- Chẳng lẽ hắn là cừu nhân Tiêu lão đệ? Tào mỗ làm thịt hắn giúp ngươi, quản chi hắn là đại thần triều đình hay không, chúng ta cứ giết đi, ai tìm được chứng cứ chứ.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Người này không thể giết, giết không được...
- Hắn là Thiên vương lão tử? Vì sao giết không được?
Tào Nghị cười lạnh.
Tiêu Phàm rất chăm chú nhìn hắn, nói:
- Hắn là người tàn nhẫn, ngươi cùng ta cộng lại cũng không bằng hắn... Đối với ác nhân như vậy, thái độ nên tôn kính chút.
Tào Nghị vẻ mặt mê hoặc: "......"
Nhìn tên nghèo khốn gầy đét, Tào Nghị có thề một quyền đánh liệt giường, hắn đến cùng tàn nhẫn ở chỗ nào?
- Nếu ngươi địch nhân đứng trước mặt ngươi giết người nhà ngươi, ngươi có thể vừa nhìn đao mổ hạ xuống, vừa nhãn nhã làm thơ được không?
Tào Nghị gương mặt co giật vài phát, giật mình nói:
- Điều này sao có thể? Ai ác như vậy?
Tiêu Phàm hướng Phương Hiếu Nhụ bĩu môi, nói:
- Hắn chính là ác như vậy...
Tào Nghị lau mồ hôi, nhìn phía Phương Hiếu Nhụ tràn đầy kính sợ.
Phương Hiếu Nhụ, Minh sơ đệ nhất đại nho, bị địch nhân Diêu Nghiễm Hiếu thừa nhận là “Loại đọc sách”, Thục Vương tôn xưng vì “Chính Học tiên sinh", được Chu Nguyên Chương ký thác kỳ vọng sẽ là danh thần phụ tá một đời, uyên bác lễ nghĩa, nhiều danh tác tuyệt thế, đối mặt với đao phủ của Yến nghịch mà chết không sờn, lạnh lùng bất khuất, mười người thân bị chém chết trước mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, còn có tâm tình làm thơ tuyệt mệnh trên pháp trường.
Tiêu Phàm nhìn Phương Hiếu Nhụ, ánh mắt phức tạp khó hiểu, nên đánh giá đại nho này như thế nào đây? Trung thần lẫm liệt? Hay cầm thú máu lạnh? Thôi kệ đi, để đấy cho hậu nhân bình luận, nay đã là năm Hồng Vũ ba mươi mốt, quỹ tích lịch sử đã bắt đầu lệch lạc, thảm kịch sẽ không phát sinh, Phương Hiếu Nhụ sẽ là trọng thần phò tá Chu Doãn Văn, là trụ cột của triều Kiến Văn mà thôi.
- Cứu tỉnh hắn.
Tiêu Phàm nhàn nhạt phân phó với giáo uý bên cạnh.
Giáo úy ngồi xổm xuống, bóp huyệt nhân trung của Phương Hiếu Nhụ, Phương Hiếu Nhụ dần dần tỉnh dậy.
Mắt còn chưa có mở, Phương Hiếu Nhụ liền hư nhược rên rỉ nói:
- Nước...
- Cho hắn nước đi.
Phương Hiếu Nhụ uống được mấy ngụm nước, tinh thần có chút khôi phục, giương mắt nhìn Tiêu Phàm đáng thương nói:
- ... Gọi lang trung cho ta, ta... Ta chết mất...
Tiêu Phàm cười híp mắt nói:
- Phương đại nhân, bệnh này của ngài không cần lang trung, ta có thể trị giúp.
Nói xong Tiêu Phàm xoay người nói:
- Người đâu, bảo người nấu chút cháo trắng mang đến đây.
Không lâu sau, nhà bếp đưa một bát cháo trắng nóng hổi tới, giáo uý từng thìa đút cho Phương Hiếu Nhụ, uống xong, Phương Hiếu Nhụ ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, khàn khàn nói:
- ... Đói chết lão phu, lại cho ta chén nữa đi.
Tiêu Phàm cười nói:
- Hay là chờ lát nữa đi, đói bụng lâu như vậy, ăn nhiều quá sẽ hại dạ dày.
Phương Hiếu Nhụ tinh thần rõ ràng tốt hơn nhiều, nghe vậy hừ một cái, cả giận nói:
- Ngươi càng quản lão phu càng muốn ăn.
Tiêu Phàm bĩu môi, quay đầu nói với Tào Nghị:
- Tào đại ca, hiện tại ngươi đã rõ chỗ tàn nhẫn của người này rồi chứ?
Tào Nghị học Tiêu Phàm bĩu môi, nói:
- Hắn tàn nhẫn ở chỗ nào?
Tiêu Phàm cười, thong thả nói:
- Miệng bị tất thối bịt hai ngày, mà còn có thể ăn thoải mái như vậy, ngươi làm được sao?
Tào Nghị nhìn Phương Hiếu Nhụ ánh mắt tức khắc tràn đầy kính ý, tự đáy lòng thở dài:
- Phương đại nhân ăn như thần vậy, quả nhiên đủ tàn nhẫn, ta làm không được.
Phương Hiếu Nhụ sắc mặt đen kịt, rồi từ từ chuyện sang xanh, sau đó không nhịn được ói ra toàn bộ...
- Ngươi chính là Phương Hiếu Nhụ được xưng đại nho một thời?
- Chính vậy.
- Ngươi chính là được Thục Vương tôn là Chính học tiên sinh Phương Hiếu Nhụ?
- Chính vậy.
- Ngươi chính là bị Yến Vương giết mười tộc Phương Hiếu Nhụ?
- Chính...
Phương Hiếu Nhụ ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt:
- Thúi lắm ngươi mới bị giết mười tộc, cả nhà ngươi đều bị giết mười tộc...
Tiêu Phàm đồng tình vỗ vai hắn, rất thành khẩn nói:
- Nếu như không có ta xuất hiện, vài năm nữa ngươi sẽ bị giết mười tộc, thật sự là thế, ta không gạt ngươi.
- Gian tặc dám nguyền rủa ta, lão phu liều mạng với ngươi.
Phanh
Phương Hiếu Nhụ vung tay nhào đến bị Tào Nghị vung tay ấn chặt đầu hắn lên bàn.
- Ngươi đọc sách này sao ngoan cố cổ hủ như vậy? Tiêu đại nhân bảo ngươi bị giết mười tộc, vậy nhất định sẽ như thế, hắn nói láo chỗ nào? Sao ngươi lại không muốn thừa nhận?
Phương Hiếu Nhụ đầu bị đè xuống, nước mắt ào ào: "......"
Tiêu Phàm không đành lòng nói:
- Quên đi, không biết không có tội. Người ta đã không muốn thừa nhận thì chúng ta cũng đừng miễn cưỡng...
Tào Nghị buông Phương Hiếu Nhụ ra, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mắng:
- Quỷ nghèo không hiểu chuyện.
Phương Hiếu Nhụ bi phẫn không hiểu, lệ như suối trào:
- ... Ta xem như biết Cẩm Y vệ không phân phải trái đến mức nào.
Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi Tào Nghị:
- Chúng ta rất không phân phải trái sao?
- Không có a, chúng ta so với Đại Lý Tự còn phân rõ phải trái hơn...
Thành tây Từ Châu, Đại Bành trấn.
Này vì Bành tổ chữa khỏi bệnh của thượng cổ Nghiêu đế, Nghiêu đế cảm tạ, đem Từ Châu phong cho Bành tổ, Bành tổ bởi vậy thành lập nước Đại Bành thị, Đại Bành trấn là từ đó mà ra.
Đại Bành trấn trong có Bành tổ miếu, diện tích hơn trăm trượng, miếu này là thời Đông Hán xây, sau bị hủy bởi chiến hỏa, Minh sơ khai quốc sau đó phục kiến.
Trong ánh nắng sớm giữ ngày hè nóng nực, miếu cũng không có mấy người tới dâng hương cầu nguyện. Có hai thân ảnh mảnh khảnh mặc đồ nam bằng vải thô đi vào miếu, nhưng dáng vẻ thướt tha đi ngang qua không che dấu được thân phận nữ nhi của hai người.
Hai người vừa vào trong miếu, phía sau đã xuất hiện hơn người người như khách hàng hương, duy trì khoảng cách không xa không gần với hai nàng, có người canh cửa, có người chiếm vị trí chiến lược, đúng là đội ngũ bảo hộ có kinh nghiệm.
Hai nàng như không biết, vẫn thong thả đi vào miếu, vào đại điện, ở giữa thờ kim tượng của Bành tổ, có một khối bia cổ ghi mấy dòng: “Từ châu tây giao, đại bành sơn âm, cổ hữu hoạch thủy, thao thao đông lưu. Sơn thủy chi gian, hữu thôn đại bành, nãi đào đường đại bành quốc chi cố đô dã”.
Hai nàng mày nhíu lại, giống như cất giấu tâm sự.
Bước giữa đại điện nguy nga, một cô gái lên tiếng:
- Oanh Nhi, ta... Ta luôn cảm thấy tâm thần không yên, có lẽ giờ này tướng công rất nóng ruột, có lẽ hắn đã phải Cẩm y vệ tìm chúng ta khắp thiên hạ, ta... Ta muốn về kinh...
Một cô gái khác khẽ cười:
- Quận chúa, vừa đi sao đã vội vã trở về? Chẳng lẽ trên đời chỉ có nữ nhân sợ nam nhân sao? Sao không để nam nhân sợ nữ nhân chúng ta chứ? Ngươi không phải nói muốn đi khắp thiên hạ sao? Giờ chúng ta mà về kinh là cả đời này ngươi sợ rằng vĩnh viễn không thể thực hiện tâm nguyện được a.
Nàng kia không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Vào điện, hai người bày đồ cúng, dâng hương, sau đó hướng tượng Bành tổ quỳ lạy.
- Ta nguyện tướng công một đời bình an, thọ tám trăm tuổi như Bành tổ...
Một nữ tử hai tay chắp thành chữ thập, nhắm mắt thì thào ước nguyện.
- Hì hì...
Người bên cạnh nghe thế bật cười, trêu chọc:
- Quận chúa, tướng công của ngươi sống tám trăm tuổi, chẳng phải ngươi ước chết trước hắn?
Người ước nguyện chính là Giang Đô quận chúa, nghe vậy ngượng ngùng cười, sau đó thở dài nói:
- Oanh nhi, ngươi nếu yêu người nào đó cực kỳ, người sẽ hiểu vì sao ta cầu nguyện như thế. Yêu ai, lúc nào cũng mong hắn tốt, vạn sự thuận lợi, vô bệnh vô tai, hận không thể mang tất cả may mắn trong đời ta cho hắn, để đến khi già rồi, ta liền có thể rời đi trước hắn, đỡ mình phải thừa nhận nỗi đau mất đi người yêu, đây cũng là chuyện ích kỉ duy nhất trong việc yêu một người...
Trần Oanh Nhi nghe thế mặt chợt ảm đảm, mắt hiện lên vẻ mê man.
- Quận chúa, ngươi cho rằng tình yêu nam nữ đều thật đẹp, thật cao thượng, ta... Không bằng ngươi. Ta là người ích kỉ, yêu một người, lúc nào cũng sẽ trông chừng hắn, ở cùng hắn, ta không cho phép hắn phụ ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ không phụ hắn, chỉ cần trong lòng hắn có ta, ta nguyện vì hắn trả mọi giá, nếu hắn phụ ta, ta thề không đội trời chung, không chết không thôi.
Giang Đô giống bị Trần Oanh Nhi hù dọa, há hốc miệng nửa ngày không nói gì, sau đó đột nhiên cười:
- Oanh Nhi, ngươi nói rất tàn nhẫn, nhưng ta biết ngươi không phải như thế, trước mặt người mình yêu, ngươi nhất định cũng giống ta, không đành lòng làm tổn thương hắn, đúng không?
Trần Oanh Nhi ảm đạm thở dài, buồn bã nói:
- Phải à, có lẽ ta thật sự không nhẫn tâm, nếu ta thật có thể tàn nhẫn, ngươi, ta, còn tướng công ngươi nữa, số mạng ba chúng ta chắc đã không như vậy...
Giang Đô giật mình mở to mắt, nói:
- Oanh nhi, ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì? Ba người chúng ta? Còn có tướng công ta? Ngươi có ý gì? Ngươi... Biết tướng công ta Tiêu Phàm sao?
Trần Oanh Nhi cả kinh, tự biết nói lỡ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, không kịp che giấu nữa.
Giang Đô lại khẳng định:
- Oanh nhi, ngươi biết tướng công nhà ta, ngươi đã sớm biết.
Trần Oanh Nhi cả người run lên, hai mắt đỏ hoe, nước mắt tràn ra.
- Không sai, quận chúa, tha thứ ta giấu giếm ngươi lâu như vậy, ta thực là bất đắc dĩ, ta... Ta đã từng là vị hôn thê của tướng công người Tiêu Phàm... Giang Phổ Trần Oanh Nhi.
Bên trong thành Từ Châu, trong phòng ngủ tri phủ Lưu Trị.
Phong thuỷ thay đổi, hiện tại là Phương Hiếu Nhụ hỏi Tiêu Phàm.
- Ngươi chính là khâm sai đại thần bắc tuần?
Phương Hiếu Nhụ vuốt râu.
- Chính vậy.
Tiêu Phàm cười híp mắt trả lời.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tiêu Phàm?
- Chính vậy.
Phương Hiếu Nhụ nhắm mắt trầm ngâm nói:
- Lão phu lúc ở Ba Thục đã nghe qua tên ngươi, Tiêu đại nhân, lão phu lâu chưa vào kinh, không biết chuyện triều đình, nhưng có mấy câu, lão phu tính tình ngay thẳng, nếu không lọt tai mong lượng thứ.
Tiêu Phàm cười nói:
- Hạ quan mộ danh Phương đại nhân đã lâu, Phương đại nhân cứ nói thẳng.
Phương Hiếu Nhụ suy tư sau nửa ngày, tựa hồ sắp xếp lại ngôn ngữ, thật lâu, này thong thả nói:
- Nghe nói hôm nay trong triều xuất hiện Gian đảng, lấy Tiêu đại nhân cầm đầu, các ngươi gấy rối triều cương, mê hoặc ấu đế, chiếm quyền hành, Tiêu đại nhân, có phải thế không?
Tiêu Phàm cười nhàn nhạt:
- Những lời này chắc là đám Thanh Lưu đại thần Hoàng Trừng nói cho ngươi đi? Cái gì gọi là trung? Cái gì là gian? Chẳng lẽ những lời Thanh Lưu nói là chính đạo, không nghe lời họ là gian thần? Trung hay gian do bọn họ định đoạt sao? Bọn họ nói ta là gian thần thì ta là gian thần sao? Phương đại nhân, ta không biết ngươi nhìn ta thế nào, nói thật ta không quan tâm cái nhìn của ngươi về ta, Tiêu mỗ chỉ cần còn sống, người ngoài đánh giá ta cao thấp ra sao ta không quan tâm. Đây là câu trả lời của ta, không biết Phương đại nhân có hài lòng?
Phương Hiếu Nhụ khẽ cau mày, lập tức lại giãn ra khẽ cười nói:
- Bất luận Tiêu đại nhân có phải gian thần không, ít nhất lời này ngươi nói có chút thành thật, nhưng... Tiêu đại nhân, lời nói ngươi mị hoặc triều chính rất lớn a, lão phu ở tận Ba Thục cũng vang bên tai...
Tiêu Phàm thoải mái cười nói:
- Phương đại nhân yên tâm, hiện tại tiếng mắng ta đã giảm đi nhiều, có thể nói là không đáng kể...
Phương Hiếu Nhụ kinh ngạc nói:
- A? Hay là đại thần trong triều thay đổi cái nhìn với ngươi?
- Không phải a, bởi vì mấy ngày trước ta đuổi Hoàng Trừng khỏi triều nên tiếng mắng nhỏ đi...
- Ngươi...
Phương Hiếu Nhụ chán nản.
Trầm mặc thật lâu, Phương Hiếu Nhụ đột nhiên mở mắt ra, nghiêm mặt nói:
- Tiêu đại nhân, lão phu không phải hạng người ngu xuẩn nghe ai liền có định kiến thiên lệch. Ngươi là trung là gian, lão phu mắt thấy rành rành, không sai chút nào...
Nói xong Phương Hiếu Nhụ đột nhiên đứng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tào Nghị bên cạnh Tiêu Phàm, hắn nhảy lên trước, vừa đấm vào Tào Nghị Vừa lớn tiếng nói:
- Tiêu đại nhân, đôi mắt này của ta không mù, ta sẽ nhìn thẳng ngươi, nếu quả nhiên ngươi là gian tặc, lão phu dù liều mạng can gián cũng phải khuyên thiên tử tru sát ngươi.
Tào Nghị ngạc nhiên: "......"
Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến:
- Phương đại nhân...
- Đừng tưởng rằng tay ngươi nắm quyền Cẩm Y vệ liền có thể muốn làm gì thì làm, quyền là thiên tử ban, tất cả của ngươi là thiên tử ban cho...
- Phương đại nhân...
Phương Hiếu Nhụ không nhịn được quay đầu nhìn quanh:
- Chuyện gì? Ai kêu ta?
- Phương đại nhân... Ngươi, mắt không sao chứ?
- Vô nghĩa, lão phu thần thanh mắt sáng, pháp nhãn như đuốc, sao có chuyện gì được?
Tiêu Phàm vươn một ngón tay lắc lư trước mắt hắn:
- Phương đại nhân, đây là mấy?
- Hai.
Lại duỗi thêm một ngón tay:
- Đây là mấy?
- Khi ta trẻ con ba tuổi sao? Đấy là bốn.
Xác định, sử sách chư bao giờ ghi lại chuyện lớn: Phương Hiếu Nhụ là một người cận thị nặng...
- ... Lão phu nói cho ngươi biết, từ xưa triều đình có chính khí, ngươi nếu thật là gian nịnh, luôn sẽ có người đứng ra, Đại Minh không vong, trung thần bất tử, lão phu mắt sáng như tuyết...
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hai mặt nhìn nhau...
Tiêu Phàm cười khan nói:
- A, chúng ta đổi đề tài đi...
Tào Nghị phụ họa:
- Tốt tốt, đổi đề tài...
Phương Hiếu Nhụ đành phải ngậm miệng, trừng mắt phẫn nộ hừ một cái.
Tiêu Phàm vòng vòng con mắt, nói:
- Phương đại nhân, hạ quan phụng hoàng mệnh bắc tuần, ở ngoài thành cùng đại thần trong triều từ biệt, ngài sao lại xuất hiện tại nơi ấy?
Phương Hiếu Nhụ nghe vậy tức khắc sắc mặt thay đổi, sắc mặt dần dần tái mét, một gương mặt già nua dài ra còn hơn con lừa.
Thù hận cũ xông lên đầu, Phương Hiếu Nhụ phẫn nộ, đột ngột vỗ bàn lớn tiếng nói:
- Sao ta lại xuất hiện ở đó? Ta không thể ở đó sao? Quan đạo ai cũng có thể đi, Tiêu Phàm ngươi bá đạo như vậy, người nào ngươi cũng bắt sao? Còn có vương pháp không?
Vỗ đùi bôm bốp, Phương Hiếu Nhụ mắt rưng rưng, bi phẫn nói:
- Các ngươi ngẫm lại, các ngươi ngẫm lại, ta phụng chiếu ra Thục, độc thân đến kinh, ngồi xe ngựa, nhìn vào náo nhiệt...
Ngừng một chút, Phương Hiếu Nhụ ngửa mặt lên trời rít gào nói:
- ... Đột nhiên đã bị quan binh bắt lại a.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị xấu hổ lau mồ hôi: "......"
Ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Phàm:
- Ngươi, ngươi muốn bắt lão phu chắn tên Yến Vương bắn lén.
Lại run rẩy chỉ vào Tào Nghị:
- Ngươi, ngươi muốn chém đầu lão phu tế cờ.
Hung hăng vỗ bàn, Phương Hiếu Nhụ nước mắt rơi như mưa, bi phẫn không kềm chế được:
- Các ngươi là người sao?
Hai người cúi đầu, sắc mặt xấu hổ đỏ như mông khỉ.