Tiêu Phàm ba người vào sương phòng, sương phòng rất u nhã, bốn phía dựng bằng trúc, bên trong treo tranh cổ bút tích tiền nhân, bốn góc tường để vài chậu mẫu đơn, giữa phòng là bàn gỗ lim, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị.
Chu Lệ ngồi trước vào ghế chủ vị, Tiêu Phàm chúng nhân phân biệt ngồi vào vị trí.
Chu Lệ lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, đứng lên mặt hướng phía nam, chén thứ nhất kính rượu đương kim hoàng thượng Chu Doãn Văn hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.
Chén thứ hai rượu, Chu Lệ lấy thân phận chủ nhân, kính khâm sai hắn hận thấu xương cút xa vạn dặm, nhanh mà ăn hương.
Tiêu Phàm nhập quan trường hơn hai năm, tự nhiên sớm quen thuộc lễ tiết, Chu Lệ mời rượu Tiêu Phàm vội vàng đứng lên kinh sợ, chắp tay liền nói không dám.
Chu Lệ lại kính Phương Hiếu Nhụ cùng Thái Hư, một vòng kính về dưới, Chu Lệ ngồi xuống, sau đó dùng mắt liếc Tiêu Phàm.
Mọi người đều là người trong quan trường, tự nhiên cũng hiểu quy củ, chủ nhân kính xong rồi, hiện tại giờ đến phiên khách nhân hướng chủ nhân kính.
Chu Lệ ngồi ngay ngắn chủ vị, ung dung chờ Tiêu Phàm nâng chén.
Tiêu Phàm lại nghĩ, rượu này có nên uống không?
Không thể phủ nhận, Tiêu Phàm là một quân tử, dù người khác không công nhận thì hắn nghĩ thế là được, nhưng mà quân tử nhay tiểu nhân, đến lúc liên quan đến tính mạng thì nên cẩn thận.
Vòng vòng con mắt, Tiêu Phàm nâng chén rượu trước mặt, cười híp mắt đưa cho Thái Hư, vẻ mặt hiền hòa cười nói:
- Sư phụ, nếm thử một chút, nếm thử một chút, đây chính là Bắc Bình liệt tửu, còn hơn Nữ Nhi Hồng ở kinh sư, tư vị rất tuyệt vời...
Thái Hư hai mắt sáng ngời, tiếp nhận chén rượu không chút do dự một ngụm uống hết, sau đó còn chép chép miệng...
- Đến, sư phụ, uống thêm vài chén...
Tiêu Phàm tạm thời kệ Chu Lệ một bên, liên tiếp kính rượu Thái Hư.
Thái Hư tự nhiên không hiểu lễ tiết quan trường, thấy đồ đệ kính rượu sư phụ không có gì là không đúng, vì thế rượu đến liền uống, không khách sáo chút nào.
Tiêu Phàm mời mấy chén rồi để chén xuống, nhìn phản ứng sau khi uống của Thái Hư.
Chu Lệ vẻ mặt bất mãn nhìn Tiêu Phàm, nhất thời không rõ gia hỏa này đang làm trò gì.
Qua rất lâu, Tiêu Phàm, thận trọng nói:
- Sư phụ, không sao chứ? Cảm thấy như thế nào?
Thái Hư vuốt râu ha ha cười nói:
- Không sai, rượu ngon.
- Không đau đầu nhức óc, bụng dạ không sao chứ?
- Không sao.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Ta đây an tâm...
Sau đó đứng lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả, nâng chén cười nói:
- Vương gia quá khách khí, hạ quan thật sự hổ thẹn không chịu nổi, gì cũng không nói, tình cảm sâu, một chén này...
Chu Lệ không một lời, sắc mặt dần dần xanh biếc, sau biến thành tái mét, răng khẽ nghiến ken két: "......"
Đồ mất dạy này, làm trò vậy là sợ ta hạ độc vào rượu, lấy sư phụ hắn làm thí nghiệm...
Nên kính cũng kính, nên đáp cũng đã đáp, rượu quá ba tuần, không khí bữa tiệc dần trở nên thân thiện.
Phương Hiếu Nhụ từ từ thưởng thức rượu, nho nhã bình tĩnh.
Tiêu Phàm nâng chén cười nói:
- Vương gia, hạ quan lần này đến Bắc Bình, thật là thay thiên tử ân cần thăm hỏi hoàng thúc, đều là huyết mạch thiên gia, Vương gia lại là trưởng bối, thiên tử đăng cơ thời gian ngắn ngủi, rất nhiều chuyện khó tránh khỏi không được chu toàn, Vương gia là hoàng thúc, xin hãy phụ tá nhiều hơn...
Chu Lệ cười nói:
- Đâu có, đâu có, đều là Chu Minh nhất mạch, bổn vương cùng thiên tử lại là ruột thịt, bổn vương tự nhiên tận hết sức lực, tận tâm phụ tá.
- Như thế, hạ quan thay thiên tử cảm tạ vương gia.
Chu Lệ ngoài cười nhưng trong không cười qua loa vài câu, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu đại nhân là khâm sai, bổn vương ngược lại muốn hỏi Tiêu đại nhân một câu, thiên tử có ý muốn tước phiên hay không?
Tiêu Phàm thầm cả kinh, chuyện tước phiên dù ai cũng biết nhưng quá mức mẫn cảm, chẳng ai lại hỏi trực tiếp như Chu Lệ, hắn đang thử thăm dò, hay là có mưu đồ khác?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh gian, Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng, thần sắc buông lỏng nói:
- Phiên vương chi sách là tiên đế lúc khai quốc lập, Vương gia, thử hỏi triều đình như thế nào tự hủy trường thành, bỏ huyết mạch nhà mình không dùng, tự đưa thân vào hiểm địa?
Chu Lệ như có thâm ý cười nói:
- Nhưng... Bổn vương nghe trong triều rất nhiều đồn đại, nói thiên tử sau đăng cơ chuyện muốn làm nhất là lột bỏ phiên địa của toàn bộ hoàng thúc chúng ta, giải trừ binh quyền, về kinh dưỡng lão, Tiêu đại nhân, có việc này không?
Tiêu Phàm nheo mắt, cười ha ha nói:
- Lời đồn dừng lại ở trí giả, Vương gia xưa nay cơ trí, mấy lời nói vô căn cứ này ngài sẽ tin sao? Tuổi nhỏ đăng cơ, không cần những hoàng thúc giữ gìn giang sơn sao? Lời đồn là không thể tin a.
Chu Lệ bừng tỉnh đại ngộ nói:
- A, cái gọi là tước phiên nói, thì ra đều là lời đồn ha ha, những người thừa miệng này thật đáng hận, đây không phải là e thiên hạ bất loạn sao...
Tiêu Phàm cười nói:
- Chính vậy, thiên tử khi nghe những lời đồn đại này cũng mặt rồng giận dữ, liền phái hạ quan đi chính là để giải thích cho các vương gia thiên tử tuyệt không có lòng tước phiên.
Chu Lệ thoải mái cười nói:
- Đã lời đồn, giải thích liền không sao, bổn vương cùng các vị hoàng huynh hoàng đệ phụng mệnh tiên đế, vì Đại Minh phòng thủ phiên địa, ngoại kháng bắc nguyên, nội an dân, hôm nay Đại Minh quốc thái dân an, biên giới an bình, nội vô loạn, ngoại vô nhục, phiên vương không thiếu công lao. Ha ha, thiên tử là bổn vương thấy lớn lên, là người nhân hậu thiện lương, sao có khả năng làm chuyện vô nghĩa vô tình này được, Tiêu đại nhân, ngươi nói đúng không?
Tiêu Phàm cười nói:
- Vương gia nói rất đúng, cái gọi là tước phiên, hoàn toàn là những lời bịa đặt vô căn cứ mà thôi.
Chu Lệ mắt thoáng nhìn rừng trúc bên ngoài, đột nhiên như có thâm ý ngâm:
- Trúc vốn vô tâm, sao còn có cành lá...
Tiêu Phàm ánh mắt chợt lóe, đáp nhanh:
- Ngẫu tuy có lỗ, ngực lại không bụi trần...
Chu Lệ ngẩn người, lập tức cất tiếng cười to:
- Tiêu đại nhân mở miệng là hoa, khó trách tiên đế còn sống tin tưởng ngươi vậy, quả nhiên có vài phẩn bổn sự.
Một bên Phương Hiếu Nhụ mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vội vàng nâng chén mời rượu, Chu Lệ cũng phi thường hào sảng uống một hơi cạn sạch, hai người chìa chén cho nhau thấy đáy, nở nụ cười đầy thâm ý.
Một vấn đề chính trị nhạy cảm, qua đôi câu đối hàm ý đã được hóa giải trong vô hình.
Giữa hè Giang Nam nóng bức chết người, kinh sư bên sông Tần Hoài, ve hát ếch ca, liễu rủ xanh mướt làm hè bớt nóng bức khó chịu.
Trần Oanh Nhi hiện tại rất khó chịu.
Bão Cầm vừa ngáp dài, vừa buồn bã ỉu xìu quạt cho Trần Oanh Nhi, Trần Oanh Nhi dựa nghiêng vào cửa sổ trên lầu, nhìn thuyền tới lui trên sông Tần Hoài, một cảm giác nóng bực luẩn quẩn ở ngực.
- Tiểu thư, cô gia hắn... A, không đúng, họ Tiêu kia bảo ngươi về kinh sư rồi tính tình ngươi trở nên...
Trần Oanh Nhi trừng mắt nhìn nàng, hừ nói:
- Như thế nào? Ngươi không hài lòng?
Bão Cầm cười nói:
- Nô tỳ nào dám...
Trần Oanh Nhi quay đầu lại nhìn sông Tần Hoài, hàm răng đột nhiên cắn chặt môi dưới, ánh mắt có chút, khẽ có chút tức giận.
- Gia hỏa đáng giận kia ta đi du ngoạn mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ thì thế nào? Dựa vào cái gì quản rộng vậy? Hừ cư nhiên... Lại còn đánh ta, đánh ta...
Bão Cầm hiếu kỳ nói:
- Tiểu thư, họ Tiêu đánh ngươi Đánh chỗ nào vậy?
Trần Oanh Nhi nghe vậy tức khắc mặt đỏ bừng, mông như có điện chạy, vừa ngứa, còn có chút... Thoải mái.
- Tiểu thư...
- Cái gì?
Trần Oanh Nhi tức giận nói.
- Mặt của ngươi thật là đỏ nha...
- Ngươi... Câm miệng lại
Trần Oanh Nhi xấu hổ vô cùng.
Chủ tớ đang khi nói chuyện, dưới lầu vang lên tiếng kính cẩn nói:
- Chưởng quỹ, Bắc Bình Đại Phong Vương chưởng quỹ cầu kiến.
Trần Oanh Nhi ngẩn người:
- Vương Quý? Hắn không phải ở Bắc Bình sao? Sao lại đến kinh sư?
Lấy lại bình tĩnh, Trần Oanh Nhi phân phó nói:
- Gọi hắn lên lầu.
Một người trung niên gầy yếu đi lên lầu.
Trần Oanh Nhi quan sát hắn, thản nhiên nói:
- Vương Quý, ngươi tới kinh sư làm cái gì? Tiêu đại nhân an bài ngươi đi Bắc Bình mở hiệu lương thực mà, chẳng lẽ không phải đã phân phó ngươi tránh tai mắt của người, không được lui tới với Trần gia ta sao?
Vương Quý vội cười nói:
- Chưởng quỹ, chỗ này không có người ngoài, mặc dù tiểu nhân đang làm chưởng quầy ở Bắc Bình nhưng vẫn ăn lương bổng Trần gia. Lần này tiểu nhân nhận được thư của Yến vương muốn tăng lượng lương thực thu mua, giao cho tiểu nhân đến kinh sư chọn đối tác, cho nên lần này tiểu nhân là đường đường chính chính đến.
Trần Oanh Nhi biến sắc:
- Yến Vương gia tăng thu mua lương thực? Bỏ thêm bao nhiêu?
Vương Quý nói:
- Lúc trước đại khái mỗi tháng hơn một nghìn thạch, nhưng giờ mỗi tháng là một vãn thạch, tiểu nhân không tìm đâu ra nhiều lương thực như vậy nên đành đến tìm chưởng quỹ.
Trần Oanh Nhi thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, đôi mi thanh tú cau chặt nói:
- Yến Vương đột nhiên muốn nhiều lương thực như vậy làm gì? Dưới trướng hắn tướng sĩ tuy nhiều, mỗi tháng cũng ăn không hết một vạn thạch nha...
- Chưa có, Tiêu đại nhân từng phân phó, tận lực ít lui tới cùng Cẩm Y vệ để tránh bại lộ, vả lại Yến Vương tăng cường thu mua cũng không đáng để bẩm báo đi?
Trần Oanh Nhi lạnh lùng nói:
- Có đáng giá hay không là do ngươi quyết được sao? Trước mắt tồn hàng không nhiều lắm, chỉ có mấy nghìn thạch, ngươi mang đi trước đi, sau đó ngươi tìm người trong kinh thành thương lượng, chuyện này ta không tiện ra mặt nhưng ta sẽ phái người báo cho Cẩm Y vệ. Ngươi mang lương thực trở lại Bắc Bình gặp Tiêu đại nhân để hắn định đoạt, hiểu chưa?
Bắc Bình thành tây Bách hoa lầu trong sương phòng.
Yến hội vẫn đang tiếp tục, Tiêu Phàm nâng chén cùng Yến Vương liên tiếp hỗ kính, trong bữa tiệc bầu không khí thân thiện vô cùng, hai người trời nam đất bắc, chuyện trò vui vẻ, thân mật như bằng hữu lâu năm.
Thái Hư ăn tròn bụng, nghe hai người kia dối trá một trận buồn nôn, hắn bĩu môi, dựa ghế ợ mất tiếng, sau đó dùng tay áo đạo bào lau miệng.
- Hai vị, bần đạo ăn no, các ngươi tiếp tục ăn, bần đạo ra phía sau giải quyết một cái...
Thái Hư hì hì cười nói.
Chu Lệ bưng ly rượu nghi hoặc nói:
- Đạo trưởng giải quyết cái gì?
Thái Hư liếc một cái tỏ vẻ khinh bỉ nhi, nói:
- Bần đạo khó văn nhã được một chút, các ngươi lại nghe không hiểu, ý là ta vừa ăn no, giờ phải đi ị đã.
Phốc
Phốc
Tiêu Phàm cùng Chu Lệ không hẹn mà cùng quay đầu, phun ngụm rượu trong miệng vào mặt nhau.
Sau đó hai người ngượng ngùng nhìn mặt đối phương, sắc mặt có chút khó xử.
Thái Hư cười xấu xa nói:
- Nhị vị đừng dừng lại, tiếp tục ăn nha...
Sau đó bóng người chợt lóe, chạy đến phía sau.
Tiêu Phàm cùng Chu Lệ nhìn đầy bàn món ngon, ánh mắt phức tạp.
Trầm mặc một chút, Chu Lệ gác lại chén rượu, mặt không chút thay đổi nói:
- Bổn vương ăn no rồi.
Tiêu Phàm cũng gác lại chén rượu, nghiêm mặt nói:
- Vương gia, khách sáo làm gì? Hạ quan mời khách.
Thái Hư cười xấu xa đi khỏi phòng, vừa mới vén vạt áo lên chợt thấy góc tường có một hòa thượng đang ngồi xổm, lỗ tai dán lên vách tường nghe động tĩnh trong phòng.
Thái Hư lắp bắp kinh hãi, lúc này hòa thượng cũng đúng lúc quay đầu, nhìn thấy Thái Hư một tay vén đạo bào, một tay móc tiểu đệ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tức khắc đồng loạt kinh hô:
- Là ngươi!
Thái Hư tức khắc trở nên vừa sợ vừa giận:
- Là lừa ngốc ngươi, quỷ bê đê
Hòa thượng cũng cả giận nói:
- Con lừa ngốc cũng thôi đi, lão tạp mao ngươi sao bảo ta bê đê?
Thái Hư trợn tròn đôi mắt nhỏ:
- Ôi, còn dám mạnh miệng, ngươi nhìn lén đạo gia đi tiểu, chẳng lẽ còn là nam thẳng? Bảo bối của đạo gia bị ngươi thấy hết, thù này không trả sao làm người? Lừa ngốc chết tiệt, xem chiêu.
Dứt lời Thái Hư vung tay đánh tới.
Hòa thượng cũng là người biết hàng, thấy thế kinh hãi, vội lui ra sau.
- Các ngươi đang làm cái gì?
Một giọng nữ mềm mại uyển chuyển tò mò vang lên.
Chương vung tới, hòa thượng né được, chưởng đánh vào người nữ nhân kia.
Hơn nữa Thái Hư tùy thời thu lực, nữ vẫn bị chưởng lực đánh cho té ngã.
Thái Hư giận tím mặt:
- Con lừa ngốc ngươi dám tránh, hại người vô tội, hôm nay bần đạo thay trời diệt yêu nghiệt ngươi.
- Ngươi... Ngươi còn phân trái phải không, là ngươi làm hại.
- Bất kể, bần đạo đánh chết ngươi rồi sẽ phân rõ phải trái, xem chiêu.
Trong phòng, Chu Lệ thần sắc trở nên mập mờ, ghé sát người Tiêu Phàm thấp giọng cười nói:
- Tiêu đại nhân phụng chỉ tuần tra Bắc cương, không ngại an tâm tại Bắc Bình du ngoạn mấy ngày, bổn vương có một kiện lễ vật đưa cho Tiêu đại nhân, đại nhân xin vui lòng nhận cho...
Tiêu Phàm ngẩn người:
- Lễ vật gì?
Chu Lệ cười nói:
- Tiêu đại nhân độc thân đến Bắc Bình, bên người không người chăm sóc, quá không thích hợp, bổn vương chuẩn bị một tuyệt thế giai nhân, Tiêu đại nhân không ngại cùng nàng ngâm thơ thổi sáo...
Tiêu Phàm sắc mặt hung hăng co quắp vài cái, nhạc phụ dẫn mối cho con rể, chuyện này làm được... Chậc chậc.
Tiêu Phàm lúng túng nói:
- Vương gia khách khí, hạ quan thấy không ổn lắm...
Chu Lệ cười hắc hắc nói:
- Tiêu đại nhân đang tuổi thành niên, sao thiếu mĩ nữ bên người được?
Mĩ nhân kế
Tiêu Phàm lập tức đề cao cảnh giác, lạnh nhạt cười nói:
- Vương gia, đừng nói hạ quan không biết điều, hạ quan thực sự không hứng thú chuyện phong nguyệt lắm...
Chu Lệ không biết nói gì:
- Sao có thể chứ? Nhất định phải nhận.
- Vương gia, ta...
- Tiêu đại nhân đừng nói thêm gì, ngươi không nhân là không nể mặt bổn vương, bổn vương sẽ không vui.
Tiêu Phàm nghiêm mặt thở dài, lẩm bẩm nói:
- Chuyện đó... Có được sao?
Chu Lệ thong thả nói:
- Có a...
Nói xong Chu Lệ hai tay giơ lên cao, vỗ tay hai cái.
......
Đợi sau nửa ngày, không phản ứng.
......
Chu Lệ trên mặt tức khắc có chút không nhịn được, lại vỗ hai cái.
Lần này có phản ứng, cửa sau đột nhiên vang một tiếng lớn, một gã hòa thượng lảo đảo như bị người đạp vào.
Tiêu Phàm cùng Chu Lệ tức khắc chấn động, cùng nói:
- Đạo Diễn?
Đạo Diễn một thân tăng y đầy dấu chân giống như trúng rất nhiều Phật sơn Vô Ảnh Cước, mặt cũng in một dấu chân, nhìn thấy Chu Lệ giống như thấy cứu tinh, nước mắt chảy ra nói:
- Vương gia, phía sau, phía sau...
Tiêu Phàm chỉ vào Đạo Diễn ngạc nhiên nói:
- Vương gia, vị này... Chính là giai nhân ngươi nói?
Chu Lệ lúng túng nói:
- Này...
Tiêu Phàm đầy mặt cảm kích nói:
- Vương gia thật sự là nghĩa bạc vân thiên, vì chiêu đãi khách nhân, đến Đạo Diễn đại sư cũng nhịn đau bỏ tặng ta, hạ quan tuy rằng không cong nhưng phần đại lễ này nhất định nhận lấy...
Đạo Diễn khẩn trương, nhìn Chu Lệ buồn bã nói:
- Vương gia...
Chu Lệ khó xử lau mồ hôi:
- Này... Tiêu đại nhân có lẽ hiểu lầm...
Đầu vừa nhấc, Chu Lệ nhìn quanh, thanh âm mang theo nộ khí:
- Nữ nhân kia đâu?
Đang hỏi, Thái Hư đỡ một nữ nhân tập tễnh đến.
Chu Lệ giống như gặp được cứu tinh, tay chỉ vào nữ nhân kia, đại hỉ nói:
- Nàng chính là đại lễ bổn vương chuẩn bị cho Tiêu đại nhân...
Nữ nhân được Thái Hư đỡ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm hư nhược cười, giống như nói di ngôn:
- Ta... Trương Hồng Kiều, gặp qua... Gặp qua khâm sai đại nhân...
Nói xong, Trương Hồng ngã xuống đất, ngất đi.
Tiêu Phàm giật mình nhìn nàng, sau đó giương mắt nhìn Chu Lệ cùng Đạo Diễn.
- Vương gia, ngài muốn đưa ta lễ vật, chính là nàng?
Chu Lệ như trút được gánh nặng nói:
- Không sai, chính là nàng.
Tiêu Phàm trầm mặc thật lâu, buồn bã nói:
- Vương gia, ngài là muốn ta ngủ với nàng, hay là muốn ta cứu nàng?