Đại Minh Vương Hầu

Chương 35: Ra vẻ Trung Hậu



Tiêu Phàm không nghĩ tới nhạc phụ của mình lại là loại nam nhân có thân thể yếu ớt như thế này.

Cho nên sau khi Trần Tứ Lục ngất xỉu, Tiêu Phàm phải phân phó cho hạ nhân gọi đại phu chữa trị cho lão rồi sau đó ngượng ngùng vuốt cái mũi.

Hắn cảm thấy rất không thoải mái, hắn vốn định kế tiếp cùng nhạc phụ thảo luận về vấn đề phần đề phần thưởng. Dù sao người ta đập phá cửa hàng Trần gia, Tiêu Phàm giúp Trần gia báo thù, công lao không dám nói, tốt xấu gì cũng phải có vài phần khổ lao chứ?

Trần Tứ Lục ngất xỉu thật sự là đúng lúc, Tiêu Phàm thật sự là hoài nghi hắn có phải là biết được kế tiếp mình định nói cái gì cho nên mới giả bộ ngất đi.

Sự thật lại chứng minh người càng có tiền lại càng keo kiệt.

***************************************

Mấy ngày kế tiếp, huyện Giang Phổ có vẻ hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị, giống như là khoảng lặng trước cơn bão lũ.

Hoàng tri huyện còn đang ở trong nha môn, mỗi ngày đều mắng nhiếc Lưu bộ đầu, thúc dục nhanh chóng tìm ra kẻ đã dùng côn đánh con của hắn. Hoàng tri huyện chỉ có một đứa con này đương nhiên muốn dốc hết sức vì con trai mà báo thù. Vì vậy mấy ngày này ngoài những đại án không thể bỏ qua Hoàng tri huyện không có tâm tư quản việc khác. Việc này chỉ khổ cho Lưu bộ đầu suốt ngày bị Hoàng tri huyện mắng, mặt mày xám xịt dẫn theo bọn nha dịch đi ra đường mà điều tra nghe ngóng giống như đàn ruồi không đầu bay loạn lung tung.

Bộ đầu bị mắng, bụng đầy hỏa khí phải tìm một chổ phát tiết. Cho nên cuộc sống của những kẻ dưới cũng khó mà yên ổn. cứ như thế mà tuần hoàn, Giang phổ huyện tiến vào thời kì giới nghiêm. Những tên du côn đầu đường xó chợ hay những tên lưu manh vô công rỗi nghề liên tục bị xúi quẩy. Bọn nha dịch mặc kệ chúng có phạm tội hay không, không hỏi trắng đen gì liền tống chúng vào đại lao. Trị an của Giang Phổ huyện chưa từng có lúc nào tốt như vậy có thể dùng câu "Của rơi không ai nhặt, đêm ngủ không cần đóng cửa" để hình dung.

Mọi chuyện này, người khởi xướng là Tiêu Phàm vẫn hồn nhiên không hay biết. Lúc này hắn đã đem toàn bộ tâm tư và sự nghiệp của mình.

Người ta thường nói: “ nam nhân khi nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất”, lời này quả thật không sai. Gần đây Tiêu Phàm thường hay soi gương, càng soi càng thấy mình đẹp ra. cứ tiếp tục như vầy thì sau này cần gì phải phấn đấu vì sự nghiệp, ngồi chờ các phú bà tranh nhau đến vỡ đầu để nuôi mình đi.

Bên ngoài những nha sai liên quan sắc mặt tái mét truy tìm hung thủ, còn Tiêu Phàm lại vội vàng trang hoàng cho Túy Tiên lâu.

Phía trước đại sảnh đã thay một đám bàn nước kiểu mới, bắt chước bố cục của quán cà phê ở kiếp trước. Sát tường phía đông đã dựng lên cái đài cao hai trượng bên trên trải thảm đỏ, quầy để rượu cũng được thay mới, cả đại đường nhìn qua tráng lệ rất quý phái.

Đồng thời, Tiêu Phàm cũng tuyển mười tên tay chân lanh lẹ, có đôi mắt linh hoạt làm tiểu nhị cùng với ba vị đầu bếp, chỉ đợi tất cả chuẩn bị xong xuôi liền khai trương.

Trong lúc trang hoàng, Chu chưởng quầy của Kim Ngọc lâu phía đối diện cũng đi qua nhìn, sau đó mặt cười như không cười cùng Tiêu Phàm hàn huyên vài câu. Chu chưởng quầy nói chuyện thần thái rất khách khí nhưng trong lời nói không có gì là khách khí cả, ngữ khí khinh miệt, trong mắt hắn chuyện này không có gì đáng quan tâm, Kim Ngọc lâu có bối cảnh thâm hậu, cho dù ngươi đem Túy Tiên lâu trang hoàng cả tháng trời trong Giang Phổ huyện cũng công có ai dám tới đây ăn cơm, thô đừng tốn công vô ích.

Lời nói của Chu chưởng quầy đã cảnh tỉnh Tiêu Phàm, sinh ý của Túy Tiên lâu muốn phát triển thì trước hết phải hạ được đối thủ Kim Ngọc lâu này.

Vì thế, sau khi Chu chưởng quầy cười lạnh cáo từ thì Tiêu Phàm lâm vào trầm tư.

Lúc này, Thái Hư với bộ dáng tiên phong đạo cốt đi đến.

Mấy ngày gần đây Thái Hư tâm trạng không được tốt, trong thành nha dịch khắp nơi truy bắt kẻ đánh con của Hoàng tri huyện, Thái Hư lão đạo cảm thấy áp lực rất lớn. Sống hơn một trăm ba mươi tuổi đáng lý đã trải qua biết bao nhiêu là mưa gió, nhìn rõ hồng trần, hiểu thấu trần thế. Nhưng từ sau khi quen biết Tiêu Phàm lão mới phát hiện dường như một trăm năm qua lão sống thật uổng phí. Cứ như vậy một thanh niên hai mươi tuổi từng bước từng bước đem một ông lão trăm tuổi dẫn vão con đường sa đọa, cách con đường phạm tội không còn xa nữa.

Trước giờ lão sống bằng việc xem bói lừa gạt người mà nay lại đổi nghề dùng côn đánh người huống chi người bị đánh là công tử của tri huyện đại nhân. Thái Hư trăm năm nay cũng không có trải qua chuyện nào có động tĩnh lớn đến như vậy. Lão hoài nghi đêm hôm đó Tiêu Phàm cố ý làm như vậy. Tiểu tử đó bộ dạng nhã nhặn, nhưng càng tiếp xúc lão càng phát hiện đó chỉ là vẻ bề ngoài lừa gạt thiên hạ. Tiểu tử này lúc nào cũng có ý nghĩ xấu xa. Trong bụng lúc nào cũng luôn tính kế người khác, không thể không phòng.

Mấy này này ăn ở tại Túy Tiên lâu, từ trên xuống dưới Thái Hư cũng đa quen thuộc sau khi thấy Tiêu Phàm ngồi bên bàn nước ngẩn người, lão cũng không khách khí lại ngồi bên cạnh, tự rót cho mình chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó chép chép miệng.

- Ai da, ngươi đang nghĩ cái gì đó.

Tiêu Phàm phục hồi tình thần, thấy Thái Hư đang nhìn vào hắn, trong mắt hiện lên vẻ thân thiết, Tiêu Phàm có chút cảm động. Đây là bằng hữu đầu tiên cũng là bằng hữu duy nhất hắn kết giao từ khi hắn đi vào cái thế giới này.

- À, không có gì, sao hôm nay dọn tiệm sớm thế? Sinh ý như thế nào? Có lừa được người nào không?

Thái Hư thở dài:

- Đừng nói nữa, sinh ý thật ra không tệ, cô nương mặt rỗ hỏi nhân duyên, thư sinh nghèo rách mồng tơi hỏi công danh, lão đầu sắp tắt thở hỏi tuổi thọ… đúng là thế gian chuyện gì cũng có.

Tiêu Phàm chắp tay nói cho có lệ:

- Chúc mừng đạo trưởng, đạo trưởng mới tới Giang Phổ mới có một tuần nữa tháng nhưng đã mở ra một thị trường lừa đảo, thật sự là rất đáng mừng.

Thái Hư than thở:

- Sinh ý quả thật không tệ, nhưng ta không có tâm tư để mở miệng gạt tiền a! Tiêu lão đệ, gần đây gió rất lớn đó nha, nghe nói mấy người Lưu bộ đầu bắt thật nhiều lưu manh, chính là vì đêm đó…

Tiêu Phàm lớn tiếng ho khan, Thái Hư cả kinh, nhanh quan xát xung quanh, ngậm chặt miệng lại.

Tiêu Phàm lảng sang chuyện khác, tận tình khuyên bảo:

- Sinh ý tốt như vậy sao có thể không làm được cơ chứ? Đạo trưởng, làm người cần phải chăm chỉ a, tiền lúc nào cũng phải kiếm. có người tới cho ngươi lừa ngươi nhất định phải lừa, cần chém bao nhiêu thì cứ chém bấy nhiêu.

Thái Hư mặt mày sầu khổ:

- Có lẽ hôm nay tâm trạng không yên, tùy tiện lừa dối vài câu, ngược lại đã đắc tội với khách hàng. Suy nghĩ nên về sớm, tránh nói hươu nói vượn, không khéo người ta lại đập chiêu bài của lão đạo.

Tiêu Phàm hiếu kỳ:

- Lão nói người ta những gì?

- Bần đạo trong lòng không tốt, vì thế đối với mặt rỗ cô nương hỏi nhân duyên thì nói hãy về nhà lấy đá mài mài cái mặt thật phẳng. đối với tên thư sinh nhà nghèo thì bảo sang năm ngươi chắc chắn sẽ thi rớt, thôi chịu khó làm quen đi.

Tiêu Phàm mắt trừng lớn:

- Đạo trưởng ngươi hôm nay quả thật… thật là ngay thẳng a!

Thái Hư vỗ đùi thở dài:

- Trong lòng lo lắng hãi hung, bần đạo sao còn quản đến chuyện của người khác? Nhưng mà đối với lão già sắp tắt thở thật ra lão đã ngậm miệng tích đức, một câu cũng chưa từng nói.

- Đạo trưởng tâm thật là nhân hậu.

- Không có, bần đạo mặc dù không nói một câu nào nhưng lại chỉ con cửa tiệm bán quan tài đối diện, làm lão đầu ấy khóc ngay tại chổ, khóc đến thương tâm nha.

Tiêu Phàm: “…..”

- Ngươi!!! bộ dạng bẩn thỉu như vậy, bọn họ không đánh ngươi?

Thái Hư ngạo nghễ nói:

- Bần đạo biết khinh công, chẵng lẽ ngươi đã quên?

Tiêu Phàm tán thưởng không thôi, có võ công chính là trâu bò, đắc tội với người cũng không sợ, dù tát chết người bỏ chạy người khác cũng đuổi không kịp. Thật sự là công cụ hữu hiệu để làm điều phi pháp.

Thái Hư trong chốc lát hít một hơi dài, vẻ mặt khẩn trương ghé vào bên tai Tiêu Phàm nói:

- Tiêu lão đệ, ngươi nói Hoàng công tử… chuyện đó… trong nha môn sai người có bắt được hai chúng ta hay không. Bần đạo nhớ rõ chúng ta trước đó đã trùm bao tải vào đầu Hoàng công tử sau đó mới đánh, Hoàng công tử chắc không nhìn thấy mặt của chúng ta.

- Đạo trưởng chớ có lo lắng. Chuyện này chúng ta làm thiên y vô phùng, nha môn tìm không ra chúng ta đâu.

Tiêu Phàm tùy ý trấn an vài câu, nhìn vào vẻ mặt già nua đang khẩn trương của Thái Hư đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất gian trá.

Hắn đột nhiên lại nghĩ ra một chủ ý rất không thiện lương.

Thật là kỳ quái, tại sao mỗi lần nhìn thấy Thái Hư hắn lại có thể nghĩ ra những chủ ý bất thiện như thế này. Thái Hư thật sự nên kiểm điểm lại diện mạo của mình đi.

- Đạo trưởng đã đói bụng chưa? tại hạ làm chủ, mời người ăn cơm.

Tiêu phàm biểu hiện so với cáo già còn muốn chân thành hơn.

Thái Hư cười giễu:

- Ngươi là tửu lâu chưởng quầy, có bữa nào không phải ngươi làm chủ? Đừng nhiều lời, bần đạo hôm nay muốn ăn lẩu chó, ngươi gọi nhà bếp làm nhanh lên.

- Đạo trưởng lão suốt ngày tại Túy Tiên lâu ăn, cũng nên thay đổi khẩu vị. Đạo trưởng nếu không chê tại hạ mời ngài đến chổ khác dùng cơm ý ngài như thế nào?

- Nơi nào?

Tiêu Phàm cười hắc hắc chỉ vào Kim Ngọc lâu tráng lệ đối diện:

- Đạo trưởng nghe nói Kim Ngọc lâu đối diện có món Giò hầm tương là Giang Phổ đệ nhất tuyệt, đạo trưởng nghĩ có nên đi nếm thử hay không?

Thái Hư nuốt nước miếng, chuẩn bị gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Tiêu Phàm, lập tức Thái Hư sinh long cảnh giác.

- Ngươi có ý đồ gì?

Ông lão trăm tuổi dù sao cũng không tên tham ăn tối mắt, lập tức cảm thấy có âm mưu trong đó.

Tiêu Phàm thành khẩn:

- Chỉ đơn giản là ăn cơm thôi, đạo trưởng lo lắng quá nhiều rồi, tại hạ đã đọc qua vài quyển sách thánh hiền, làm việc từ trước tới nay đều quang minh chính đại, như thế nào làm những việc của bọn đạo chích? Đạo trưởng ngươi phải tin nhân cách của ta.

Thái Hư xì một tiếng khinh miệt:

- Kim Ngọc lâu là oan gia của Túy Tiên lâu, cả đời không qua lại với nhau, ngươi không có việc gì chạy đến Kim Ngọc lâu ăn cơm, bần đạo không tin ngươi không có ý đồ. Bần đạo sớm đã nhìn ra, tiểu tử ngươi bề ngoài tỏ ra trung hậu, nhưng thật ra lại là tiểu nhân gian trá. Lúc nãy khẳng định là ngươi đang tính kế với Kim Ngọc lâu.

Tiêu Phàm ho khụ hai tiếng:

- Đạo trưởng nói vậy thật là oan uổng cho tại hạ, Tại hạ là người đọc sách, người đọc sách đều là theo những lời thánh hiền dạy bảo. Nói nhiều như vậy cuối cùng đạo trưởng có đi hay không? Giò hầm tương đang hướng đạo trưởng vẫy gọi kìa.

- Đi! Sao lại không đi! Không đi là vương bát đản! Ngươi tính kế Kim Ngọc lâu bần đạo mặc kệ. Dù sao bần đạo cũng để ý tới việc ăn uống, tuyệt nhiên không liên quan đến chuyện ân oán trong đó. Nếu như phát hiện sự tình không đúng, bần đạo liền dùng khinh công nhanh chân bỏ chạy, hắc hắc.

- Đạo trưởng thật là người biết nói lý lẽ.

Vì thế nửa canh giờ sau, Tiêu Phàm cùng Thái Hư hai người ngồi ở trong đại đường tầng một của Kim Ngọc lâu thần sắc bình tĩnh gọi đồ ăn. Chờ tiểu nhị bưng thức ăn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.