng trái nghiêng phải, thê thảm chật vật vô cùng.

- Mau tránh ra! Để ta đi vào! Ta có việc, các ngươi đừng chắn trước cửa nha!
Tiêu Phàm cố gắng duỗi thẳng cổ hổn hển ngửa mặt lên trời hô lớn.

Bên kia cũng truyền đến tiếng Tào Nghị rống giận:
- Lão tử là Thiên hộ Cẩm Y vệ! Các ngươi con mẹ nó tránh ra cho lão tử! Bằng không lão tử bắt tất... A! Ai? Ai đạp lão tử? Đứng ra!

Tiêu Phàm khóc không ra nước mắt, giống như cá chạch trong bùn lầy, ra sức chui về phía trước.

- Tránh ra! Các ngươi tránh ra! Hôm nay hỉ sự Tiêu phủ thiếu ta là không xong!

Dân chúng vây xem cười nhạt nói:
- Ngươi là ai chứ? Người ta thành thân chẳng lẽ thiếu ngươi là không được? Quả thực cuồng vọng!

Tiêu Phàm giận dữ, toàn thân run lên, ra sức đẩy đám người xung quanh ra để lộ một khoảng đất trống, sau đó chỉ cát phục đỏ thẫm trên người mình, nức nở đầy bi phẫn nói:
- Ta cuồng vọng? Ta cuồng vọng? Lão tử là chú rể! Thiếu ta, ngươi kêu người ở bên trong thành thân thử xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.