Tây thành Bắc Bình phủ, trên đường cái sầm uất, một cửu hiệu lương thực lặng lẽ được mở ra, tên Là Đại Phong. Nghe đâu là chưởng quầy là Vương Quý, người Sơn tây, ngày đầu tiên đến Bắc Bình thành đã đưa trăm cỗ xe ngựa chở đầy lương thảo đến đại doanh biên quân ngoài thành, sau đó một mình tiến vào Yến vương phủ, sau đó không ngờ Yến vương điện hạ tự mĩnh tiễn hắn ra ngoài cửa.
Theo lời đồn thì thân phận Vương chưởng quỹ mới tới này rất khó biết cụ thể, có người nói giao tình giữa hai người rất dày, có người nói hắn làm một bút mua bán cực lớn với Yến vương nến mới được Yến vương trả lễ vậy.
Tin đồn có rất nhiều loại, dưới ánh mắt chăm chú của thương nhân Bắc Bình thì Đại Phong nhắm chuẩn thời cơ xuất hiện, rất nhanh đứng vững chân, mà vị Vương chưởng quỹ thần bí vẫn thân phận khó lường.
Người có tâm để ý từ khi Đại Phong tới Bắc Bình phủ thì đại doanh biên cương ngoài thành liên tục nhìn thấy xe ngựa vận lương tiến lui, mỗi chiếc xe ngựa đều cắm cờ hiệu "Đại Phong" phần phật đón gió.
Hết thảy vẫn bình tĩnh như trước.
Chu Lệ tại Bắc Bình luyện binh, Tiêu Phàm vội vàng mở rộng Cẩm Y vệ, bố trí lười tình báo từ kinh sư đến phía bắc, kinh sư triều đình hoà hợp êm thấm, Chu Nguyên Chương ngày càng kém đi, thân thể ngày càng lụi bại, tất cả chính vụ cơ bản đã giao cho Chu Doãn Văn xử lý.
Văn võ đại thần toàn triều đã bỏ lục đục với nhau, ánh mắt đều nhìn thẳng vào Chu Nguyên Chương.
Tất cả mọi người rõ ràng, Chu Nguyên Chương rất nhanh ra đi thôi, một khi lão băng hà thì triều đình tất đón một hồi thanh tẩy lớn, quyền lực và lợi ích sẽ được phân phối lại, hôm nay chán nản hoặc phong quang trên quan trường thì không có nghĩa ngày mai còn như thế.
Vì thế, các đại thần lén lút vãng lai,lui tới ngày càng thường xuyên, Thanh Lưu cùng Gian đảng đều liên tục tổ chức đại hội, trong sự bình tĩnh nổi lên một hồi tranh đoạt quyền lực tàn khốc.
Trong bầu không khí quỷ dị như thế, năm Hồng Vũ thứ ba mươi dần qua đi.
Tháng tư năm Hồng Vũ ba mươi mốt, Chu Nguyên Chương ở trong cung lại bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, Thái Y viện dốc hết toàn lực cứu trị, mới cứu tình được. Nhưng sau khi tỉnh Chu Nguyên Chương thần chí đã trở nên mơ hồ, phát sốt, nói mê sảng, tình hình thân thể ngày càng kém.
Chu Doãn Văn đang đại diện thiên tử lâm triều cuống quít ngừng triều hội, vội vã chạy tới nội cung thăm hỏi.
Tin tức truyền ra, toàn triều ồn ào, quần thần tức khắc càng lo sợ không yên hoặc khẩn trương, lén lút đi lại móc nối với nhau thêm thường xuyên.
Mà trong cung, các nội quan và cung nữ được Chu Doãn Văn rưng rưng ngầm đồng ý, bắt đầu bận rộn chuẩn bị đại sự mai táng Hoàng đế, bạch lăng, hiếu mang, hương nến, lễ bài các thứ nên chuẩn bị đều đã ổn thỏa.
Lúc toàn triều bối rối không yên thì chỉ có Đô Chỉ Huy sứ Cẩm Y vệ Tiêu Phàm sắc mặt không thay đổi, hắn giống như thần linh, thờ ơ lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống hỉ nộ ái ố của chúng sinh.
Tiêu Phàm biết, thọ hạn của Chu Nguyên Chương đã sắp cạn, sử sách ghi lại, tháng năm nay nay Chu Nguyên Chương băng hà, nay đã là tháng tư, cách ngày hắn qua đời chưa đến một tháng.
Mệnh đã định, không ai thay đổi được.
Tiêu Phàm nhìn về phương bắc, phiên vương dã tâm bừng bừng kia, trong thời kỳ phi thường này, hắn đã thề với phụ hoàng.... Có ca đảm vào kinh tế bái sao?
Bắc Bình Yến Vương phủ.
Lại một mùa xuân đến, nắng chiếu lung linh phủ một lớp vàng kim trên rừng đào, Yến vương Chu Lệ cùng Đạo Diễn hòa thượng ngồi trong một gian phòng giữa rừng đào đánh cờ.
Năm nào đào cũng nở, năm nay đỏ hơn xưa.
Năm nay, đối với Yến Vương Chu Lệ mà nói là một năm rất quan trọng. Mưu đồ đại sự chuẩn bị nhiều năm giờ đã rất nhanh tới lúc thực hiện.
Đến thời khắc này, Chu Lệ càng khẩn trương.
Chuyện này phiêu lưu rất cao, cao tới mức hắn có chút không thừa nhận nổi, bởi vì đại giới phải trả là tính mạng thân gia nhất mạch Yến vương.
Trên bàn cờ hắc bạch giao thoa, thế cục cân bằng.
"Ba " Đạo Diễn hòa thượng thong dong hạ xuống một quân cờ.
Chu Lệ mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, tâm thần lại không biết bay về hướng nào.
- Tiên sinh, kinh sư truyền đến tin tức, đầu tháng, phụ hoàng bệnh nặng hôn mê... Chu Lệ ủ dột nói.
Đạo Diễn gật gật đầu: - Bần tăng đã biết.
Chu Lệ giương mắt, ánh mắt phức tạp nhìn phía Đạo Diễn, nói: - Trong cung thái y nói, phụ hoàng chỉ sợ mệnh không lâu nữa...
- Bần tăng biết.
- Tiên sinh... Bổn vương nên làm như thế nào?
Đạo Diễn thản nhiên nói: - Ý vương gia chẳng lẽ là quay về kinh sư tiễn thiên tử về nơi an nghỉ?
Chu Lệ cúi đầu, trầm ngâm không nói, thần sắc rất là do dự.
Đạo Diễn trong mắt dần dần tản mát ra quang mang sắc bén, trầm giọng nói: - Vương gia, ngươi có nghĩ tới kết cục khi tới kinh sư không?
- Bổn vương đương nhiên nghĩ tới, nếu ta vào kinh, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua ta, phụ hoàng một khi băng hà, chuyện đầu tiên hắn làm là giam lỏng bổn vương, thỉnh tân hoàng tước phiên.... Chu Lệ trong mắt bạo bắn ra vẻ phẫn hận.
- Vương gia còn muốn vào kinh?
Chu Lệ thở dài một tiếng, nói: - Nhưng... Bổn vương nếu muốn cướp ngôi của Chu Doãn Văn, đại nghĩa danh phận rất quan trọng, nếu phụ hoàng sắp băng hà mà ta cũng không quay về tế điện, người trong thiên hạ sẽ đánh giá ta ra sao? Đại Minh ta lấy hiếu trị thiên hạ, phụ thệ mà tử không vội về chịu tang, ta sẽ mất hết tâm của người trong thiên hạ, khi đó còn nói gì tới nghiệp lớn?
- Chỉ có bảo trụ mình, mới có thể mưu đồ nghiệp lớn. Vương gia nếu vào kinh, chỉ sợ cuộc đời này chỉ có thể chết già ở kinh sư, nghiệp lớn càng không có hi vọng, lợi hại trong đó, Vương gia còn không thấy rõ sao? Đạo Diễn khí định thần nhàn lại hạ xuống một quân.
Chu Lệ nhìn vào bàn cờ thế cục phức tạp trước mắt, chỉ cảm thấy một trận thấp thỏm, nỗi lòng cũng trở nên hỗn loạn.
- Bổn vương nên làm như thế nào, mới có thể không mất đại nghĩa hiếu đạo lại bảo toàn bản thân?
Đạo Diễn thưởng thức quân cờ bạch ngọc trong tay, thâm trầm nở nụ cười.
- Thừa dịp thiên tử còn chưa băng hà, Vương gia sao không bị bệnh lúc này? Đến lúc thiên tử băng hà là khi Vương gia bệnh tình càng thêm trầm trọng, mệnh nguy trong sớm tối, không thể động đậy sao có thể đi tế?
Chu Lệ trên mặt hiện lên một chút vui mừng, lập tức lại nhíu mày nói: - Nhưng... Phụ hoàng sắp băng hà là lúc bổn vương bị bệnh, này... Không khỏi cũng quá xảo hợp đi? Chu Doãn Văn cùng toàn triều văn võ cũng không phải đồ ngốc, bọn họ sẽ tin sao?
Đạo Diễn cười nói: - Không sao, Vương gia có thể phái ba người con trai vào kinh thay cha tế điện, Yến Vương bệnh nặng, do đó tất cả con nối dòng vào kinh sư, chí công vô tư như thế, quang minh chính trực như thế, người trong thiên hạ ai dám nói Vương gia nửa câu không phải?
Chu Lệ nghi hoặc nói: - Có thể là có thể, nhưng mà... Nếu Tiêu Phàm kia cả gan làm loạn, giữ ba con trai bổn vương làm con tin...
Đạo Diễn thâm trầm cười nói: - Tiêu Phàm không lớn mật như vậy, Vương gia hùng cứ U Yến, tay cầm trọng binh, Tiêu Phàm không phải ngốc tử, tuyệt không dám phạm sơ suất lớn như thế. Hắn nếu dám bắt thế tử, tội danh gây ra chiến sự, khiêu khích phiên vương đã có thể thành lập. Vả lại hắn và Thanh Lưu phái trên triều như nước với lửa, nếu hắn dám bắt thế tử, vương gia chỉ cần hơi tỏ chút binh uy thì đám đại thần cổ hủ Hoàng Trừng sẽ đồng loạt hạch tội hắn. Đến lúc đó hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, trong ngoài đều khốn đốn, hung hiểm vạn phần. Tiêu Phàm là người thông minh, hắn sẽ không làm việc ngốc như thế....
Chu Lệ nghe vậy trong mắt nổi lên một chút tia sáng kỳ dị, trầm ngâm thật lâu, bất giác trong đầu một mảnh thanh minh, toàn thân sảng khoái.
- Ha ha, tiên sinh không hổ là quân sư của bổn vương, không sai, không sai, cứ xử lý như vậy đi! Ngày mai bổn vương tám trăm dặm truyền thư vào kinh, Yến vương bệnh trầm kha tái phát, bệnh tình nghiêm trọng, ha ha...
Ba!
Chu Lệ thần thái thong dong hạ một quân cờ xuống bàn.
Đồ Long cục, Đạo Diễn vất vả bố trí bị Chu Lệ một nước thoải mái treo cổ.
Đạo Diễn mỉm cười lắc đầu, ném nắm cờ còn lại vào hũ, nhận thua.
Chu Lệ đắc ý cười ha ha, tiếng cười hào hùng, như hổ gầm núi rừng, khí thế hào hùng, kinh động cả đám chim cò trong rừng.
Đạo Diễn nhìn Chu Lệ thật sâu, trong mắt toát ra vẻ thưởng thức không hề che giấu.
Thiên tử bệnh tình nguy kịch, cùng lúc đó, xa tại Bắc Bình Yến Vương phủ cũng phái khoái mã tám trăm dặm dâng tấu, Yến Vương bệnh nặng, mệnh trong sớm tối.
Cả triều đại thần nghi hoặc, nghị luận sôi nổi.
Tiêu Phàm xem qua Cẩm Y vệ trú Bắc Bình bên ngoài tình báo dịch trạm truyền đến mật báo, sau đó rất tùy ý đem mật báo hướng án thư trên một ném, khóe miệng kéo ra vài phần giọng mỉa mai cười lạnh.
Bệnh thật đúng lúc a.
Đầu tháng năm năm Hồng Vũ ba mươi mốt.
Thiên tử bệnh tình trầm trọng, chư vương bất an, trừ Yến vương ra còn lại chư vương sôi nổi lên xe nhập kinh.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm phái mật thám Cẩm y vệ tăng cường tuần tra, nghiêm mật giám thị sự điều động binh mã dưới trướng các phiên vương.
Mùng năm tháng năm, Chu Nguyên Chương lại lâm vào hôn mê, thiên hạ chấn động bất an, cả triều đều lo sợ không yên.
Tiêu Phàm hướng Chu Doãn Văn xin chỉ thị, lệnh năm Đô Đốc phủ đóng cửa thành, kinh sư thực hành lệnh cấm đi lại ban đêm, mật thám Cẩm Y vệ rải khắp lân cận phủ các phiên vương, nghiêm mật giám thị.
Mùng sáu tháng năm, Chu Doãn Văn điều kinh năm Thiên hộ lĩnh quân nhập trú hoàng cung, do khai quốc công thần Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn thống lĩnh, thay cho hoàng cung cấm vệ. Đồng thời, Tiêu Phàm cũng phụng mệnh điều ngàn danh cẩm y giáo úy vào cung làm thị vệ, đao tuốt khỏi vỏ, nỗ lên sẵn tên, cung nhân nếu không có nhiệm vụ không được tùy ý ra ngoài, kẻ không tuân bắn chết.
Trong kinh sư, khắp hoàng thành bao phủ bầu không khí ủ dột, ngưng trọng, sát khi lan tràn khiến người ta hít thở không thông.
Nặng nề qua hai mươi ngày.
Ngày hai mươi ba tháng năm, Chu Nguyên Chương hôn mê nhiều ngày đột nhiên tỉnh dậy.
Chu Doãn Văn mấy ngày nay cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, một mực ở bên giường phụng dưỡng Chu Nguyên Chương, thấy Chu Nguyên Chương tỉnh lại, Chu Doãn Văn không khỏi đại hỉ, nắm bàn tay tiều tụy của Chu Nguyên Chương vui mừng nước mắt lã chã.
Chu Nguyên Chương suy yếu thở dốc vài tiếng, run run rẩy rẩy duỗi tay, yêu thương vuốt ve đỉnh đầu Chu Doãn Văn, trong ánh mắt tràn ngập quá nhiều thứ không buông bỏ được.
- Hoàng tổ phụ ngài đã tỉnh, mấy ngày nay làm Tôn nhi... Chu Doãn Văn rơi lệ đầy mặt nói.
- Si nhi... Trẫm cho dù bất tỉnh, ngươi cũng nên tẫn thủ bổn phận, duy trì triều chính mới đúng, sao có thể vì trẫm mà chậm trễ quốc sự? Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng trách cứ, ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.
- Đại Minh ta lấy hiếu trị thiên hạ, hoàng tổ phụ bất tỉnh, Tôn nhi sao có tâm tư xử lí quốc sự?
Chu Nguyên Chương vui mừng nở nụ cười, gương mặt tang thương, làn da đồi mồi dãn ra, lộ vẻ hiền lành.
- Trẫm... Sợ là dương thọ đã tận. Chu Nguyên Chương ngữ khí rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không chút quan hệ tới hắn.
- Hoàng tổ phụ... Chu Doãn Văn hoảng sợ nhìn hắn, giờ phút này hắn bất lực như trẻ con sắp bị người lớn bỏ rơi vậy.
Chu Nguyên Chương mặt dần dần trở nên nghiêm túc, ho khan vài tiếng, hỏi: - Đã phái binh thay cho cấm vệ hoàng cung?
Chu Doãn Văn rưng rưng nghẹn ngào gật đầu.
- Các phiên vương có dấu hiệu điều động binh mã?
- Tiêu Phàm đã phái ra cẩm y mật thám hồi báo, binh mã các phiên vương không có động tĩnh gì, đa số đã nhập kinh, chỉ có tứ hoàng thúc Yến vương cáo ốm, bệnh tình nghiêm trọng.
Chu Nguyên Chương thần trí đột nhiên trở nên thanh tỉnh nghe vậy trong mắt nổi lên một chút vẻ phức tạp.
Than thở một tiếng thật dài, Chu Nguyên Chương không nói thêm nữa, chỉ là tinh thần vốn đã tỉnh lại chợt thấy ánh mắt mê ly giống như ảo giác nhiều năm hiện về.
- Doãn Văn, đỡ trẫm lên... Trẫm, muốn xuất cung! Chu Nguyên Chương cắn răng, cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu.
Chu Doãn Văn vội vàng nâng Chu Nguyên Chương dậy, cả kinh nói: - Tổ phụ bệnh nặng, không nên xuất hành, ngài lúc này rời cung làm cái gì?
Chu Nguyên Chương dồn dập thở phì phò, yếu ớt cười nói: - Nếu không rời cung, trẫm chỉ sợ kiếp này không đi được nữa...
Chu Doãn Văn vừa nghe tức khắc nước mắt lại chảy xuống: - Hoàng tổ phụ muốn đi đâu?
- Kinh giao... Trường ngựa!
Các đại thần đã sớm phái người canh giữ để ý chặt chẽ tin tức từ trong cung nghe nói Chu Nguyên Chương tỉnh, có người âm thầm nhẹ nhàng thở ra, có kẻ vô cùng thất vọng, bất luận là thất vọng hay là cao hứng, bề ngoài bọn họ đều tỏ ra mừng như điên.
Nghe thấy biết Chu Nguyên Chương tỉnh lại yêu cầu đầu tiên lại là rời cung, tất cả đều yên lặng không biết đến cùng Chu Nguyên Chương muốn làm gì.
Bất luận thiên tử muốn làm gì, lúc này các đại thần cũng không dám phản đối .
Buổi chiều, Ngọ môn sơn son to tợn nặng nề chậm rãi mở ra, chúng thần đứng chờ hai bên, cẩm y thân quân mang nghi trượng đi thành hàng. Mỗi khi nghi trượng đi qua, người đứng hai bên quỳ xuống hô to "Vạn tuế".
Hoàng đế xuất hành, thanh thế to lớn vô cùng. (Ở đây ca xin phép lược đi tầm vạn chữ viết chi tiết về đội nghi trượng vì lười tra từ)
Tiêu Phàm thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, dĩ nhiên là phải đi đầu dẫn đội nghi trượng. Hắn mặc phi ngư phục mới tinh sáng bóng loáng, cỏ tay thêu bốn đường kim tuyến, hai bên là Đại hán tướng quân đầu đội kim khôi dẫn đội. Nghi trượng vừa rời cửa cung là năm vị đô đốc đã phong tỏa đường từ Ngọ môn đến cửa thành phía Bắc, đường phố yên tĩnh chỉ còn quan viên và dân chúng quỳ lạy hai bên đường.
Chu Nguyên Chương nửa nằm trên ngọc liễn, duỗi tay gian nan nhấc bức rèm che lên, đôi mắt đục ngầu quét qua người đang quỳ lạy hắn hai bên đường. Nhìn vẻ kính sợ của chúng bách tính hắn thở dài một tiếng, sau đó nở một nụ cười phức tạp.
Giờ này khắc này, vị tay không đánh hạ thiên hạ Chu Minh , khai quốc quân vương khôi phục giang sơn người Hán đang suy nghĩ gì? Ai cũng không thể hiểu rõ.
Trường ngựa Bắc Giao kinh sư.
Chỗ này nguyên là một mảnh đồng ruộng, Chu Nguyên Chương định đô Ứng Thiên sau đó thu hồi, chuyển dân chúng đi, sai người sửa sang thành trường ngựa hoàng gia.
Chúng đại thần nhắm mắt đi theo nghi trượng Hoàng đế, thấp thỏm lo âu đi tới trường ngựa.
Ngọc liễn dừng ở ven trường ngựa. hoạn quan kính cẩn nhẹ nhàng nhấc bức rèm che lên.
Chu Nguyên Chương mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn đồng cỏ xanh mênh mông trước mắt, đôi mắt vô thần và sắp mất đi sinh cơ đột nhiên tinh quang đại thịnh, giống như tinh thần cực kỳ phấn chấn.
- Đỡ... Đỡ trẫm hạ liễn. Chu Nguyên Chương run run rẩy rẩy chìa tay, ngữ khí mang theo vài phần kích động khó ức chế.
Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm đứng nghiêm trang hai bên ngọc liễn vội vàng duỗi tay, một trái một phải vững vàng đỡ Chu Nguyên Chương không ngừng run rẩy.
Thiên tử bệnh nằm trong thâm cung lâu nay rốt cục đã lộ diện, các đại thần đi theo lệ rơi đầy mặt, khóc rống bái to "Vạn tuế", ven trường ngựa tức khắp thành cảnh động nghịt người quỳ bái.
Chu Nguyên Chương không nhìn quần thần quỳ lạy, gian nan nghiêng đầu, nói với Tiêu Phàm bên cạnh: - Đi... Dắt một con ngựa đến, trẫm, muốn cưỡi ngựa.
Tiêu Phàm ngẩn người, bệnh thành như vậy, còn có thể cưỡi ngựa?
Chu Doãn Văn vội la lên: - Hoàng tổ phụ long thể chưa lành, Tôn nhi thấy hay là ngày khác...
Chu Nguyên Chương ngữ khí âm trầm, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói: - Nhanh đi!
Tiêu Phàm khom người, sau đó xoay người sai thuộc hạ đến chuồng ngựa dẫn một con tới.
Nhìn con ngựa toàn thân đen nhánh, to cao cường tráng đang không kiên nhẫn mài vó, thi thoảng mũi phì nhẹ, Chu Nguyên Chương kích động không gì tả nổi. dũ thịnh.
- Doãn Văn, Tiêu Phàm...
- Có Tôn nhi (thần)...
- Đỡ trẫm lên ngựa!
Tiêu Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Doãn Văn, Chu Doãn Văn bất đắc dĩ gật gật đầu, lập tức hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.
- Dạ.
Hai người một trước một sau nâng hai chân Chu Nguyên Chương, gian nan đỡ vị lão nhân suy yếu sắp rời trần gian này lên yên ngựa.
Chu Nguyên Chương ngồi ở trên ngựa, nhìn phiến thổ địa thuộc về hắn trước mặt, một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.
Trẫm, năm đó là một hòa thượng một bát cơm không đủ ăn, một khất cái kiếm cơm dọc sông Hoài, nhoáng cái vài chục năm trôi qua, từ Hào Châu mới hăng hái lên, lửa thiêu tận trời ở ven hồ Bà Dương, uống máu Lỗ đại mạc thảo nguyên, sáng tạo đế nghiệp ở cố đô Kim Lăng...
Thiên hạ này là trẫm đánh hạ được!
Năm tháng làm con người ta già đi nhưng không thể xóa nhòa hiển hách huy hoàng mà trẫm đã khai sáng ra Đại Minh thịnh thế.
Chu Nguyên Chương tâm tình kích động , giờ phút này trên khuôn mặt u ám thêm đôi phần mê man.
Năm đó thiếu niên tao nhã, hôm nay là lão già gần đất xa trời, cả đời này trẫm được cái gì, mất cái chi?
Địch nhân năm đó, Vương Bảo Bảo, Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành... Bọn họ cũng đã ngã xuống dưới đao kiếm của trẫm.
Chiến hữu năm đó, Hồ Duy Dung, Lý Thiện Trường, Lam Ngọc, Phó Hữu Đức... Bọn họ cũng đều đã ngã xuống dưới đao của trẫm.
Cả đời này, trẫm sai lầm bao nhiêu? Chính xác bao nhiêu?
Chu Nguyên Chương cưỡi trên lưng ngựa trầm mặc thật lâu, khuôn mặt mê man che kín bi thương.
Đột nhiên, hắn ha ha cười, tiếng cười vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái.
Thị phi đúng sai, để cho hậu nhân lo đi.
Ta chính là ta, ta là Chu Nguyên Chương, thiên hạ chỉ có một Chu Nguyên Chương
Giang sơn như bức tranh, đâu thiếu hào kiệt.
Vẻ mê man biến mất hết, Chu Nguyên Chương giống như lành bệnh, toàn thân tràn ngập sức lực, ngón tay run rẩy vung roi quất mông ngựa phía sau, con ngựa bị đau hí lên chạy vọt tới.
Chúng thần cả kinh, nhìn vào Chu Nguyên Chương một mình một ngựa chạy về phía xa, vừa thê lương lại vô cùng bi tráng.
Các đại thần mắt dần dần mơ hồ, bọn họ đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, sau đó mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống bái lạy Chu Nguyên Chương phía xa.
Tiêu Phàm cũng cảm thấy lòng chua xót, vị lão nhân này dù hùng tài đại lược, khai sáng sự nghiệp to lớn muôn đời nhưng vẫn là một lão nhân cô độc đáng thương.
Trầm mặc nửa ngày, Tiêu Phàm cũng vén vạt quan bào, quỳ xuống, nhìn Chu Nguyên Chương đã chỉ còn lại là một điểm đen phía xa, nội tâm đau đớn kịch liệt.
Chu Nguyên Chương kéo thân thể bệnh tình trầm trọng, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, thân thể mặc dù suy yếu vô cùng nhưng tâm tình hắn sung sướng vô cùng.
Đây là một lão nhân bướng bỉnh cố chấp cả đời, đến chết hắn cũng dùng cách thức bốc đồng này để cáo biệt thế giới.
Cảnh vật chạy lùi nhay khỏi tầm mắt, giờ khắc này tai hắn như nghe được tiếng vọng hào hùng năm đó, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng chém giết, hắn như nhìn thấy sa trường năm xưa, thấy lại cảnh máu nhuộm áo choàng thảm thiết.
Quen thuộc quá, kích động quá, thì ra Chu Trọng Bát ta trời sinh thuộc về chiến trường.
Anh hùng cho dù tuổi xế chiều thì ta vẫn là anh hùng
Anh hùng không già cùng trời đất, cùng đất nước không biên cương.
Đột nhiên giật đầu ngựa, Chu Nguyên Chương thở hổn hển nhìn tia tà dương cuối cùng phía xa, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đại thần quỳ đầy đất phía xa, còn có non sông tráng lệ bao la vô tận, quét nhìn lần cuối cùng.
Keng!
Chu Nguyên Chương rút nghi đao ở thắt lưng ra, thanh đao trắng như tuyết chỉ thẳng lên trời, hắn ngửa mặt lên trời cười to hào hùng, tiếng cười hùng dũng, kích động cửu thiên.
- Ta vốn áo vải sông Hoài, thiên hạ nhờ ta thêm yên.
Dịch giả:Lão Chu tạch rồi, làm chương này ca khá xúc động, chủ yếu là đầy cảm khái, thiên cổ đại đế, công tích bằng trời thì đã sao, cuối cùng cũng già nua ốm yếu rồi khuất bóng. Hôm nay cũng là ngày vĩnh biệt Trần Lập, vì đời là những chuyến đi dài, chúc anh thanh thản đi tiếp con đường của mình.