Trong điện Anh Vũ, quần thần khóc rống tận chín tầng mây.
Tiêu Phàm ẩn trong đám quần thần, cũng quỳ lạy khóc rống.
Một đời khai quốc quân chủ quy thiên, một đời minh quân công tích vỹ đại, hùng tài đại lược như thế đáng ra Tiêu Phàm nên cảm thấy bi thương tiếc hận.
Nhưng mà hùng tài đại lược đại đế này khi còn sống nhiều lần muốn giết hắn, sao mà hắn có thể bi thương được?
Tiêu Phàm như tên của hắn, hắn chỉ là người thường, có yêu có hận, cũng có mặt hẹp hòi, cũng có phần chính nghĩa.
Nghiêm khắc mà nói, Chu Nguyên Chương xem như cùng hắn có cừu oán, ở kiếp trước, giết người chưa thành cũng tính là phạm pháp.
Hôm nay làm tức chết lão Chu, xem như cừu đã báo, rất phù hợp quy luật nhân quả tuần hoàn của Phật gia.
Coi như thù oán trước giờ xoá bỏ, bảo hắn khóc thương, hắn không làm được. Hắn không học Gia Cát Lượng đến quan tài Chu Du vừa khóc vừa chỉ dâu mắng hoè đã là quá phúc hậu rồi.
Nhưng mà vẫn phải làm ra bộ, dù thật hay giả thì lúc này khóc càng nhiều thì càng minh chứng hắn là trung thần, lịch sử ghi nhận nhiều vị “trung thần” đâm đầu chết theo Hoàng đế ở thềm ngọc. Cá nhân Tiêu Phàm không tính làm thế, hắn nghĩ hẳn là những vị kia diễn quá sâu, không khống chế được mình nên mới tạo thành bi kịch kia à.
Vừa quỳ vừa khóc thể hiện lòng trung thành thì không thành vấn đề, còn cái kia thì bỏ qua đi.
Tiêu Phàm hiện tại khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn rất là “trung thành”.
Hắn trốn trong đám đại thần, vừa diễn vừa nhìn di thể Chu Nguyên Chương.
Thấy mấy tên thái y lau,chùi nước mắt cho Chu Nguyên Chương, còn xem mạch, lại lật mí mắt lên xem, Tiêu Phàm chợt chấn động, mắt đảo không ngừng, có vẻ chột dạ.
Bác sĩ cổ đại có thể tra ra nguyên nhân chết đích thực của Chu Nguyên Chương là bị tức chết không? Không lợi hại vậy chứ?
May mắn thái y quả nhiên như Tiêu Phàm tưởng tượng không lợi hại đến thế, chỉ một lát sau thì nhìn nhau, gật đầu, rồi phủ khăn lên khuôn mặt không chút tức giận của di thể Chu Nguyên Chương.
Một khăn phủ xuống kia, quần thần càng khóc rống lớn thêm.
Chu Doãn Văn quỳ gối trước di thể Chu Nguyên Chương khóc muốn ngất đi, hai thái giám hai bên vội đỡ lấy hắn.
Hoàng Trừng quỳ gối sau Chu Doãn Văn cũng khóc lớn, lão lệ chảy xuống tới vạt áo cũng không ngừng.
Đó là đời trung thần, tuân thủ nghiêm ngặt lời thánh nhân dạy bảo, cho nên Chu Nguyên Chương băng hà với lão là một đả kích to lớn.
Lúc này, so với Tiêu Phàm giả bộ thì rõ ràng Hoàng Trừng cao thượng hơn nhiều.
Hoàng Trừng dùng sức lau khô lão lệ, quay đầu nhìn quanh một vòng, thấy sau Chu Doãn Văn không xa là hai mươi mấy vị vương gia đang ra sức khóc lóc, Hoàng Trừng đột nhiên chấn động, lập tức tính táo lại.
Giờ không phải là lúc bi thương, còn việc cần phải làm.
Hoàng Trừng nhanh chóng đứng lên, nghẹn ngào quát to:
- Các vị hãy nghe lão phu nói một lời!
Chu Nguyên Chương cả đời tru sát đại thần vô số, các đại thần đối với hắn kính sợ là chính, khóc lóc chủ yếu để ra vẻ thôi chứ thương tâm không được mấy phần. Nghe vậy đại điện rất nhanh yên tĩnh lại, chỉ còn mình Chu Doãn Văn một mình nức nở.
Hoàng Trừng lau nước mắt, nức nở nói:
- Bệ hạ băng hà, long ngự quy thiên, đối với Đại Minh ta là đại bất hạnh, triệu dân cùng đau lòng. Nhưng chúng ta là thần tử Đại Minh, không thể vì tư mà quên công. Nước một ngày không thể không vua, lão phu bất tài, lúc này cả gan đứng ra muốn cùng các vị thỉnh di mệnh tiên đế, lập tân quân, cùng thương nghị việc an táng tiên đế, các vị có đồng lòng?
Chúng thần nghe vậy, rối rít gật đầu.
Hơn hai mươi vị vương gia nhìn nhau, cũng gật đầu.
Hoàng Trừng thấy các vương gia im lặng không nói gì, lòng lo lắng mới thả lỏng, trầm giọng nói:
- Mời Lễ bộ Thượng thư Trịnh Nghi Trịnh đại nhân đọc di mệnh tiên đế!
Trịnh Nghi nghe vậy đứng lên, rút một hoàng quyển từ trong tay áo ra, đi đến trước mặt chúng thần, sắc mặt trang nghiêm, trầm giọng nghiêm nghị lớn giọng hô:
- Di mệnh tiên đế ở đây, chúng thần lễ bái!
Chúng thần hô vang vạn tuế, quỳ bái!
Trịnh Nghi trầm giọng hô:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trẫm ứng thiên mệnh diệt giặc ba mươi năm lên ngôi, cần mẫn việc nước, lo lắng cho dân, nay mệnh tới, có hà gì. Hoàng thái tôn Doãn Văn nhân minh hiếu hữu, lòng mang thiên hạ, nghi lên đại vị. Trong ngoài văn võ quan lại đồng tâm phụ chính, dẹp an ngô dân. Tang đồ cúng vật, không dùng vàng ngọc. Chúng dân để tang ba ngày, không cưới gả,. Chư vương không được tự ý vào kinh. Khâm thử.
Đọc xong, chúng thần lại khóc vang một trận.
Hoàng Trừng đứng lên, chậm rãi nhìn quanh quần thần, ánh mắt dừng lại chỗ các vị vương gia nhiều hơn chút, trầm giọng nói”
- Di mệnh tiên đế ơ đây, các vị có ai nghi ngờ?
Di chỉ trong nói chư vương không cần vào kinh phúng viếng, nhưng mà các vương gia đã vào kinh rồi, những lời này dĩ nhiên bị tất cả xem nhẹ.
Các vị vương gia nhìn nhau, có chút do dự.
Trong đó Ninh vương Chu Quyền trẻ tuổi nhất, mới vừa đầy hai mươi tuổi, bối phận tính ra là thúc thúc thứ năm của Chu Doãn Văn, Chu Quyền này tính tình nóng nảy, lại có qua lại với Yến vương. Chu Lệ lúc ở kinh sư từng ẩn ý tỏ vẻ Chu Doãn Văn không thể dung, oán khí ngợp trời, vì thế hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không phục nói:
- Tứ ca Yến Vương chưa đến kinh sư, lúc này ủng lập tân quân, không phải là quá nhanh? Ngại gì an táng tiên đế xong xuôi, đợi Tứ ca vào kinh, hoàng tộc tất cả tề tựu, lại bàn việc ủng lập tân quân?
Tiêu Phàm nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, ủng lập tân quân vào thời khắc mấu chốt, thời khắc nhạy cảm, mọi người chen ngang đều là đá cản đường Chu Doãn Văn.
Vì thế Tiêu Phàm ra thủ thế với Tào Nghị đang canh giữ cửa cung.
Tào Nghị rất ăn ý gật đầu, rất nhanh, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân, mấy trăm giáo uý Cẩm Y vệ sát khí ngập tràn vây kín đám phiên vương.
Bầu không khí bi thương trong điện lập tức biến đổi, trở nên ngưng trọng, sát khí ngập tràn.
Chúng thần cực kỳ hoảng sợ, đều phụctrên mặt đất không dám động.
Chu Doãn Văn hoang mang lo sợ khóc lóc trước di thể Chu Nguyên Chương, chuyện xảy ra xung quanh không hay biết gì.
Nhóm phiên vương trước hành động này của Cẩm Y vệ rất kinh ngạc, giận dữ ồn ào.
Chu Quyền quát:
- Tiêu Phàm, ngươi có ý gì? Ủng lập tân quân là việc của hoàng gia, người dám phạm thượng bất kính?
- Ninh Vương điện hạ, hoàng gia không phải là nhà ngài, người trong thiên hạ đều quan tâm. Ủng lập tân quân là di chỉ của tiên đế, hạ quan thân là thần tử Đại Minh, Cẩm Y vệ chỉ theo lệnh của Hoàng đế bệ hạ. Hạ quan mặc kệ ngài có phải là vương gia hoàng tử hay không, cứ bắt như thường.
Hoàng Trừng ở xa nghe được Tiêu Phàm nói như thế, hiếm lắm mới nhìn hắn tán thưởng một lần.
Hai người chính kiến bất đồng, trên triều đìnhthủy hỏa bất dung, nhưng giữa họ có một điểm chung, đó là hết lòng ủng hộ Chu Doãn Văn.
Chu Quyền thấy trong điện tình thế trở nên khẩn trương, Cẩm Y vệ trừng mắt nhìn hắn, giống như chỉ cần một lời không hợp là bắt liền.
Chu Quyền cũng không phải cái mãng phu, thế đơn lực mỏng dĩ nhiên không thể tiếp tục phản đối, ủng lập tân quan đã không thể ngăn cản, vô luận danh phận hay là đại nghĩa chính thống, Chu Doãn Văn đã không còn chút vấn đề gì.
Vì thế Chu Quyền yên lặng liếc nhìn Chu Doãn Văn, sau đó cúi đầu, quẫn nộ hừ một tiếng, rồi nói:
- Bổn vương cũng không nói là không tuân theo di chỉ của tiên đế, Tiêu Phàm ngươi không cảm thấy làm thế là chuyện bé xé ra to sao?
Tiêu Phàm thấy Chu Quyền chịu thua, tự nhiên cũng vui vẻ cho hắn cái bậc thang, nghe vậy ha ha cười nói:
- Ninh Vương điện hạ nói quá lời, hạ quan tài sơ học thiển, có đôi khi nghe không hiểu, thường thường tạo thành hiểu lầm, vừa rồi vừa nghe Vương gia nói phải đợi Yến Vương vào kinh mới ủng lập tân quân, hạ quan còn tưởng rằng điện hạ nghĩ muốn kháng chỉ... Ha ha.
Tiêu Phàm lời này nói vừa nhẹ vừa nặng, Chu Quyền nghe được mồ hôi lạnh đầm đìa, cố gắng tươi cười nói:
- Tiêu Chỉ huy sứ nghĩ nhiều rồi, bổn vương tính cách bộc trực, nói sảng vậy thối chứ không có ý gì.
Dưới uy áp của binh đao khiến Chu Quyền thay đổi thái độ.
Tiêu Phàm thở phào một hơi, cười nói:
- Ngôn ngữ chính là kỳ diệu như vậy, có đôi khi chỉ một chữ cũng khiến người nghe nhận thức khác hẳn. Ví như Vương gia động tình với nữ nhân nào đó, hạ quan khen vương gia là “si tình hán”, còn nếu hạ quan nói “si hán” ý nghĩa lại hoàn toàn khác rồi.
Chu Quyền: "......"
Tiêu Phàm thấy mọi người tất cả đều không nói gì nhìn hắn, kỳ lạ quay sang Tào Nghị hỏi:
- Đám người kia làm sao vậy? Ta nói chuyện lạnh gáy lắm sao?
Tào Nghị lau mồ hôi:
- ... Người khác ta không biết, dù sao ta cũng rùng mình một cái.
Hoàng Trừng thấy đại thế đã định, vội vàng quát lớn:
- Chư vương cùng bá quan, ta trước bái tế tiên đế, rồi lấy lễ quân thần tham kiến tân quân.
Mọi người rùng mình, vì thế vội hướng di thể Chu Nguyên Chương ba khấu chín bái, sau đó hướng Chu Doãn Văn lại ba khấu chín bái, chính thức lấy lễ quân thần bái Chu Doãn Văn.
- Tiên đế anh linh ở trên, tân quân tức lập, đúng thời cơ, thừa kế Thiên đạo, càng vượt qua thánh triều, quân đức dùng chương, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——
Chúng thần cùng kêu lên phục bái, lần đầu tiên lấy lễ thần tử tham bái Chu Doãn Văn
Chu Doãn Văn được hoạn quan nâng đỡ trước di thể Chu Nguyên Chương, thấy quần thần tham bái, ánh mắt thêm phần mờ mịt, hoang mang.