Thái Hư liên tục rên rỉ, mặt mũi bầm dập từ từ đứng dậy, các thực khách trong Túy Tiên lâu đã sớm chạy sạch.
Thanh âm bi thiết của Tiêu Phàm lập tức biến thành kinh hỉ: - Đạo trưởng, ngươi không sao rồi chứ? Ta thật mừng...
- Ngươi... Ngươi câm miệng! Bần đạo... Ôi, bần đạo những tưởng đời thiên thu, ngươi cái tên yêu nghiệt này... Ôi! Đau chết đạo gia rồi!
Con mắt của Tiêu Phàm toát lên quang mang sùng bái: - Đạo trưởng thụ trọng thương, nhưng mà trông vẫn còn rất sinh long hoạt hổ. Thật là làm tại hạ kính nể vạn phần, đạo trưởng càng già càng dẻo dai, có thể nói là bất tử thần tiên. Đạo trưởng, ta sùng bái ngươi a...
Thái Hư ngẩng cao khuôn mặt già lem luốc giận giữ nói: - Ngươi, tên hỗn đản này, thừa dịp bần đạo không chú ý, không ngờ ám toán bần đạo....
Tiêu Phàm vô tội nói: - Người tập võ các ngươi không phải nói con mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương sao? Cái chén lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?
Thái Hư càng thêm phẫn nộ: - Ngươi biết cái gì! Khinh công của ta là Thê Vân Tung, toàn bộ nhờ một hơi nội khí nâng lên, khiến thân thể bay lên không. Ngươi bất ngờ ném chén trà tới, chính là lúc bần đạo ở giữa không trung lấy hơi, làm sao bần đạo có thể xoay sở?
Tiêu Phàm trừng mắt nhìn, cũng tức giận nói: - Có mỗi cái chén mà không đỡ được, như vậy tính ra, khinh công ngoại trừ nhảy cao hơn được một chút, chạy trốn nhanh hơn môt chút, ngoài ra không còn có tác dụng gì khác?
- Nói bậy! Khinh công chính là võ công lợi hại nhất của thế gian, sao lại vô dụng được? Trên đời này há có loại võ học nào vượt qua được khinh công?
- Rõ ràng chỉ nhảy cao hơn một chút, chạy trốn nhanh hơn một chút, sao lại biến thành võ công tối thượng vậy ta?
- Chẳng phải binh pháp đã nói: ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách sao? Chỉ cần có thể chạy nhanh, chính là võ công cao minh nhất!
Con mắt của Tiêu Phàm trợn lên: - Miệng lưỡi của Đạo trưởng thật tốt, rõ ràng là ngụy biện, ngay cả binh pháp cũng đem ra hết...
Nói thật, trong lòng Tiêu Phàm đối với Thái Hư vẫn còn rất áy náy. Sự thật chứng minh Thái Hư cũng không có lừa hắn, lão đầu nhi nói như vậy có thể tin được. Nói vậy, lão nói lão đã một trăm ba mươi tuổi, lời này chắc hẳn cũng đáng tin. Nghĩ lại vừa rồi chính mình thiếu chút nữa ở trước mắt mọi người mưu sát một lão thọ tinh trăm tuổi, Tiêu Phàm liền cảm thấy hoảng sợ, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Một trăm ba mươi tuổi đấy, lão đầu nhi này nếu như bị Chu Nguyên Chương ở trong hoàng cung biết, vậy nhất định sẽ bị đám cẩm y thân quân bắt lại, nhốt trong lồng, mỗi ngày sẽ bị lão Chu chiêm ngưỡng. Thậm chí còn có thể bị nghiêm hình bức cung xem lão đã uống nhầm phải thuốc gì mà sống dai như vậy...Hoặc là lão Chu không có nhiều hứng thú đối với lão, thế nhưng vẫn phải nghiêm hình bức cung, hỏi xem sư huynh hắn đang ở chỗ nào, bởi vì lão nói sư huynh Trương Tam Phong của lão đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi...
Nhưng mà Thái Hư cũng có chỗ không đúng, chỉ với tuổi tác đã khó tin như vậy rồi, Tiêu Phàm bảo lão bay là lão liền bay, trăm tuổi rồi còn điên khùng cái rắm gì mà bay lên bay xuống, hơn trăm tuổi chẳng lẽ ruột để ngoài da? Tại sao lại không có một chút chủ kiến gì? Thật ứng với một câu: "Thọ tinh treo ngược xà nhà — chán sống."
Thái Hư dùng sức xoa ngực, liên tục rên rỉ, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ, nhe răng trợn mắt. Thấy Tiêu Phàm nhìn mình tới mức xuất thần, Thái Hư không khỏi cảnh giác nói: - Vẻ mặt của ngươi như vậy là thế nào? Ánh mắt của ngươi rất không tinh khiết, tâm thuật bất chánh a!
- Lão thọ tinh... A, không, lão đạo trưởng, ngài... Thực sự đã một trăm ba mươi tuổi rồi sao?
- Đương nhiên, đã bao giờ bần đạo lừa ngươi chưa? Thái Hư hầm hừ trả lời, hiển nhiên cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu.
Tiêu Phàm lo lắng nhìn Thái Hư: - Đạo trưởng quả thật là vẫn còn tinh tường...là hoá thạch của loài ngươi à. Nhưng mà, đạo trưởng, sau này lúc xem bói cũng đừng gặp người nào cũng nói mình một trăm ba mươi tuổi, rất nguy hiểm đó. Ngươi có nghĩ tới một ngày nào đó bị bắt, nhốt vào trong lồng sắt, sau đó bị đưa vào cung cho thiên tử chiêm ngưỡng không?
Thái Hư ngẩn người, tiếp đó dở khóc dở cười nói: - Đầu óc ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thiên tử há sẽ đối xử với bần đạo như vậy? Năm Hồng Vũ thứ mười bảy, thiên tử từng hạ hai đạo ý chỉ, triệu sư huynh của ta vào cung diện thánh, trong ngôn ngữ còn mang theo vẻ khách khí tôn kính. Lúc đó sư huynh của ta đang đi xa, cho nên không gặp, thiên tử cũng không vì đó mà trách tội, như thế nào lại nhốt bần đạo vào lồng sắt?
Tiêu Phàm lập tức yên tâm, cười nói: - Vậy là tốt rồi, đạo trưởng là bất tử thần tiên, nếu như ngài không vui, vậy cũng có thể tiến vào lồng sắt...
Thái Hư tức giận nói: - Lời của ngươi có còn là lời của con người không vậy? Ngươi cam tâm tình nguyện để bị giam vào lồng sắt à?
Dừng một chút, Thái Hư nói: - Vừa rồi ngươi cũng đã thấy qua công phu của bần đạo rồi, sau này ngươi cùng bần đạo học võ thế nào? Bần đạo sẽ thu ngươi làm đệ tử.
Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu: - Không không, ta không thể theo ngươi học được. Khinh công là thứ dùng để đào mệnh, ta lại không có ý tham gia chiến trường, học cũng vô dụng...
Thái Hư tức giận đến nỗi râu mép vểnh lên, đang muốn phát tác, đã thấy Tiêu Phàm nhanh nhẹn mang đến một cái khăn lau.
Thái Hư ngẩn người: - Làm gì vậy?
Tiêu Phàm cười nói: - Vừa rồi ta nói sai, khinh công vẫn có tác dụng...
Thái Hư đổi giận thành vui: - Tiểu tử ngươi rốt cục cũng có một chút nhãn lực...
Tiêu Phàm cười chỉ chỉ lên xà nhà, nơi Thái Hư vừa mới rơi xuống: - Đạo trưởng thần công cái thế, xin đạo trưởng lại chịu khó một lần, nhảy lên giúp ta lau bụi trên xà nhà. Không dối gạt đạo trưởng, ta vẫn muốn quét dọn xà nhà, đáng tiếc tìm mãi mà không thấy cái thang cao như vậy. Hôm nay được chiêm ngưỡng sự tài ba của đạo trưởng, bởi vì tận dụng nhân tài, sau này trách nhiệm vệ sinh xà nhà sẽ giao cho đạo trưởng phụ trách...
Thái Hư mặt đen như mực: - ...
- Đạo trưởng yên tâm, lần này ta nhất định không lấy chén ném ngươi...
Cho dù Thái Hư có dụ dỗ khuyên bảo thế nào, Tiêu Phàm vẫn kiên quyết lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt luyện võ cùng Thái Hư. Công phu mà để một cái chén đánh bại, không luyện cũng được. Xâu dây thép cũng có thể đạt được hiệu quả đồng dạng, không cần phải luyện lên luyện xuống cực khổ như vậy. Trong lòng mỗi một đấng nam nhân đều có giấc mộng võ hiệp, Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ, hắn cũng có phần hứng thú đối với công phu, nhưng hắn lại không tin Thái Hư.
Kỳ quái chính là, vì sao Thái Hư lại luôn muốn Tiêu Phàm cùng lão luyện võ? Chẳng lẽ cao thủ võ lâm thời cổ hậu thu đồ đệ đều bày ra tư thái thấp như vậy? Hoặc là nói, Thái Hư phát hiện Tiêu Phàm có cốt cách tinh, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, thế cho nên nổi lên hứng tích tài chi tâm, chờ mong hắn sau này gìn giữ thế giới hòa bình....
Cái phía sau có phần vô nghĩa. Tiêu Phàm nhìn phải nhìn trái, cũng không phát hiện mình có nửa điểm thiên phú dị bẩm gì, chạy mệt như thường vẫn phải thở phì phò, đêm khuya vẫn muốn gái như thường, toàn những đặc điểm của kẻ phàm phu tục tử...
Chuyện không nghĩ ra vậy đừng nghĩ nữa, Thái Hư là thế ngoại cao nhân nha, việc làm của cao nhân thường bí hiểm, một vị cao nhân như vậy lại sống chết cầu mình bái ông ta làm thầy. Tiêu Phàm cảm giác mình cự tuyệt là một chuyện cực kỳ có thành tựu.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp xuyên qua đại môn chiếu lên trên quầy.
Tiêu Phàm ngáp dài một cái, khuỷu tay mệt mỏi chống đỡ cái đầu nặng trịch, hắn quyết định làm một giấc ngủ trưa. Cẩu Tử cùng đầu bếp vội vàng quét dọn thanh lý đại đường, hết thảy đều an tĩnh như vậy, nhân sinh không có nhiều va chạm, cứ lạnh nhạt yên bình trôi qua như vậy. Thế cho nên, trong phút chốc trước khi Tiêu Phàm vừa nhắm mắt ngáp ngủ, hắn đã thấy nàng. Với bộ dáng sợ hãi, nàng đứng rất xa ngoài cửa, cái đầu nho nhỏ hơi thò ra, con mắt ảm đạm vô quang đột nhiên tản mát ra quang mang nóng rực khi chứng kiến đám người Cẩu Tử thu thập cơm thừa canh cạn. Đó là quang mang toát ra từ ánh mắt loài dã thú khi rất đói mà trông thấy thức ăn.
Thần chí mơ hồ của Tiêu Phàm sau khi thấy nàng bắt đầu trở nên thanh tỉnh. Tại thời khắc trông thấy ánh mắt của nàng, trong đáy lòng hắn bị rung động thật mạnh. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ thấy qua ánh mắt phức tạp như thế. Nó được ẩn giấu bởi bề ngoài vô hại, nhưng một khi nhìn thấy thức ăn, nó liền trở nên chăm chú, nóng rực, thậm chí hung ác, loại ánh mắt này rất khó phát hiện, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trên người một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, loại ánh mắt trải qua tang thương, tách rời thế sự này không nên xuất hiện trên người tiểu cô nương nhược tiểu như thế. Từ cách ăn mặc trên người nàng, Tiêu Phàm liền biết nàng chính là một tên tiểu khất cái. Dung mạo của nàng bị che đi bởi bụi đất dơ bẩn, thế nhưng mơ hồ có thể thấy bộ dáng thanh tú động nhân, nhưng ánh mắt của nàng lại giống như một đầu sói cái nhỏ tùy thời có thể phát động công kích. Trong lòng Tiêu Phàm thở dài, hơn nữa còn là thương cảm, cô bé này, nàng rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu mưa gió tang thương?
Tiểu cô nương vẫn đứng ngoài cửa, bộ dáng nhu nhược, đôi mắt to đen láy lại đang không ngừng đánh giá hoàn cảnh bốn phía, đôi bàn tay gầy gò nứt nẻ nắm chặt cây gậy trúc, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hơi cúi xuống, trong mắt nàng chỉ có thức ăn thừa trong tay Cẩu Tử, cũng không có trông thấy Tiêu Phàm. Tiêu Phàm đứng trong quầy hàng lẳng lặng nhìn động tác của nàng, hắn biết, tiểu cô nương đang vận sức chờ phát động, xem ra nàng đã bỏ ý định xin ăn, mà muốn chớp nhoáng cướp thức ăn trong tay Cẩu Tử. Một vòng hung quang lóe lên trong đôi mắt của tiểu cô nương, đó là một loại hành động kiên quyết vì sinh tồn mà đánh bạc hết thảy.
Tiêu Phàm mở miệng: - Cẩu Tử.
Cẩu Tử quay đầu lại, buông thức ăn thừa đang thu dọn xuống, xoay người hướng Tiêu Phàm gật đầu cười nói: - Chưởng quỹ, ngài có gì phân phó?
Thân hình vừa vận sức chờ phát động của Tiểu cô nương đột nhiên dừng lại, trong con ngươi đen láy hiện lên vài phần thất vọng. Thế nhưng nàng vẫn bướng bỉnh đứng ở ngoài cửa, con mắt căng ra nhìn chằm chằm đống thức ăn thừa, không muốn rời đi. Tiêu Phàm lơ đãng liếc mắt nhìn tiểu cô nương, trái tim không khỏi lạnh cóng.
- Đi vào trong bếp cầm hai cái bánh bao nóng loại lớn ra đây... Lại quay đầu nhìn thân hình suy yếu của tiểu cô nương, Tiêu Phàm lại bổ sung: -...Lấy thêm móng heo chiên giòn, bự bự một chút.
Cẩu Tử ù ù cạc cạc nhìn Tiêu Phàm, tiếp đó thấy tiểu cô nương ở ngoài cửa, hắn lập tức đáp ứng, bước nhanh vào phòng bếp. Tiêu Phàm nhìn cô bé cười hiền lành, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng bước ra khỏi quầy. Tiểu cô nương lập tức lui về sau một bước, trong mắt hiện ra sự đề phòng thật sâu, trúc côn trong tay hơi giơ lên, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm đang chậm rãi đi về phía mình. Thấy bộ dáng nữ hài như vậy, Tiêu Phàm chỉ đành bất đắc dĩ dừng bước. Cẩu Tử đã đem ra hai cái bánh bao lớn đang còn bốc hơi nghi ngút, bánh bao kẹp một miếng móng giò bóng mỡ.
Tiêu Phàm cầm lấy bánh bao, mỉm cười đi về phía nàng, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái: - Tặng cho ngươi, cũng không thu tiền của ngươi.
Vừa kinh hãi, tiểu cô nương lại lập tức lùi một bước nữa, nàng do dự bất định nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt dao động nhìn cái bánh bao trong tay Tiêu Phàm. Tiêu Phàm rõ ràng nhìn ra, cổ họng tiểu cô nương hung hăng nuốt nước miếng vài lần, hung quang trong mắt dần dần đề thăng, là một loại quang mang tràn ngập khát vọng.
Tiêu Phàm lại tiến thêm vài bước, sau đó đem bánh bao chìa ra, một lần nữa nói: - Tặng cho ngươi, cầm lấy đi.
Tiểu cô nương hơi lùi lại, cuối cùng vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của thức ăn. Nàng không tự chủ được tiến lên phía trước một bước, thấy Tiêu Phàm không có động tác gì khác, rốt cục mới yên tâm tiếp tục tiến tới, bàn tay nhỏ bé run rẩy cẩn thận từng ly từng tí tiếp nhận bánh mì trong tay Tiêu Phàm, thần sắc chăm chú giống như nàng đang cố bưng lấy sinh cơ ảm đạm của bản thân. Tiêu Phàm nở nụ cười, ánh mắt, nụ cười càng thêm ôn hòa, giống như lạc ấn khắc sâu vào đáy lòng tiểu cô nương. Trong mắt tiểu cô nương rốt cục cũng hiện ra vẻ cảm kích chưa bao giờ xuất hiện. Thấy tiểu cô nương buông lỏng cảnh giác, Tiêu Phàm lại làm một hành động sai lầm.
Hắn đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé dơ bẩn nứt nẻ của tiểu cô nương lại, ấm áp nói: - Ngươi vào bên trong ngồi ăn đi, chúng ta cũng không làm tổn thương ngươi đâu...
Vừa dứt lời, tiểu cô nương lại bỗng nhiên một lần nữa lộ ra thần sắc phòng bị. Tiếp đó khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra thần sắc điên cuồng, nàng hé miệng giống như một con sói cái nhỏ nổi giận, hung dữ nhe răng hét một tiếng , sau đó một tay giật lấy bánh bao, tay còn lại nhanh chóng duỗi ra, hung hăng cào lên cánh tay mà Tiêu Phàm đang giữ tay mình. Tiêu Phàm đau điếng đành buông tay, tiểu cô nương được tự do, cũng không có quay đầu lại mà nhanh chóng chạy xa.
Cẩu Tử ở một bên giận dữ hét lên: - Cái con ăn mày bẩn thỉu này, thật không biết tốt xấu! Chưởng quỹ, ngài không sao chứ?
Tiêu Phàm nhìn vết cào đang chảy máu đầm đìa, hắn không khỏi cười khổ.
- Ngươi cảm thấy ta không có chuyện gì à? Tiêu Phàm tức giận trừng mắt liếc nhìn Cẩu Tử.
- Chưởng quỹ, ta đi giúp ngài bắt con ăn mày thối kia lại, phải răn dạy nàng một trận! Cẩu Tử xoa tay nói.
Tiêu Phàm tức giận nói: - Đáng đời ngươi cả đời cũng chỉ làm đầu bếp, thật không có nhãn lực chút nào! Hiện tại ta đang cần kim sang dược cùng đại phu!
Cẩu Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài tìm đại phu. Trước khi đi hắn có quay đầu lại, chần chờ nói: - Chưởng quầy, tên ăn mày kia...
Ánh mắt của Tiêu Phàm nhìn về phía xa, thản nhiên nói: - Bỏ đi, một người vì sinh tồn, làm ra chuyện có lỗi cũng không sao, chúng ta không nên trách cứ nàng.