Đại Minh Vương Hầu

Chương 182: Giá tới Từ Châu



Đoàn quân rầm rộ đi đến Giang Bắc, sau đó liền thẳng tiến về phía Từ Châu, đây là trạm dừng chân đầu tiên. Hồi báo là Giang Đô quận chúa và Từ Oanh Nhi từ Từ Châu mà mất tích, cho nên Tiêu Phàm không thể không đến Từ Châu.

Tào Nghị lo lắng chuyện này rất nguy hiểm, hắn từng là tướng lĩnh dưới trướng Chu Lệ, hắn hiểu rõ Chu Lệ là hạng người gì, Tiêu Phàm đắc tội Chu Lệ giờ lại chủ động đưa đầu tới cửa, hậu quả...

- Tiêu lão đệ, chuyến đi Bắc Bình này không đi được không? Hay chúng ta đến địa giới Bắc Bình tìm được đệ muội rồi hồi kinh đi? Nguy hiểm a!

Tào Nghị lo âu nói.

Tiêu Phàm lắc đầu, lạnh nhạt lại kiên định nói:

- Dù tìm được Giang Đô hay không, Bắc Bình nhất định phải đi!

- Vì sao?

- Nếu trước khi tiến vào Bắc Bình không tìm được Giang Đô, nàng dọc đường du sơn ngoạn thuỷ rất có thể tiến vào Bắc Bình, nếu chúng ta không tìm được nàng chỉ có thể chờ nàng ở Bắc Bình phủ, bảo đảm nàng bình an...

- Nếu trước khi vào Bắc Bình tìm được các nàng thì sao? Chúng ta hành quân rất có thể nhanh hơn các nàng nhàn nhã du ngoạn mà, tìm được các nàng rồi còn đến Bắc Bình làm gì?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Tào đại ca, ngươi đừng quên chúng ta lần này đi Bắc Bình có sứ mệnh gì, phải kiếm thêm phần thắng cho tương lai...

Tào Nghị ngẩn ngơ, nói:

- Nhưng mà chuyện này giao cho người khác cũng được mà, nay ngươi đã là quyền thần, sao phải tự mình vào hang cọp?

Tiêu Phàm cười kiên định, thản nhiên nói:

- Bởi vì ta đã đồng ý với thiên tử, chúng ta vừa là quân thần vừa là huynh đệ, chuyện của hắn là chuyện của ta, nam nhân nói không giữ lời còn là nam nhân sao?

Tào Nghị trầm mặc một chút, mặt giãn ra cười nói:

- Không sai, Tiêu lão đệ, ngươi trọng tình trọng nghĩa, Tào mỗ biết ngươi, không uổng kiếp này!

Nói xong Tào Nghị hào khí ngất trời, ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Hảo! Chúng ta phải đi Bắc Bình một lần! Quản chi đầm rồng hang hổ, huynh đệ ta dẹp sạch nó đi, đại trượng phụ trên thế gian, chỗ nào không dám đi?

Tiêu Phàm nhìn vào Tào Nghị hào khí cười to, hắn cũng lộ ra nụ cười thật lòng.

Con người, thường làm nhiều chuyện rất ngu ngốc, nhưng mà không làm lại không được, lại có người ủng hộ mình làm những điều không ai ủng hộ. Lòng tin đó làm nhân sinh thêm phong phú, cuộc sống thêm tươi đẹp, đáng để duy trì.

Nếu có một người có thể chân không chùn bước cùng mình làm việc ngốc đó, cuộc sống thật ý nghĩa làm sao.

Người trung niên vừa bị trói trên lưng ngựa kia, nghe hai người đối thoại, hắn không giãy dụa, không kêu rên nữa, mà đầy thâm ý nhìn Tiêu Phàm và Tào Nghị.

Tiêu Phàm cười xong, nhìn quỷ xui xẻo phía trước:

- Đến Từ Châu rồi giao hắn cho tri phủ Từ Châu, tăng cường thẩm vấn, tội đáng trị nên trị, dám mạo danh đại thần triều đình sao? Theo luật đáng chém, việc này chúng ta không cần quan tâm nữa.

Tiêu Phàm lo lắng cho Giang Đô, lòng không rảnh quan tâm những thứ khác.

Tào Nghị không có hảo ý nhìn người trung niên nhân, cười nói:

- Nếu như sớm hay muộn cũng phải chém đâu, chi bằng một đao chém phăng đi, ngày xưa đại quân xuất chinh thường chém hai tử tù tế cờ, vừa khích lệ tướng sĩ lại thêm may mắn...

Người trung niên tức khắc hoảng sợ trợn trừng mắt, thân hình ra sức giãy dụa,

Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn hắn, nói:

- Tùy tiện đi, muốn chém thì chém, nhưng mà kéo hắn đi xa chút, ta tính thiện lương, không muốn thấy máu...

Tào Nghị tán thưởng nói:

- Đại nhân thật sự là tâm địa Bồ Tát...

- Ô ô-----

Người trung niên nóng nảy, giãy dụa thêm kịch liệt.

Đội ngũ đang đi, hắn giãy dụa mạnh nên rơi từ trên lưng ngựa xuống.

Tào Nghị nhanh tay vội nhấc hắn lên.

Tiêu Phàm nhìn thấy nói:

- Xem ra hắn không đồng ý chúng ta xử trí hắn như vậy...

Tào Nghị nổi gân xanh:

- Đại nhân, là ai thì cũng không thể đồng ý được à...

Tiêu Phàm suy ngẫm:

- Có đạo lý...

Người trung niên ra sức gật đầu, vẻ mặt gấp gáp, miệng còn vang lên tiếng ô ô...

Tiêu Phàm nhìn hắn hỏi:

- Ngươi có lời muốn nói?

Người trung niên gật đầu: "Ô nhất nhất ô!"

- Tào huynh đệ, lấy đồ bịt miệng hắn ra xem hắn muốn nói gì.

Người trung niên được tháo bịt miệng, thở dài nhẹ nhõm, sau đó không ngừng phi phi, rồi ực vài ngụm nước bọt, sau đó nét mặt già nua đỏ bừng, giận dữ nói câu đầu tiên:

- Tên khốn kiếp nào nhét tất thồi vào miệng ta? Phi phi phi, gớm chết ta!

Tào Nghị nghe nói thứ trong tay hắn là tất thối, tức khắc ghê tởm, nhìn quanh muốn ném đi, thấy người trung niên giận dữ, Tào Nghị thuận tay nhét lại vào miệng hắn, tiện tay lau lau trên y phục vài cái.

"Ô nhất nhất" người trung niên vẻ mặt bi phẫn, khóc không ra nước mắt...

Tiêu Phàm hắc hắc cười xấu xa nói:

- Chặn tốt! Gia hoả này vừa nói lời không nên nói, không có ý nghĩa lại không mang tính chất xây dựng, đợi đến Từ Châu giao cho tri phủ định tội đi...

"Ô nhất nhất" người trung niên rốt cục chảy nước mắt bi thương.

Đội ngũ hành quân gấp gáp, nên chỉ hai ngày đã đến Từ Châu.

Cách Từ Châu thành hơn mười dặm, thám báo đi trước hồi báo, tri phủ Từ Châu Lưu Trị cùng các quan lại lớn nhỏ cùng thân hào và dân chúng rời thành mười dặm nghênh đón khâm sai.

Tiêu Phàm thở dài, đây là lễ không thể thiếu trên quan trường, rát phiền, nhưng lại không thể không ra mặt, dù sao hắn cũng là đại biểu cho hoàng đế Đại Minh, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không thể né những lễ tiết này.

Lập tức Tiêu Phàm lên tĩnh thần, sửa sang đội ngũ, ba nghìn người trùng trùng điệp điệp đi về Từ Châu. ường lên tinh thần, phân phó đánh ra khâm sai nghi trượng, sửa sang lại đội ngũ quân dung lúc sau, ba

Đồng thời Tiêu Phàm bí mật phái thám mã đi nhiều hướng làm mật lệnh.

Từ Châu Cẩm Y vệ Thiên hộ sở phái người bí mật tìm kiếm tung tích đám người Giang Đô quận chúa.

Tất cả an bài thoả đáng, Tiêu Phàm đổi quan phục, ngồi đàng hoàng trong xa giá, chờ làm nghi thức đón tiếp.

Nghi thức rất rườm rà, quan viên địa phương kính sợ hoàng quyền hơn các đại thần kinh sư nhiều.

Làm xong lễ trời đã hoàng hôn, ba nghìn thân vệ hạ trại ở ngoài thành, còn đoàn khâm sai vào thành.

Lưu Trị là một trung niên gầy chừng bốn mươi, thái độ với Tiêu Phàm vừa ân cần lại thêm vài phần sợ hãi, Tiêu Phảm nghĩ một chút liền biết nguyên nhân. Ngoại trừ thân phận khâm sai đại thần, hắn còn là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ thiên hạ nghe danh đã sợ.

Lưu Trị dọc đường cố gắng duy trì bộ dạng quan viên thực không dễ dàng, còn quan viên dưới cấp cùng thân hào địa phương đều mặt mày tái nhợt, như sợ chọc giận ma vương vậy.

Tiêu Phàm vuốt mũi ta cười khổ, ta có đáng sợ như vậy sao? Ta vừa không giết người loạn, bộ dạng lại rất tuấn tú mà?

Theo lệ thường, sau khi vào thành thì Lưu Trị đã sớm chuẩn bị yến tiếc tẩy trần, mọi người đều sợ hãi lúng ta lúng túng, không dám nhiều lời. Chỉ có Lưu Trị sợ tràng cảnh quá lạnh lùng làm khâm sai mất hứng, liên tiếp mời rượu, thêm vài lời vỗ mông ngựa hàm súc làm Tiêu Phàm cười to, mặt mày hớn hở, mọi người mới nhiệt tình hơn một chút.

Đêm đó, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị ở lại phủ Lưu Trị, Lưu Trị rất vinh hạnh nhường phòng ngủ của hắn cho Tiêu Phàm.

Sau đó Lưu Trị rất nhiệt tình an bài vài nha hoàn tư sắc làm ấm giường. Tiêu Phàm cười khổ cự tuyệt, Lưu Trị cũng không dám miễn cưỡng, dù gì người ta cũng là anh rể hoàng thượng nên dồn hết nhiệt tình mong Tào Nghị chiếu cố cho mấy nha hoàn.

Tào Nghị bị hắn nói nhiều quá không nhịn được vỗ bàn hung tợn nói:

- Lão tử không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân, được không?

Lưu Trị bị doạ sợ, lau mồ hôi lạnh trên mặt, sững sờ nửa ngày mới dò hỏi:

- Vậy... Hạ quan nghĩ cách tìm cho Thiên hộ đại nhân mấy người được không?

Tào Nghị cứng lại, tiếp theo nhìn Lưu Trị một lượt, âm trầm cười nói:

- Nhìn ngươi rất hợp khẩu vị lão tử a...

Lưu Trị sầu thảm nhìn Tiêu Phàm đang cười như có như không, do dự thật lâu rồi thở dài:

- Hạ quan... Nguyện lấy thân mình, mong Thiên hộ đại nhân chiếu cố

- Cút! Đồ Long Dương!

Tào Nghị không nhịn được đạp Lưu Trị ra khỏi cửa.

Ngoài cửa vang lên một tiếng hét thảm, sau đó liền yên lặng.

Tiêu Phàm nhịn không được cười như điện, Tào Nghị mặt đen như đít nồi.

Thật lâu sau, cười đã rồi Tiêu Phàm mới suy tư nói:

- Nhìn bộ dạng gầy gò của Lưu Trị kia làm ta đột nhiên nhớ một chuyện...

- Chuyện gì?

Tiêu Phàm nhìn hắn nói:

- Người chúng ta bắt ở ngoài kinh sư hiện nay ở đâu?

Tào Nghị ngạc nhiên:

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Bận rộn vậy ai rảnh đi quản gia hoả kia chứ? Không phải chém chết rồi chứ?

Tiêu Phàm nghẹn lời:

- Không phải ngươi giết hắn trên đường rồi chứ? Dù gì cũng làm mạng người, hỏi chuyện chút cũng được.

Tào Nghị theo lời ra ngoài hỏi giáo uý canh cửa, nửa canh giờ sau bốn giáo uý đưa người trung niên vào.

Tiêu Phàm thấy hắn sắc mặt ảm đạm, xanh xao, chân tay run rẩy, giật mình nói:

- Sao hắn thành thế này? Hai ngày nay không ai cho hắn ăn sao?

Tào Nghị vỗ trán, cười khan nói:

- Thật đúng là đã quên...

"Ô... Ô!" Trung niên nhân suy yếu mà bi phẫn kháng nghị, hốc mắt tức khắc ửng hồng.

Tiêu Phàm không đành lòng, phân phó nói:

- Người này cũng đáng thương, không trêu chọc ai, bị chúng ta bắt còn bỏ đói hắn hai ngày, thôi cởi trói cho hắn đi

Người trung niên được cởi trói, tất thối trong miệng cũng được lấy ra, hắn thở phì phò, vô lực quỳ rạp xuống, ôm lấy chân Tiêu Phàm, bi thương nói:

- Vị đại nhân này, lần này lời ta nói rất có tình xây dựng... Ta là Phương Hiếu Nhụ... là Hàn lâm học sĩ ngũ phẩm thiên tử gia phong... Đừng, đừng bịt miệng ta nữa... Gọi lang trung giúp ta....

Tiêu Phàm nghe vậy hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói:

- Ngươi là Phương Hiếu Nhụ? Ngươi chính là Phương Hiếu Nhụ

Phương Hiếu Nhụ nở nụ cười, hư nhược nói:

- Xem ra... Ngươi có biết ta, ngươi giam giữ quan viên triều đình. Chờ đấy, chúng ta chưa xong đâu!

Vừa dứt lời, Phương Hiếu Nhụ đã ngất đi.

Tiêu Phàm trợn trừng mắt, thật lâu không nói gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.