Một Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ có trách nhiệm nên làm gì?
Có người phạm án phải bắt, có người nhổ nước miếng phải phạt, đây là một Chỉ huy sứ trọng nghĩa.
Tiêu Phàm hiện tại mang tinh thần trọng nghĩa mênh mông đến rối tinh rối mù, hắn cảm thấy mình đang là một việc vừa hữu ích với nhân dân lại cực kỳ thú vị. Phạt tiền, là một hành vi cao thượng!
Nhưng mà, hai người bị phạt hiển nhiên không ủng hộ điều này. Thanh niên dính “án oan” nhổ nước bọt bất thành cực kỳ bi phẫn ức chế.
Tiêu Phàm thở dài, khó lắm mới có hứng tản bộ thuận tiện phạt tiền vì hành vi không “văn minh” người ta lại không phục. Nhìn trang phục đám người này không tệ, chắc là nhà phú quý, đúng là đầu năm nay càng giàu càng keo kiệt, Tiêu Phàm hối hận vì đã quản chuyện này.
Nhưng, chuyện đã đến nước này, Tiêu Phàm không còn đường lui rồi, đường đường Chỉ Huy sứ Cẩm y vệ phạt tiền người ta trên phố còn bị phản đối, chuyện này truyền ra sau này còn hỗn trên triều sao được nữa? Lão gia hoả Hoàng Trừng kia còn không cười chết ta?
Đao rút ra khó vào lại vỏ, tên đã rời cung khó thu, trên đời này nhiều chuyện là do bức mà ra.
Tiêu Phàm đành phải tận tình khuyên bảo giải thích:
- Nhổ nước bọt là hành vi không “văn minh”, giống như đái bậy, thuộc loại bài tiết thải vật trong cơ thể trước mặt mọi người, phá hư cảnh quan đường phố...
- Thúi lắm!
Người trẻ tuổi tức giận mắng to, hắn chưa từng chịu ăn hiếp như vậy, dù là Cẩm y vệ cũng bất chấp.
Tiêu Phàm dừng lại, thần sắc bất biến nói tiếp:
- ... Đương nhiên, thúi lắm cũng thuộc về hành vi bài tiết, đều là không "văn minh", nếu vừa rồi người thả rắm... Ngại quá, phạt thêm năm tiền!
Thị vệ bên cạnh người trẻ tuổi không nhịn nổi nữa, tiến lên giận dữ quát:
- Lớn mật! Đây là Yến vương vương tử, phụng mệnh vương gia nhập kinh phúng viếng, Cẩm y vệ các ngươi dám làm càn, không sợ đương kim thiên tử trách tội sao?
Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, Yến vương vương tử? Chu Cao Sí và Chu Cao Hi? Không phải nói ba vương tử vào kinh sao? Sao lại chỉ có hai người?
Tiêu Phàm còn chưa nói gì, giáo uý bên người hắn không cam lòng yếu thế tiến tới, trợn mắt quát to:
- Các ngươi mới to gan đấy! Đây là Tiêu Chỉ huy sứ Cẩm y vệ chúng ta, dưới chân thiên tử, ngay tại kinh sư, các ngươi dám chống đối Chỉ huy sứ đại nhân, không muốn sống nữa à?
Nói xong nhóm giáo uý nhất tế rút đao ra, hai bên nhân mã tức thì giằng co nhau.
Hai người trẻ tuổi nghe vậy thần sắc lại kinh hãi, hai người vội nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
- Tiêu... Tiêu Chỉ huy sứ? Tiêu Phàm?
Một người trẻ tuổi không xác định hỏi.
Tiêu Phàm ha ha cười, phong độ nhẹ nhàng vuốt tóc, khoanh tay đứng ngạo nghễ nói:
- Đúng vậy!
Hai nam tử nhìn nhau, thất kinh.
Từ khi phụ vương Chu Lệ trở lại Bắc Bình, tên tuổi Tiêu Phàm đã lan truyền trong phủ Yến vương. Dù là Chu Lệ hay Đạo Diễn hoà thượng đều dặn dò bọn họ: kinh thành nước sâu, làm việc hay nói năng đều không thể bừa bãi, càng không thể động tới Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Tiêu Phàm, bởi vì... Chính phụ vương các ngươi và Đạo Diễn hoà thượng đều bị hắn chỉnh cho thiếu chút nữa không quay về được, ở kinh sư, ngàn vạn lần đừng chọc hắn.
Rất không may, bọn họ vừa mới vào cửa Bắc kinh thành liền chọc tới Tiêu Phàm.
Hai người trên trán mồ hôi lạnh tức khắc lã chã rơi, dù chưa gặp Tiêu Phàm nhưng từ vẻ mặt phụ vương và Đạo Diễn sư phụ lúc nhắc tới hắn đã biết con người này đáng sợ ra sao.
Hiện tại, người đang sợ này đang nhìn bọn hắn, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười ấm áp như gió đông, như đang nhìn thân nhân...
Nhưng nụ cười đầy tính tương tác kia trong mắt hai vị vương tư lại thành âm trầm lành lạnh, tà khí a.
- Các ngươi là Yến vương vương tử?
Tiêu Phàm nụ cười rất thân thiết.
- ...Dạ!
Hai người thành thật thừa nhận, trong đó một người đột nhiên ưỡn ngực, tỏ vẻ hảo hán:
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, mặt lại giãn ra thân thiết nói:
- Xin hỏi vị nào là Yến thế tử?
- Chúng ta đều không phải
Hai người vội vàng lắc đầu.
- Đều không phải?" Tiêu Phàm dần dần thu hồi khuôn mặt tươi cười,
- Nói như vậy, các ngươi là Chu Cao Hi và Chu Cao Toại?
- ... Dạ!
Hai người trái với vẻ bừa bài ở Bắc Bình, cúi đầu đáp
Tiêu Phàm đã có chút đau đầu, hai con hàng này tới đây, sao lại không thấy Chu Cao Sí? Tuy nói bọn họ đều là thân ca ca Hoạ Mi, nhưng mà hắn và Hoạ Mi đã sớm cùng suy nghĩ, chỉ nhận thế tử Chu Cao Sí là cậu cả, hai người này coi như người ngoài.
Nhưng... Chu Cao Sí sao lại không thấy đâu?
Tiêu Phàm khổ não thở dài, lẩm bẩm nói:
- Nên tới không đến, không nên tới lại đến đây...
Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại gắt gao ngậm miệng, không dám nói gì.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ma đầut rong truyền thuyết này phụ vương còn dám giết nói gì bọn họ.
Một khi hai người này không phải Chu Cao Sí, Tiêu Phàm đương nhiên không cần phải tiếp tục khách khí.
Vì thế Tiêu Phàm xụ mặt nói:
- Vương tử nhổ nước miếng, phạt tiền gấp đôi mỗi người một lượng bạc, không được trả giá cả, các ngươi phục hay không phục?"
Hai người nào dám không phục? Bọn họ sớm biết lúc này vào kinh hung hiểm vạn phần, mạng chưa chắc đã giữ được, nhịn chút giận đã sao.
- Phục, chúng ta phục!
Hai người thành thành thật thật móc tiền ra.
Tiêu Phàm rốt cục vui vẻ nở nụ cười:
- Phục là tốt rồi, Cẩm Y vệ chuyên trị các loại không phục, cứ thử không phục xem.
Hai người lại không nói gì: "......"
Mới vừa nhận bạc phạt, Tiêu Phàm tuỳ ý nhìn quanh, chợt thấy cách đó không xa, một tên béo phì đang thật thà chất phác nhìn hắn.
Tiêu Phàm ngẩn người, chỉ vào kia mập mạp hỏi Chu Cao Hi:
- ... Hắn đi cùng các ngươi?
Hai người nhìn mập mạp, không tình nguyện gật đầu.
Tiêu Phàm tức khắc mừng rỡ cười ha ha, dùng sức vỗ vai Chu Cao Hi vai, nói:
- Phụ vương các ngươi quá vui tính rồi, còn tiện thể kéo theo một tên mập tới... Đây là biểu tượng của Bắc Bình các ngươi à? Gọi là Hoàn Hoàn hay là Viên Viên?
Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại đầu đầy hắc tuyến, trầm mặc: "......"
Mập mạp cũng không ngốc, chỉ vào mũi mình nói:
- Tiêu đại nhân, ta là Yến thế tử Chu Cao Sí, không phải biểu tượng...
Tiêu Phàm ngưng cười, thất thần nhìn Chu Cao Sí.
Mập mạp này lại là Yến thế tử? Nếu lịch sử không thay đổi thì hắn tương lai sẽ ;à vị Hoàng đế thứ tư Đại Minh, Minh Nhân tông lưu danh sử sách a.
Minh Nhân tông lại có bộ dạng này? Sao quá khó coi vậy? Khác gì heo đi bộ, chả trách Chu Lệ lên ngôi vài lần muốn phế truất hắn.
Nhưng mà, dù hắn có xấu cũng là huynh trưởng của Hoạ Mi, chó không chê chủ nghèo, em rể không chê anh vợ xấu...
Tiêu Phàm lấy lại bình tĩnh, tiếp theo lộ ra vẻ vạn phần vui mừng, bước nhanh tới cầm tay mập mạp, kích động nói:
- Cuối cùng cũng đợi được đại cữu tử* vào kinh.
(anh cả của vợ)
Mập mạp thấy Tiêu Phàm thái độ khác thường, ngấn người ra, theo bản năng cầm tay Tiêu Phàm, khách khí nói:
- Hảo muội phu, vất vả rồi...
Tiêu Phàm càng cao hứng:
- Ngươi biết ta là muội phu?
Chu Cao Sí trầm mặc một lát, nói:
- Thật có lỗi, ta thực sự không biết ngươi là vị muội phu nào của ta...
Chu Lệ sau khi quay về Bắc Bình, có lẽ cảm thấy Hoạ Mi căm thù hắn như vậy khiến hắn vô cùng thương tâm, cho nên không đề cập đến chuyện này.
Tiêu Phàm cứng lại:
- Ngươi đã không biết còn đáp lại cái gì vậy?
Chu Cao Sí khó xử cười, mặt đã có chút mồ hồi:
- Thứ lỗi, thói quen, khi có ai gọi ta là đại cữu tử, ta liền vui vẻ đáp lại, quản được là ai, cứ chiệm tiện nghi đã rồi hỏi lại sau cũng được...
Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến: "......"
Đại cửu tử này không đơn giản a, vả lại ai lại được làm anh vợ mà chiếm tiện nghi chứ? Ta ngủ với em gái ngươi mà, là ai chiếm tiện nghi của ai chứ?
......
......
Tiêu Phàm đành phải nhịn, kể chuyện hắn với Hoạ Mị ra.
Chuyện này khiến Chu Cao Sí chân chính giật mình, mặt run rẩy.
- Cái gì? Tìm được Thường Ninh tìm được? Còn gả cho ngươi?
Chu Cao Sí thất thanh kinh hô.
Đứng phía sau hắn, Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại nghe vậy cũng lắp bắp kinh hãi, sau đó hai người nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó coi.
Đón ánh mắt kinh dị của ba người, Tiêu Phàm rất ngượng ngùng vuốt vuốt mũi.
Chu Cao Sí trầm mặc trong chốc lát, trong mắt nổi lên vẻ phức tạp.
- Nhưng, Thường Ninh năm nay mới mười bốn tuổi nha...
Chu Cao Sí nhìn vào hắn, muốn nói lại thôi.
Tiêu Phàm càng ngượng ngùng, cảm thấy Chu Cao Sí nhìn hắn như đang nhìn cầm thú vậy.
Tiêu Phàm vội vàng giải thích:
- Đại cữu ca hiểu lầm, Hoạ Mi tuy rằng trên danh nghĩa là phu nhân ta, nhưng ta vẫn chưa động phòng với nàng, cùng giường nhưng chưa nhập thân...
Chu Cao Sí thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ vẻ thoải mái.
Tiêu Phàm bổ sung tiếp:
- ... Đương nhiên, nếu Hoạ Mi muốn tiến tới, huynh đệ ta cũng tuyệt không chối từ.
Chu Cao Sí sắc mặt lại trở nên phức tạp: "......"
Hai bên thi lễ, hai người xem như chính thức xác định quan hệ.
Mà Chu Cao Hi và Chu Cao Toại phía sau, Tiêu Phàm coi như là người vô hình.
Chu Cao Hi và Chu Cao Toại thấy Tiêu Phàm với huynh trưởng và mình hai thái độ hoàn toàn khác nhau, sắc mặt càng thêm khó coi, họ không dám chọc Tiêu Phàm nhưng ánh mắt nhìn Chu Cao Sí càng thêm oán độc.
Lòng người là ích kỉ như vậy, ba người cùng vào kinh, đều biết lần này sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà lệnh của phụ vương không thể không theo.
Giờ mới vào kinh, huynh trưởng lại mạc danh kỳ diệu có quan hệ với người họ kiêng kị nhất là Tiêu Phàm khiến hai người họ thất bất bình. Giống như ba người bị chém, một người đột nhiên thoát nạn, thì hai người kia sẽ không chúc phúc mà ghen ghét hận thù, đó là bản tính con người, có thể chung hoạn nạn nhưng không thể chịu được một người một mình hưởng phúc.
Tiêu Phàm cùng Chu Cao Sí cứ hồn nhiên đứng bên đường trò chuyện vui vẻ không nhìn đến Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại sắc mặt khó coi.
Yến Vương Chu Lệ con nối dòng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có bốn con trai, trong đó người nhỏ nhất chết non, chỉ còn lại ba người này.
Nếu giam lỏng bọn họ thì sau này Chu Lệ mưu phản có phải sẽ nhiều hơn chút băn khoăn?
Hắn chẳng lẽ sẽ không tính toán một chút, tương lai dù tạo phản thành công, lên ngôi hoàng đế, thì lúc thăng thiên ai sẽ kế thừa hoàng vị? Sinh thêm đứa nữa chăng? Không thực tế a! Lúc trước nghe nói khi Hoạ Mi đi phủ Yến vương cầu xin lúc mình bị giam đã cho phụ thân nàng một Liêu Âm thối...
Tiểu nha đầu này quá xấu rồi...
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hắc hắc nở nụ cười, nụ cười rất tà ác...
Nhất định không thể để ba người này quay về Bắc Bình, bọn họ chính là con bài uy hiếp Chu Lệ.
Chu Cao Sí thấy đang trò chuyện, Tiêu Phàm đột nhiên cười âm trầm, hắn không khỏi rùng mình một cái, phụ vương nói Tiêu Phàm người này không đơn giản, đầy mình ý nghĩ xấu, lời ấy quả nhiên không giả, không biết giờ phút này trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Bốn người đều lòng mang suy nghĩ, cứ như vậy hàn huyên nửa ngày.
Tiêu Phàm nhìn sắc trời, thấy đã gần trưa, vì thế xin lỗi cười nói:
- Huynh đệ chậm trễ, đại cữu ca vào kinh nhất định còn chưa dùng cơm nhỉ? Huynh đệ làm chủ, thành bắc Hội Tân lâu, huynh đệ chuẩn bị mấy chén rượu nhạt, mong rằng đại cữu ca nể mặt.
Chu Cao Sí do dự một chút, rồi thật thà chất phác ha ha cười nói:
- Như thế, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền rồi.
Tiêu Phàm ha ha cười, ánh mắt đảo qua, thấy Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại hai người sắc mặt khó coi đứng ở phía sau không nói được một lời.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng hừ lạnh, nghe Hoạ Mi nói, hai vị này tuy rằng là huynh trưởng của nàng, thường xuyên thừa dịp không người đánh chửi nàng, trước mặt Chu Lệ lại tỏ vẻ thương yêu vô cùng.
Đối với người ăn hiếp lão bà hắn, dĩ nhiên Tiêu Phàm không thể đối tốt được rồi. Hắn xụ mặt nói:
- Hai vị cũng đến chứ?
Chu Cao Toại tuổi nhỏ nhất, không nén giận được muốn bùng phát, Chu Cao Hi vội kéo tay áo hắn, Chu Cao Toại buồn bực hừ một tiếng, nhẫn nhịn.
Chu Cao Hi nhìn Chu Cao Sí cùng Tiêu Phàm hình dáng, trong lòng có bao nhiêu phần không nỡ, vội vàng cười chắp tay nói:
- Như thế, ta cùng Tam đệ liền ăn hôi theo huynh trưởng chút vậy, quấy rầy Tiêu đại nhân.
Bốn người cùng thuộc hạ, một hàng trùng trùng điệp điệp vào Hội Tân lâu.
Kêu điếm tiểu nhị tìm gian phòng riêng, Tiêu Phàm ngồi vào ghế chủ vị, ghế khách dĩ nhiên là Chu Cao Sí ngồi rồi, còn hai người Chu Cao Hi và Chu Cao Toại thì ngồi hai ghế kê thêm, thuộc hạ bị vẫy lui, gian phòng chỉ còn bốn người.
Đồ ăn tinh xảo được đưa lên, Tiêu Phàm cười, liên tục rót rượu cho bọn họ. Giang Nam đệ nhất Nữ Nhi hồng, rượu ôn vị đạm, ba người ở phương bắc quen uống rượu mạnh, được nếm rượu này đều rất hưởng thụ.
Rượu quá ba tuần, Tiêu Phàm đặt chén rượu xuống, nhìn Chu Cao Sí cười nói:
- Giang Nam rượu ngon, mỹ nhân càng đẹp. Nữ tử Giang nam uyển chuyển động lòng người, đại cữu ca ở Bắc Bình hẳn ít thấy. Tiểu đệ vốn định để thủ hạ đến bở sông tần Hoài tìm vài hồng bài cô nương đến tiếp rượu, ngại nỗi đang quốc tang nên đành thôi. Mong đại cữu ca thứ lỗi.
Chu Cao Sí thấy Tiêu Phàm khách khí như thế, không khỏi thụ sủng nhược kinh, trên phố đều truyền thiên tử nóng vội tước phiên, lần này vào kinh nguyên bản chuẩn bị tinh thần làm con tin ngồi tù, thậm chí chuẩn bị rơi đầu rồi, ai ngờ được cận thần thiên tử như Tiêu Phàm lại khoản đãi như thế... Hồ lô triều đình đang bán thuốc gì đây?
- Tiêu đại nhân khách khí, quá khách khí, ách... Đang lúc quốc tang, thân là tiên đế hoàng tôn, tuyệt không dám vi triều chế.
Chu Cao Sí khẽ có chút toát mồ hôi.
Tiêu Phàm ha ha cười, lại cụng ly cùng Chu Cao Sí.
Chu Cao Sí theo bản năng giơ tay lau mồ hôi, môi ngập ngừng vài cái, rốt cục nói:
- Tiêu đại nhân, có câu ta giấu ở trong lòng thật lâu, không nói không được.
- Đại cữu ca cứ tự nhiên.
Chu Cao Sí cố ý vô ý nhìn hai vị đệ đệ thâm ý nói:
- ... Ta cùng với Tiêu đại nhân bình thủy tương phùng, trước kia chưa bao giờ gặp mặt, huống hồ... Huống hồ nghe nói ngươi cùng phụ vương còn có chút hiểu lầm, hôm nay vừa vào kinh đã được đại nhân khoản đãi, không biết Tiêu đại nhân sao lại... Ách, khách khí với ba chúng ta như vậy?
Chu Cao Sí đối với Tiêu Phàm quả thật nghi hoặc vạn phần, đồng thời lại rất giấu giếm giải thích với hai vị đệ đệ hắn thực sự không biết Tiêu Phàm. Không thì mang tiếng âm thầm qua lại với triều đình, với vị phụ thân không hài lòng tướng mạo hắn mà nói càng thêm khả nghi a.
Tiêu Phàm liếc liếc Chu Cao Hi cùng Chu Cao Toại, thấy hai người bưng chén rượu bất động, lỗ tai lại dựng thẳng lên, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng rất tò mò.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười, tiếp theo một bộ ngạc nhiên nói:
- Đại cữu ca nói gì vậy? Tiểu đệ dù khách khí thì cũng chỉ với mình người a, đại cữu ca đừng gom chung hai vị đệ đệ này của người chung vào được không? Ta cũng không định khách khí với bọn họ...
Lời này vừa nói ra, Chu Cao Toại rốt cuộc không nhịn được đập mạnh bàn, giận tím mặt nói:
- Họ Tiêu, ngươi đang nói tiếng người a? Huynh đệ ta đã đắc tội gì người? Ngươi muốn lấy thúng úp voi à? Chúng ta là huynh đệ đương kim thiên tử, hậu duệ quý tộc hoành triều, há để ngươi bắt nạt?
- Hai người các ngươi đối với thân muội muội còn vừa đánh vừa mắng, không chút tình người, phu nhân ta bị các ngươi ức hiếp, giờ này ta còn phải khách khí xã giao với các ngươi sao? Da mặt ta không đủ dày, nhẫn nhịn chịu nhục ta không làm được?
Chu Cao Toại cả giận nói:
- Đánh chửi thì đã sao? Mẫu thân tiện nhân kia dâm loạn vương phủ, sớm đáng chết. Cẩm y vệ Chỉ huy sứ thì đã sao? Ngươi dám động huynh đệ chúng ta sao? Đừng quên phụ vương ta còn ở Bắc Bình, dưới trướng tinh binh mười vạn, ngày ngày thao luyện, ngủ cũng mang giáo...
Chu Cao Toại cứng lại, tiếp theo càng giận dữ, không chút nào yếu thế đáp lễ nói:
- Ngươi, ngủ muội muội ngươi! Ngươi có bản lĩnh đụng ta thử xem?
Tiêu Phàm nổi vẻ sắc bén, điềm nhiên nói:
- Chu Cao Toại, ngươi dám nhục mạ quan viên triều đình? Kinh sư Hoàng thành, cũng không phải là Bắc Bình phủ để ngươi càn rỡ, ngươi cho rằng ta không thu thập được ngươi sao?
Chu Cao Toại đón nhận Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn, khí thế tức khắc yếu đi ba phần, lập tức phát giác mình quá mức xúc động, Tiêu Phàm nói không sai, nơi này là kinh sư, đắc tội hắn mình không dễ thoát thân như vậy.
- Là... Là ngươi nhục mạ ta trước... Ta chỉ nói cho đã miệng mà thôi.
Chu Cao Toại nhỏ giọng dần, muốn tìm bậc thang mà không hạ nổi mình.
Chu Cao Hi âm thầm rên rỉ một tiếng, thần sắc cổ quái kéo tay áo Chu Cao Toại, thấp giọng nói:
- Tam đệ đừng nói nữa, người đang dưới mái hiên a... Nói lại, Tiêu đại nhân cũng chưa nói sai, ngươi quả thật nhục mạ hắn trước...
Chu Cao Toại mở to hai mắt nhìn nói:
- Rõ ràng là hắn nói ngủ muội muội ta trước...
Chu Cao Hi bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Ngươi ngủ muội hắn, đó là mắng chửi người, hắn ngủ muội ngươi, đó là một sự thực mà thôi...
Chu Cao Toại ngạc nhiên sau nửa ngày, rốt cục suy sụp thở dài.