Đại Minh Vương Hầu

Chương 189: Bắt đầu tới Bắc Bình



Tiếng đồng la gõ văng vẳng khắp trời đêm, quanh lầu chính xuất hiện mấy trăm cẩm y thân quân cầm cường nỏ, đuốc chiếu sáng trưng soi rõ hai gã thích khách.

Biến cố trong trầm mặc sinh, mấy trăm người như một người, lặng yên không một tiếng động hoàn thành bao vây.

Tiêu Phàm được thân quân vây vào giữa, nở nụ cười hiền lành như thiên sứ, miệng chậc chậc châm chọc:

- Các ngươi thật sự đến a? Chậc chậc, cái gì ta cũng đã đoán ra, các ngươi còn ra vẻ gì nữa.

Xuất sư bất lợi, một người tự mình ngộ sát, còn hai gã thích khách mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, hai người nhìn nhau, mắt lộ vẻ quyết tuyệt. Hai người là tử sĩ, sứ mệnh là hoàn thành nhiệm vụ, tử vong vốn chẳng coi vào đâu. Hai tay run run, trong tay hai người xuất hiện thêm một thanh chuỷ thủ, rõ ràng chuỷ thủ có kịch độc.

Nhưng rõ ràng họ đang trong tình thế bất lợi, bốn phía đầy cung nỏ bao vây, chỉ cần hơi nhúc nhích chắc chắn sẽ bị bắn thành nhím.

Hai người liếc nhau, đột nhiên làm ra động tác không ai tưởng tưởng được. Một tên thích khách rung tay, một đạo ngân quang bay đến trước ngực Trương Tam Phong, Trương Tam Phong thong dong cười, cả người lăng không bay lên, thoải mái tránh thoát.

Thích khách thừa dịp đó vận lực nhảy xuống, nơi họ đáp xuống là thư phòng. Trong thư phòng, Thái Hư mặc quan phục của Tiêu Phàm đang rất tức giận nhìn Tiêu Phàm dương dương đắc ý đứng ngoài, sư phụ bị đồ đệ ngốc lừa làm hắn phẫn nộ, hắn cảm thấy đồ đệ đang khiêu chiến nghề nghiệp của hắn.

Thái Hư há miệng định chửi thì phía sau oanh hai tiếng lớn, ngay sau đó hai thanh chuỷ thủ đặt lên cổ hắn.

Tiêu Phàm đang cười đắc ý hoá thành kinh khủng, vội la lên:

- Sư phụ -------

Hai gã thích khách ngẩn người, sau đó vui mừng:

- Sư phụ? Đây là sư phụ hắn?

Hai gã thích khách liền hưng phấn, tử sĩ cũng là người mà, còn hi vọng sống có ai nguyện ý đi chết?

Một gã thích khách rống to:

- Các ngươi đứng yên, ai đụng đến ta sẽ giết hắn, chuỷ thủ của ta có đọc, thấy máu tất chết!

Tiêu Phàm dậm chân cả giận:

- Nội dung cũ, lời kịch cũng cũ, rất cẩu huyết.

Thái Hư đột nhiên bị người chế trụ, có vẻ có chút kinh ngạc cùng luống cuống, nghiêm mặt nói:

- Hai vị đừng xúc động, mọi việc từ từ thương lượng, chủy thủ cách bần đạo xa một chút, bần đạo không chịu nổi a...

Tiêu Phàm cách rất xa nghe được Thái Hư nói vậy không khỏi tức giận:

- Sư phụ ngươi không phải tuyệt thế cao thủ sao? Cao thủ sao có bộ dạng kia?

Thái Hư cả giận nói:

- Ngươi biết cái gì, đều là bị ngươi tiểu vương bát đản này làm hại, võ công cao tới đâu, cũng sợ thái đao, huống chi là chuỷ thủ độc...

Tiêu Phàm há miệng thở dốc, nhất thời không có biện pháp gì, lập tức hô:

- Các ngươi muốn điều kiện gì để thả người?

Hai gã thích khách giống như ăn mày trúng tiền tỉ, hạnh phúc muốn ngất đi, hai người suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Ngươi rút đao tự sát, chúng ta liền thả sư phụ ngươi.

- Đổi cái gì hiện thực chút đi!

Tiêu Phàm không chút do dự cự tuyệt.

Thái Hư tức giận, cắn răng thì thào mắng:

- Tiểu vương bát đản không nghĩa khí...

Hai gã thích khách cũng cảm thấy muốn Tiêu Phàm vì sư phụ tự sát quả thật có chút không hiện thực, vì thế lại nói:

- Vậy ngươi thả chúng ta đi...

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, muốn ta thả các ngươi đi? Không được, đổi cái khác.

Tiêu Phàm tiếp tục cự tuyệt.

Thích khách phẫn nộ rồi:

- Này cũng không được, kia cũng không được, ngươi có thể đáp ứng chúng ta điều kiện gì?

- Ta nhiều lắm đáp ứng các ngươi sau khi chết đốt thêm cho hai người chút tiền giấy...

Thái Hư vừa sợ vừa giận, không nhịn được mắng:

- Tiêu Phàm ngươi tên khốn kiếp này có đồ đệ như ngươi sao? Sư phụ bị trói không nghĩ cách cứu viện, còn liên tiếp làm trái lại, ngươi đây là muốn lấy mạng sư phụ à?

Tiêu Phàm nghe vậy nộ khí trong lòng dâng lên, cũng lớn giọng đáp lại:

- Thân ngươi thủ tốt như vậy còn bị người ta bắt, không biết xấu hổ còn muốn ta cứu ngươi sao? Cao thủ chó má gì chứ, hai thanh đao nhỏ đã khiến ngươi sợ tới không nhúc nhích được, không thấy xấu hổ sao?

- Sao ta biết được họ nhảy từ nóc nhà xuống? Ngươi gạt ta làm thế thân cho ngươi, nói đi dạo gì đó, giờ ta phải làm khiên cho ngươi, chuyện này ta còn chưa tính với ngươi đâu...

- Ngươi đốt nhà ta, ta còn chưa tính nhá. Làm người sao mà tính toán chi li vậy?

"......"

"......"

Khoảnh khắc giằng co khẩn trương, thầy trò hai người không ngờ lại cãi nhau như ngoài chợ, bọn họ rất chuyên chút, hoàn toàn không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.

Nhóm Cẩm y vệ vây quanh đều ngẩn người, cung nỏ trong tay bất giác hạ thấp xuống.

Hai gã thích khách thấy tính thế dần dần lại thoát khỏi tay bọn họ, vội nắm chặt chuỷ thủ, hung tợn nói:

- Các ngươi câm miệng, còn có thành ý không?

Tiêu Phàm tức giận giơ tay một ngón tay:

- Sư phụ này ta không cần, các ngươi giết hắn đi.

- Tiểu vương bát đản này, đạo gia không thể không thanh lý môn hộ, hai vị hảo hán mau buông tay, bần đạo phải thu thập hắn, đừng khuyên ta, các ngươi khuyên không được...

Nói xong Thái Hư không để ý đao của thích khách trên cổ hắn, vén tay áo định nhảy ra liều mạng với Tiêu Phàm.

Thân hình vừa động, thích khách vội rụt đao lại, Thái Hư là bùa cứu mạng của họ, không thể để hắn bị thương.

Hai thanh chuỷ thủ vừa rụt về, biến cố phát sinh.

Thái Hư thân hình thoắt một cái, hai cánh tay khô gầy như hai cây kìm sắt nắm chặt cổ tay hai thích khách, hai người thấy đau, hai thanh chuỷ thủ liền rơi xuống đất.

Binh khí đã mất, con tin thoát khỏi tay, sắc mặt hai gã thích khách trở nên tuyệt vọng.

Thái Hư thoát vây, nộ khí đầy thân bùng nổ, liền buông lỏng tay, hung hăng đánh lên mặt một tên thích khách.

- Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã, anh danh một đời bần đạo bị các ngươi huỷ, các ngươi nạp mạng đi.

Thái Hư thân thủ không kém, hai bàn tay nén giận xuất thủ, thích khách tức khắc bị đánh cho sao bay đầy trời, đầu óc mê muội.

Tên còn lại thấy tình thế không ổn, vội phát vây thoát đi.

Tiêu Phàm chỉ vào hắn, lớn tiếng quát:

- Bắn hắn!

Sưu sưu sưu

Tiễn bay đầy trời, thích khách không thoát khỏi kiếp nhím nhập, ngã xuống đất bỏ mình.

Thích khách còn lại cũng chưa hoàn toàn bị đánh đến hồ đồ, thấy tình thế không thể vãn hồi liền vụt chạy đi. Cẩm y vệ đang định bắn hắn thì đột nhiên thấy hắn lao đầu vào hành lang, ngất đi...

Mọi người há hốc mồm: "......"

Ba gã ám sát thích khách, hai tử một ngất, kết cục viên mãn.

Cẩm y thân quân trói chặt thích khách, sau đó cứu tỉnh hắn.

Tiêu Phàm tách mọi người ra lại gần, nhìn chằm chằm thích khách, thật lâu sau mới trầm tư nói:

- Có một vấn đề ta rất khó hiểu, từ xưa tráng sĩ ám sát quá nhiều, một kích không trúng liền phi thân đi xa... Ngươi lại lấy đầu đập trụ là vì sao?

Thích khách: "......"

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, phảng phất có đáp án, ánh mắt đồng tình nhìn hắn:

- ... Thất tình?

Thích khách: "......"

Tiếc hận vỗ vỗ đùi, Tiêu Phàm gật đầu nói:

- Cái này khó trách, thì ra là bị tình cảm quấy nhiễu...

Thích khách sắc mặt co rút lại: "......"

- Tiêu Phàm, hỗn trướng ngươi, vương bát đản không để ý sống chết của bần đạo, ngươi coi ta là sư phụ ngươi sao?

- Sư phụ a, ta nếu không phải cố ý cùng ngài cãi nhau, dẫn dắt sự chú ý của thích khách đi, ngươi bây giờ đã sớm thấy Diêm vương...

- Hắn muốn ngươi tự sát ngươi sao không tự sát? Ta là sư phụ ngươi, ngươi vì ta chết một lần thì thế nào? Sẽ chết a?

- Vô nghĩa, đương nhiên sẽ chết.

Thái Hư phủi bụi bậm trên người, quan phục trang nghiêm mặc ở trên người hắn có vẻ chẳng ra cái gì cả, tựa như khỉ mặc đồ diễn xiếc, nhìn sao cũng thấy quái dị.

Tiêu Phàm cười hì hì tiến lên trước, nói:

- Sư phụ bị sợ hãi, chúc mừng sư phụ hồng phúc tề thiên, hữu kinh vô hiểm...

Thái Hư nâng tay chỉ vào hắn, cả giận nói:

- Đừng bắt chuyện với ta, từ hôm nay trở đi đừng gọi ta là sư phụ, ngươi đã bị ta đuổi khỏi sư môn, sau này không còn là đệ tử Võ Đang nữa.

- Ngươi thật muốn đuổi ta khỏi sư môn?

- Đương nhiên!

Tiêu Phàm không có vấn đề nói:

- Vậy thì tốt quá ta đang lo không có biện pháp để ngươi đuổi ta, đây chính là ngươi nói, không được đổi ý, ngươi đã không phải là sư phụ ta, ta cũng không cần phải khách khí với ngươi, sau này đường ai nấy đi...

Thái Hư biến sắc, vội vàng kéo Tiêu Phàm, cười theo nói:

- Chờ một chút ta chỉ nói đùa, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, nói đùa tí đã coi là thật, như vậy không tốt, vi sư ta phải phê bình ngươi...

"......"

Bắc Bình Yến Vương phủ.

Trong phòng khách, Chu Lệ thần sắc bất động chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi:

- Ám sát thất bại?

Một gã mặc hắc y quỳ trước mặt hắn, hổ thẹn nói:

- Vương gia, đối phương sớm có chuẩn bị, người của chúng ta mới vừa ẩn vào quan dịch, liền đã rơi vào bẫy, còn chưa có bắt đầu hành động đã bị vây quanh, ba gã dưới tay đã vì Vương gia tận trung...

Chu Lệ trong mắt chợt hiện vẻ ngoan lệ, ánh mắt như chim ưng nhìn hắn, âm trầm nói:

- Bọn họ tận trung, sao ngươi còn sống?

Trung niên hán cả người run lên, dập đầu nói:

- Thuộc hạ phụ trách quan sát yểm hộ, cho nên chưa đi vào, Vương gia, đối phương giống như đã tính trước chúng ta sẽ ám sát, đã sớm giăng lưới, hơn nữa bên người Tiêu Phàm còn có hai gã tuyệt thế cao thủ bí hiểm, thuộc hạ cho dù đi vào cũng chịu chết a...

Chu Lệ cười lạnh nói:

- Bổn vương dưới trướng không nuôi người vô dụng, bổn vương không muốn nghe giải thích, chỉ nhìn kết quả, một khi nhiệm vụ thất bại, ngươi đã có thể chết đi.

Nói xong Chu Lệ đột nhiên rút trường kiếm bên thắt lưng, không đợi gã kia phản ứng, đầu và cổ đã mỗi thứ một nơi.

Đạo Diễn hòa thượng ở một bên nhìn thấy hết thảy, sau đó thở dài một cái, tuyên một tiếng phật hiệu.

- Vương gia, ám sát thất bại, Tiêu Phàm lập tức sẽ đến Bắc Bình...

Chu Lệ lạnh lùng nói:

- Tới thì tới đi, bổn vương vốn cũng không mong lần này có thể ám sát thành công, phái người đi chỉ là thăm dò mà thôi. Hai cao thủ bên người Tiêu Phàm hắn là sư phụ sư bá của hắn, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Đạo Diễn nhíu mày nói:

- Tiêu Phàm sắp tiến vào địa giới Bắc Bình, nếu tự nhiên chết, chúng ta khó tránh khỏi trách nhiệm...

Chu Lệ trầm tư thật lâu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười âm ngoan.

- Tiên sinh, âm mưu không thành, chúng ta ngại gì dùng dương mưu?

Đạo Diễn ngạc nhiên nói:

- Dương mưu thế nào?

Chu Lệ âm trầm cười nói:

- Mượn đao giết người thì sao?

Đạo Diễn ngẩn người, nhíu mày nghĩ nghĩ, dần hiểu ra, vui vẻ nói:

- Vương gia, diệu kế!

Hai người nhìn nhau, đồng loạt cười ha ha.

Khâm sai nghi trượng tại Sơn Đông Đông Xương chỉ dừng lại một đêm, liền khởi hành.

Mấy ngày sau, Tiêu Phàm đã tới Đại Danh phủ thuộc Bắc Bình. Tiến vào phạm vi thế lực của Chu Lệ, Tiêu Phàm tăng cường cảnh giác, trước khi vào Đại Danh phủ, Tiêu Phàm và Võ Định hầu Quách Anh mật đàm cả đêm.

Ngày thứ hai, khâm sai nghi trượng bắt đầu xuất phát.

Chừng mười ngày, Tiêu Phàm liền một đường đi qua Thuận Đức phủ cùng Bảo Định phủ, dưới ánh mắt của binh sĩ Bắc Bình, Tiêu Phàm nghênh ngang đi tới Bắc Bình.

Thám báo đi trước ba mươi dặm, bẩm báo: Bắc Bình Bố chánh sử, Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ, cùng với Yến Vương phủ chư biên quân tướng lĩnh, phủ sự, Yến Sơn Thiên hộ, phó Thiên hộ chờ tất cả quan viên tướng lĩnh dẫn hơn ngàn dân chúng, ở ngoài thành mười dặm nghênh đón khâm sai đại giá.

Tiêu Phàm nhăn mày, khâm sai đại biểu thiên, tuy nói Chu Lệ là hoàng thúc tôn sư, nhưng theo lễ chế triều đình cũng phải rời thành nghênh đón, Chu Lệ không có khả năng không hiểu đạo lý này.

- Yến Vương không có ra khỏi thành sao?

- Ngoài thành không thấy bóng dáng Yến vương.

Tiêu Phàm trầm giọng nói:

- Nghi trượng đi trước, trước gặp Bắc Bình chư quan.

- Dạ.

Một lúc lâu sau, nghi trượng tới ngoài thành Bắc Bình.

Tiêu Phàm cười chào đón mói người, ánh mắt đảo qua, mọi người mang vẻ cười nhưng không che giấu được chút căm thù.

Bắc Bình chư quan cũng không ngừng quan sát vị khâm sai trẻ tuổi trước mặt, không dám tin đường đường Bắc Bình phiên vương và đệ nhất mưu sĩ mặt xám mày tro trước hắn.

Trong trầm mặc quan sát lẫn nhau trong chốc lát, trong Bắc Bình chư quan một tướng lĩnh ngăm đen, oai hùng tiến lên, ôm quyền, cất cao giọng nói:

- Bắc Bình Yến vương phủ tả hộ vệ chỉ huy Trương Ngọc, đại biểu Yến vương điện hạ tham kiến khâm sai.

Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, Trương Ngọc là danh tướng Minh sơ, là trung niên tướng mạo xấu xí này?

Vội vàng chắp tay, Tiêu Phàm nhìn quanh một chút, nói:

- Trương tướng quân khách khí, xin hỏi... Yến vương điện hạ vì sao không có tới?

Trương Ngọc ánh mắt hiện lên một chút vẻ cổ quái, nói:

- Vương gia hắn... Ân, hắn gần đây thân thể không khoẻ, thường có điên cuồng, hồ ngôn loạn ngữ, nói năng lộn xộn, lang trung xem qua bảo vết thương cũ tái phát khiến máu tụ trong đầu không tan... Khụ, khụ. Cho nên không thể tự mình ra khỏi thành nghênh đón khâm sai đại giá, xin hãy đại nhân thứ lỗi.

- Thái độ điên cuồng... Làm việc dị thường...

Tiêu Phàm lẩm bẩm vài tiếng, bừng tỉnh:

- Ý ngươi là vương gia điên rồi?

- Ách... Đại nhân hiểu như vậy cũng đúng, đại khái chính là như vậy...

Trương Ngọc mặt có chút khó xử.

- Điên rồi? Vậy thì tốt quá.

Tiêu Phàm hưng phấn vỗ đùi.

Bắc Bình chư quan nghe vậy tất cả đều trợn mắt nhìn hắn.

Tiêu Phàm khó xử cười nói:

- Ý của ta là... Yến Vương mắc bệnh, quả là bất hạnh của đất nước, bệnh không thể chậm trễ, như vậy đi, kinh sư danh y rất nhiều, không bằng bản quan cực khổ một chuyến...

Trương Ngọc cười lạnh:

- Ý của khâm sai là ngài tự mình hồi kinh mời danh y cùng mang theo thuốc quý tới?

Tiêu Phàm cười ha hả nói:

- Cũng không phải, ý của ta là, đưa Yến vương điện hạ về kinh sư chữa bệnh. Kinh sư là nơi tốt, sơn thuỷ hữu tình cô nương xinh đẹp, thích hợp để vương gia an dưỡng. Thiên tử tất sẽ thịnh tình khoản đãi vương gia, chờ vương gia khỏi bệnh, ta sẽ tiễn vương gia về Bắc Bình, thế nào?

Trương Ngọc lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:

- Không cần, vương gia là người bệnh, không nên đi xa...

Tiêu Phàm mặt hiện vẻ đau lòng, trầm giọng nói:

- Trương tướng quân, bản quan cùng vương gia tại kinh sư liền kết giao tình thâm hậu, hơn nữa ta còn là con rể vương gia, ngươi coi ta là người ngoài sao? Vì nhạc phụ đại nhân cực khổ nữa cũng đáng giá, đừng nói nữa, chữa bệnh như cứu hoả, không thể chậm trễ, ta sẽ sai người đưa vương gia về kinh, nhất định phải trị khỏi bệnh của vương gia...

Tiêu Phàm không đợi mọi người phản ứng, vung tay lên, nói:

- Theo ta đến Yến vương phủ, đưa vương gia về kinh chữa bệnh.

Chúng thân quân ầm ầm dạ.

Vì thế, trước vẻ mặt ngạc nhiên của Bắc Bình chư quan, Tiêu Phàm dẫn thân quân thị vệ giống một đám thổ phỉ vào nhà cướp, vội vang lao thẳng đến Yến vương phủ.

Trương Ngọc giật mình há hốc miệng, mãi đến khi Tiêu Phàm khuất bóng mới lấy lại tinh thần, sắc mặt đại biến, run giọng nói:

- Khâm... Khâm sai đại nhân, ngươi chờ một chút... Đừng xúc động như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.