Đại Minh Vương Hầu

Chương 58: Cô nữ đến từ phương bắc



Thời tiết của Giang Phổ huyện trở nên rét đậm, khi buổi trưa tới, bên ngoài cổng thành phía bắc xuất hiện một đám khất cái quần áo tả tơi. Danh từ khất cái chính là một trong những thứ xuất hiện từ xa xưa nhất, từ khi xã hội loài người phân ra giai cấp, khất cái cũng được sinh ra. Nghề nghiệp này là lựa chọn cuối cùng của đám người nghèo, phiêu bạt bốn phía, không chỗ nương tựa, bị người khinh, bị chó khi, chỉ lo ba bữa cơm, áo quần rách nát, chua xót gian nan chỉ có bản thân họ mới hiểu.

Bọn khất cái này có nam có nữ, có già có trẻ, trong tay mỗi người đều cầm môt cây gậy trúc cao cỡ nửa người, bưng một cái chén bể, thậm chí còn có cả một mảnh ngói vỡ, trên người là một bộ quần áo đơn nát tươm. Dưới thời tiết hàn đông rét đậm này, đám ăn mày đều lạnh run, thân thể muốn đông cứng lại, một đường tập tễnh đi tới, khi tới gần cửa thành, đám khất cái hiển nhiên có chút do dự, vừa muốn vào nhưng lại sợ. Bọn họ là một đám người tự ti tự tiện bị cực khổ dày vò, bọn họ đã quen với những ánh mắt hèn mọn soi mói, quen bị người khác xua đuổi, đánh đập, vì sinh tồn, bọn họ ném đi tất cả tự tôn không tất yếu, chỉ vì đổi lấy một bữa tàn canh lưng dạ.

Một nữ hài với thân thể nhỏ yếu gian nan bước đi trong đám khất cái. Nàng cũng giống như tất cả những kẻ khất cái khác, thần sắc trống rỗng chết lặng, phảng phất như cái xác không hồn, bước cao bước thấp đi theo đám người tiến về phía trước. Nàng tầm mười một mười hai tuổi, mặc một thân áo đơn rách nát nhìn không ra màu sắc, bên dưới mặc một cái quần nhỏ ngắn, có vẻ không vừa khổ người, lộ ra đôi cẳng chân xanh gầy như que củi, hai chân để trần. Do mùa đông lạnh lẽo này, đôi chân nhỏ đã sinh ra vài vết nứt kinh khủng, mái tóc khô vàng dơ dáy bẩn thỉu che kín khuôn mặt nhưng mơ hồ vẫn còn nhận ra khuôn mặt thon gầy nhỏ nhắn xinh xắn, tay chân tựa hồ bởi vì thiếu dinh dưỡng cho nên trông rất gầy yếu.

Tiểu cô nương lẫn trong đám khất cái, cũng không có chút khác biệt gì đối với đám người, rất bình thường, cơ hồ làm cho người ta không thể phát hiện ra sự hiện hữu của nàng. Nhưng ở nàng có một điểm bất đồng rất lớn so với những tên khất cái khác. Chỗ bất đồng chính là cặp mắt phía sau làn tóc rối bời kia. Đó là con mắt linh động mà giàu sinh cơ, chúng đang không ngừng quan sát khắp nơi, rất chăm chú tìm kiếm những thứ có quan hệ tới sự sinh tồn của bản thân. Đó là con mắt bất khuất, bướng bỉnh mà tràn ngập sự kháng cự. Mặc dù thân trong tuyệt cảnh cũng muốn chống lại vận mệnh, bắt lấy bất kỳ cơ hội được sinh tồn nào. Con mắt hung tàn mà điên cuồng, tràn ngập thô bạo, giống như một đầu sói cái nhỏ đang đói. Vì một mảnh thực vật nho nhỏ, nàng có thể phấn đấu quên mình xông lên cắn xé hết thảy đám người cạnh tranh. Khó mà tưởng tượng, trong ánh mắt của một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi lại toát lên tình cảm phức tạp như thế.

Đám ăn mày chỉ đứng do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng quyết định vào thành. Trước vấn đề sinh tồn, tất cả tự tôn cùng sợ hãi đều có vẻ nhỏ bé. Tiểu cô nương lẫn trong đám người, lê từng bước tiến vào trong thành. Thần sắc của nàng có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bẩn thỉu toát ra khát vọng cùng chán ghét đối với sinh tồn. Hai loại tâm tình hoàn toàn mâu thuẫn thể hiện trên khuôn mặt chưa thành niên của nàng.

Đám ăn mày tập tễnh đi qua cửa thành vào huyện Giang Phổ, đám binh vệ thủ thành dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn bọn họ, sau đó mau chóng rời mắt nhìn đi chỗ khác. Gần ba mươi năm Đại Minh khai quốc, hoặc thiên tai, hoặc dịch bệnh, khất cái không ruộng không nhà giống như bọn họ quả thực rất nhiều. Hầu như rất ít người trong bọn họ gây ra hứng thú đối với đám sĩ tốt thủ thành, ngay cả kiểm tra cũng lười làm. Hoàng Đế Hồng Vũ đem con dân thiên hạ quy hoạch làm quân, dân, lò, tượng rất nhiều loại. Mỗi hộ đều có hộ tịch lưu tại nha môn, được quản thúc nghiêm khắc. Nhưng loại khất cái hành khất khắp nơi này, bất kỳ một triều đại nào cũng không thể tránh khỏi.

Đám ăn mày vừa tiến vào thành, rất ăn ý liền tách ra, đều tự đi kiếm ăn, đây là quy củ bất thành văn của khất cái, phân tán tỷ lệ được dân chúng bố thí mới cao. Tiểu cô nương chống một cây gậy trúc nhỏ trầm mặc không nói gì tiến về phía nam thành. Đi được một lát, nàng liền tìm tới một góc chân tường ngồi xuống để tiết kiệm chút thể lực không được dư dả gì. Thế cho nên nàng mới tìm một góc ngồi xuống, thân thể cứng đơ giống như tượng gỗ. Hàn phong lạnh thấu xương thổi qua, tiểu cô nương đột nhiên rùng mình một cái, hai tay không tự chủ được mà chà xát lên cánh tay đã đông cứng, đôi mắt linh động nhìn lên bầu trời bao la, trong mắt lộ vẻ oán hận thật sâu. Khí trời thật khắc nghiệt, chính là thiên địch của đám ăn mày áo cơm không có, thiên đạo sao mà bất công, quyền quý phú thân cẩm y ngọc thực dư giả, mà người nghèo lại ăn đói mặc rách!

Gió lạnh lùa vào con ngõ nhỏ, tiểu cô nương càng lúc càng không thể chịu nổi cái lạnh thấu xương, chỉ ngồi được một lát, bất đắc dĩ nàng phải đứng lên, dùng phần thể lực còn sót lại chèo chống thân hình nhỏ bé suy yếu của mình, chậm chạp tiếp tục tiến về phía trước, không đếm xỉa gì đến đám người trên đường đang dùng những ánh mắt khác thường nhìn mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chăm chú căng ra, một tay chống gậy trúc, tay kia không cam lòng vươn về trước, vừa đi vừa xin chút thực vật của người đi đường. nhưng nàng cũng không như những tên khất cái khác biết dùng xảo ngôn nịnh nọt, nàng chỉ biết cắt chặt môi, không nói một lời, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, dù là lâm vào tuyệt cảnh, thế nhưng nàng vẫn quật cường bảo lưu lấy một phần tự tôn nho nhỏ, khuất phục duy nhất là nàng còn có khả năng vươn bàn tay nhỏ bé về phía trước xin thức ăn. Kẻ hành khất cao ngạo như vậy đương nhiên là không hề có thu hoạch.

Mãi cho đến khi giữa trưa, tiểu cô nương quật cường này vẫn không có một chút thu hoạch gì. Nàng vẫn ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt toát ra một cỗ thần sắc bướng bỉnh không khuất phục, bước tập tễnh dọc theo con đường lát đá xanh, cách đó không xa, một tòa tửu lâu khí phái lịch sự tao nhã xuất hiện trước mắt nàng, lầu cao ba tầng, biển đề chữ vàng chói mắt, bên trên là ba chữ to: "Túy Tiên lâu". Nguyên bản con mắt ảm đạm vô quang của tiểu cô nương đột nhiên sáng lên, trong ánh mắt lộ ra một loại quang mang hưng phấn.

************************************************** ************************************************** *

Trong Túy Tiên lâu.

Tiêu Phàm miễn cưỡng tựa lên quầy, con mắt cụp xuống, cũng không muốn trò chuyện với Thái Hư. Hôm nay khách nhân đến Túy Tiên lâu cũng không nhiều lắm, khí trời quá lạnh, đám khách nhân đều trốn trong nhà không muốn ra khỏi cửa, thế cho nên Túy Tiên lâu tự nhiên vắng vẻ hơn ngày thường.

Thái Hư cảm thấy rất vui, hôm nay người tới không đông, lão cũng được thanh nhàn hơn, dù sao mỗi ngày Tiêu Phàm đều cho hắn ăn, điều này đối với một lão thọ tinh trăm tuổi mà nói, liệu còn có chuyện gì hạnh phúc hơn sao?

- Tiêu lão đệ à, bần đạo nghe nói ngươi cự tuyệt Trần Tứ Lục đề thân? Có chuyện này à?
Trên khuôn mặt già nua của Thái Hư hiện lên nụ cười xấu xa, rất không có dáng vẻ để người khác tôn trọng của người già.

Tiêu Phàm ngây ra một lúc, sau đó cười khổ nói:
- Khó trách người trong đạo giáo lấy Bát Quái làm tôn chỉ, thì ra là có nguyên nhân, một trăm ba mươi tuổi mà còn Bát Quái như thế...

Thái Hư cười đến nỗi khuôn mặt đầy nếp nhăn:
-Tiêu lão đệ, lựa chọn của ngươi thật sáng suốt, ha ha! Bần đạo sớm đã nói, nhập hộ thương tịch là tự đọa lạc, Tiêu lão đệ tiền đồ vô lượng, há có thể trở thành con rể của thương nhân? Nếu như ngươi trở thành thương nhân, sau này muốn làm quan cũng không được...

Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Đạo trưởng ngươi hiểu lầm rồi, sở dĩ ta cự thân, không phải là bởi vì thân phận địa vị của Trần gia, mà là... Ta cùng với với Trần tiểu thư xác thực không có tình cảm, nếu như ta thật yêu mến Trần tiểu thư, đừng nói là một hộ thương gia, cho dù nàng là một tên khất cái, ta cũng nhất định phải cưới...

- Ngươi cự tuyệt Trần Tứ Lục đề thân, là vì không có tình cảm với Trần tiểu thư?
Thái Hư ngơ ngác hỏi.

Tiêu Phàm gật đầu.

Thái Hư cười hắc hắc, nói:
- Được rồi, không quản là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao ngươi cự tuyệt hắn là được rồi, cự tuyệt Trần Tứ Lục, chính là sớm phá đi chướng ngại, để trong tương lai ngươi thăng chức thật nhanh a...

Tiêu Phàm cảm thán nói:
- Đạo trưởng, hai ta vẫn luôn rất hiểu ý nhau, xin ngươi đừng để cho ta sinh ra một loại cảm giác không hài lòng đối với ngươi có được hay không? Ngươi là người xuất gia, sao lại tham lợi danh hơn cả người trong thế tục vậy?

Thái Hư nở nụ cười, cười rất cao thâm:
- Cái gì gọi là thế tục? Cái gì gọi là lợi danh? Đạo pháp tôn trọng tự nhiên, thế gian vạn vật cưỡng cầu không thể được, say mê phú quý chính là ngõ cụt. Thế nhưng ngươi quá xem thường điều này rồi, không nên làm con rể thương hộ, lúc đó không phải ngõ cụt mới lạ? Tiêu lão đệ à, bần đạo xem mệnh cách của ngươi, chính là cực phú cực quý, ngươi cần phải thuận theo mệnh lý, không nên nghịch thiên...

Tiêu Phàm nghiêm trang chỉ chỉ tới cái bàn trong hành lang, nói:
- Đạo trưởng, nơi đó có rất nhiều người còn chưa được hưởng thụ hoạt động xem bói lừa dối miễn phí của Túy Tiên lâu chúng ta, ngươi nhanh đi lừa chết bọn họ đi, chúng ta đã quen với việc này rồi, ngươi không cần lừa dối thêm nữa...

Thái Hư tức giận đến nỗi dậm chân bình bịch:
- Bần đạo há lại lừa gạt ngươi? Mỗi một câu nói của bần đạo với ngươi đều là sự thật đó!

Tiêu Phàm liếc xéo lão, nói nhỏ:
- Khi ta vừa quen ngươi, ngươi liền làm ta sợ, nói ta có điềm hung nha...

Thái Hư lạnh lùng nói:
- Lần đó ngươi bị ta lừa một bữa cơm cũng chỉ mất có năm mươi văn tiền, cơm nước xong ta còn thầm chửi, mắng ngươi là đồ ngu, ngươi dùng tiền không suy nghĩ, mệnh trung chú định là tiểu nhân phá gia, không phải là điềm hung thì là cái gì...

Hai mắt Tiêu Phàm trừng lên:
- Không nói không biết, thì ra đạo trưởng ngươi là loại người này, mệnh trung của ta quả nhiên là tiểu nhân...

- Khụ, bần đạo chẳng qua là lấy một cái thí dụ thôi...

- Về sau ngươi lại gạt ta nói ngươi có công phu...

Thái Hư nổi giận:
- Bần đạo thật sự biết công phu! Lời này ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng mà sao ngươi cứ không tin thế?

Tiêu Phàm xì một tiếng, nói:
- Ngươi đơn giản chỉ chạy nhanh hơn ta một chút mà thôi, cái này cũng gọi là công phu à?

Thái Hư sắp phát điên, lão giựt mạnh tóc, khuôn mặt già nua tức giận đến nỗi vặn vẹo, dậm chân nói:
- Xú tiểu tử, ngươi không tin đạo gia có công phu phỏng? Đạo gia sẽ biểu diễn cho ngươi coi!

Nói xong Thái Hư liền dậm chân, vèo một tiếng, liền biết mất trước mắt Tiêu Phàm.

Con mắt của Tiêu Phàm trừng lên, nhìn quanh khắp nơi một phen, cuối cùng liền thấy phía trên đại đường của Túy Tiên lâu, trên xà nhà cao tới hai trượng, Thái Hư đang mang vẻ mặt đắc ý vuốt chòm râu, lộ ra nụ cười cao thâm, nhẹ nhàng mà bí hiểm.

- Oa!

Đám thực khách đang ăn cơm trong đại đường lập tức sợ ngây người, sau khi trầm mặc một lát, chúng thực khách đều vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ sùng kính.

Thái Hư ha ha cười, phất ống tay áo giống như đại điểu bay lượn, với tư thế vô cùng tiêu sái phiêu dật chậm rãi bay trở về trước quầy. Các thực khách vẫn vỗ tay chưa dừng, xem ra thời đại này võ lâm cao thủ ở dân gian có uy vọng rất cao.

Bay trở về trước mắt Tiêu Phàm, Thái Hư vô cùng đắc ý trong tiếng vỗ tay của các thực khách, lão vuốt chòm râu, ngẩng cao đầu, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ:
- Hiện tại ngươi đã tin là ta không lừa ngươi rồi chứ? Thấy khinh công của ta thế nào?

Hai mắt Tiêu Phàm hơi giựt giựt nhìn hắn, vẫn không nói được tiếng nào, giống như si ngốc vậy. Giờ phút này trong lòng hắn thực sự rất rung động, khinh công, đây mới thực là khinh công a! Nguyên lai trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước cũng không có viết loạn, trên đời này quả thực vẫn có loại công phu thần kỳ này. Xà nhà cao hai trượng, vậy mà có người vèo một tiếng đã phi lên trên đó, hoàn toàn không cần để ý tới lực vạn vật hấp dẫn, chỉ cần muốn bay thế nào thì bay thế đó...

Lão đầu nhi này quả thật quá thần kỳ! Lão có còn là người không?

Tiêu Phàm ngây ngốc trừng mắt nhìn Thái Hư, miệng há thật to. Lần đầu tiên hắn phát hiện nguyên lai Thái Hư thật ra là một người thành thật, những lời trước kia cũng không có lừa hắn, chỉ là mình quá không tin lão, thật sự phải xin lỗi Tam Thanh đạo nhân rồi...

- Này! Này này! Ngươi ngốc à?
Thái Hư vừa đắc ý vì mọi người tán dương, lại vừa không cao hứng đẩy Tiêu Phàm một cái.

Tiêu Phàm lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt lập tức biến thành hai viên lửa đỏ, con mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Thái Hư, lắp ba lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi thật sự biết công phu? Khinh công?

Thái Hư ngạo nghễ gật đầu:
- Ngươi nói thử xem? Không phải là vừa rồi chính mắt ngươi đã nhìn thấy sao?

Tiêu Phàm vèo một cái đã rời khỏi quầy hàng, sau đó duỗi tay sờ tới sờ lui trên người Thái Hư, khiến da đầu Thái Hư run lên.

- Ngươi làm gì vậy?

- Ta xem ngươi có buộc dây thép hay không... Ngươi cũng biết rồi đấy, đầu năm nay lừa đảo quá nhiều đi...

Thái Hư tức giận nói:
- Bần đạo chưa từng lừa gạt ngươi! Vì sao ngươi vẫn còn chưa tin ta?

Tiêu Phàm sờ soạng trong chốc lát rồi mới dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt sùng kính nói:
- Tin, ta tin rồi.

- Vậy ngươi nói đi, ngươi có nguyện ý học công phu của bần đạo hay không? Bần đạo có thể dạy ngươi kinh công...

Tiêu Phàm nghĩ ngợi thoáng qua, sau đó cẩn thận từng ly từng tí chỉ chỉ lên xà nhà, nói:
- Đạo trưởng, vừa rồi ta còn chưa thấy rõ, ngươi có thể làm động tác chậm một chút bay lại một lần hay không?

Thái Hư vui vẻ cười nói:
- Chuyện này có đáng gì, bay một trăm lần cũng không vấn đề.

Vừa dứt lời, vèo một tiếng, Thái Hư lại bay lên xà nhà, sau đó ống tay áo vung lên, một lần nữa bay xuống.

- Lại...Lại bay một lần nữa nha?
Tiêu Phàm kích động hai mắt bắn ra tinh mang.

Vèo! Lại bay lên.

- Quá sắc bén rồi!
Tiêu Phàm ngửa đầu nhìn Thái Hư đang treo trên xà nhà, phát ra lời tán thưởng từ đáy lòng.

Tiếp đó Tiêu Phàm thuận tay vớ lấy một chén trà trên quầy, sau đó kêu lên:
- Đạo trưởng, thử độ khó cao hơn, xem ám khí!

Chén trà nhanh như lưu tinh bắn về phía Thái Hư.

Khuôn mặt tràn ngập đắc ý của Thái Hư lập tức cứng lại, ngược lại hóa thành vẻ hoảng sợ:
- A ——Không nên!

"Bốp!"

Chén trà rất chuẩn xác đập trúng Thái Hư ở trên xà nhà, Thái Hư ai nha hét thảm một tiếng, giống như con vịt mập bị súng săn bắn rơi, ở giữa không trung cố vùng vẫy vài cái, sau đó giống như quả cân thẳng tắp rơi xuống.

"Rầm!"

Khuôn mặt già nua của Thái Hư thân mật tiếp xúc với nền nhà, thoáng cái bụi bặm cuốn loạn, tư thế giống như hiện trường một vụ tai nạn thảm khốc.

Tiêu Phàm hơi ngây ra, sau đó bi thiết lên tiếng:
- Đạo trưởng! Ngươi làm sao vậy! Không có sao chứ?

Chúng thực khách trong nội đường cũng ngây ra, sau đó đều tính tiền rời đi, giống như chim thú bay loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.