Đại Minh Vương Hầu

Chương 93: Cẩm Y phát uy



Chuyện này nhìn qua thì hương diễm nhưng thực ra lại chẳng được như vậy. Nếu để Tiểu Phàm thực lòng chắc chắn sẽ nói: tiểu nương xuống tay thật nặng a!

Một cô nương thoạt nhìn yểu điệu không ngờ xuống tay lại kinh khủng như vậy, khiến cho Tiểu Phàm suýt nữa thì trứng chạy lên cổ.

Nữ nhân trong hoàng cung quả nhiên không dễ chọc, kiếp trước hắn xem rất nhiều phim truyền hình nói về nội cung, bây giờ thì tin rồi.

Chu Nguyên Chương tuyên hắn đến điện, vì thế không thể trì hoãn quá lâu. Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt nhích chân, từng bước từng bước gian nan đi vào Võ Anh điện. Bộ dáng như là thái giám vậy.

Chu Nguyên Chương ngồi ở bên trong, thần sắc mệt mỏi. Hôm nay hoàn toàn phủ định quốc sách mà lão vẫn luôn đắc ý. Hiện tại lão cảm thấy nản lòng thoái chí, thầm than thở chân đất chung quy vẫn là chân đất. Hơn ba mươi năm chấp hành chính sách phiên vương kết quả chỉ là một trò cười lớn, hơn nữa chuyện này rất khó giải quyết. Trước kia, người mà lão không thích thì đem giết chết, nhưng hiện tại có thể nhắm mắt làm sao? Chẳng lẽ lại bắt giết hết nhóm người đó?

Lão không thể xuống tay, với người ngoài thì Chu Nguyên Chương là kẻ tàn nhẫn, ác độc hiếu sát nhưng trước mặt tôn tử thì là một lão nhân hiền lành, sao có thể hạ thủ với chính con cháu của mình?

Chu Nguyên Chương cả đời chinh chiến, trải qua vô số sóng gió. Thời khắc này mới chân chính cảm nhận được. Trên đời này có những sự tình mà ngay cả Hoàng Đế cũng không thể giải quyết hoàn mỹ được.

Tiêu Phàm đi vào liền nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của lão.

- Thần Tiêu Phàm, phụng chiếu kiến giá.

- Bình thân.

Chu Nguyên Chương mở mắt nhìn hắn. Thấy hai đùi hắn khép nép, bộ dáng khó coi thì nhíu mày nói:

- Tiêu Phàm ngươi làm sao thế? Không chút phong thái của quan viên, như thế còn ra thể thống gì

Tiêu Phàm giật nảy mình, chuyện bản thân bị Giang Đô quận chúa phi lễ, có đánh chết hắn cũng không dám nói với lão. Nếu để đối phương biết được, chỉ sợ với tính tình thô bạo thì rất có khả năng lão Chu sẽ đem hắn chém thành ngàn mảnh, sau đó ném cho chó ăn.

Vì thế Tiêu Phàm cắn răng, nói:

- Thần muôn lần đáng chết, vừa rồi thần vội quá, không chú ý bậc thang dưới chân, kết quả là bị đụng vào hạ thể, thần đáng tội chết.”

Lý do này rất khá, Chu Nguyên Chương ngậm miệng, bỗng một cơn khó chịu từ lồng ngực truyền lên

“ Phụt” một tiếng, tức thời trên quan bào của Tiêu Phàm có thêm một bãi nước mũi dài loằng ngoằng.

Chuyện bất ngờ xảy ra khiến Chu Nguyên Chương cũng khó xử. Mỗi khi các đại thần phạm sai lầm, lão là trừng phạt thích đáng, hoặc đánh đòn không thì chém đầu, còn phun nước mũi lên áo thì Tiêu Phàm là người đầu tiên hứng chịu.

Tiêu Phàm vô cùng buồn bực, phun nước mũi vào ta? Lão Chu chẳng lẽ mới sáng tạo ra khổ hình mới ? Ghê tởm ta?

Trong phòng, quần thần hai người im lặng không nói, bầu không khí chợt trở nên quỉ dị.

Thật lâu sau, Tiêu Phàm mói phá vỡ sự trầm mặc. Hắn bình tĩnh lắc lắc tay áo, châm rãi nói:

- Thần, tạ chủ long ân.

A, không, không cần đa lễ.

Chu Nguyên Chương lấy khăn dùng lau mũi, khụ khụ hai tiếng nói: - Tiêu khanh.

- Có thần

- Có một chuyện cần giao cho ngươi.

- Bệ hạ xin cứ phân phó.

Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, thần sắc đột nhiên trở nên âm trầm, ngữ khí như vạn năm hàn băng, gằn từng chữ:

- Phái ra cẩm y vệ, cần kiểm tra thì kiểm tra, xem đám Phiên vương vào kinh tặng những gì cho các đại thần, tặng cái gì? Bao nhiêu người nhận lễ, liên hệ cùng các Phiên vương, những kẻ nào thân mật cùng phiên Vương, tất cả đều bắt tống giam vào ngục.”

Tiêu Phàm rùng mình, chạy nhanh tới quỳ xuống đáp:

- Thần tuân chỉ.
-
Lúc này hắn thầm cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn chính xác, may mắn là khi Yến Vương mang lễ tới thì hắn liền không do dự từ chối. Nếu không chỉ sợ người Cẩm Y Vệ bắt đầu tiên sẽ là hắn.

Quan trường hung hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước là có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục. Hiện tại có thể thấy Chu Nguyên Chương đã thay đổi thái độ đối với các Phiên Vương. Xem ra sự hiện diện của Yến Vương khiến cho Chu Nguyên Chương sinh ra e dè sợ hãi. Vì thế quyết định bắt mấy đại thần có quan hệ với các Phiên vương, mục đích là rung cây dọa khỉ, cảnh tỉnh đám phiên vương nên an phận một chút, bằng không lần sau mục tiêu của Cẩm Y Vệ sẽ là bọn họ.
Chu Nguyên Chương hạ đạo ý chỉ này cho Tiêu Phàm. Sau đó tỏ vẻ mỏi mệt, phất phất tay đuổi Tiêu Phàm ra.

Tiêu Phàm ra gần đến cửa thì lão lại gọi giật lại:

- Tiêu Phàm.

- Có thần

Chu Nguyên Chương nhìn hắn thật sâu, trầm trầm nói:

- Phụ tá thái tôn cho tốt, hắn vẫn còn trẻ người non dạ, nếu bên cạnh không có người tài giỏi phò trợ thì tương lai giang sơn sẽ bất ổn.”

- Thần, đã hiểu.

- Lui ra đi.

Tiêu Phàm rời khỏi cung thì lập tức trở về Trấn Phủ Ti Cẩm Y Vệ, sau đó sai người đi đến Hoa Nhai Liễu để tìm chỉ huy sứ Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm truyền lại ý chỉ của Chu Nguyên Chương cho hắn. Lý Cảnh Long nghe xong lộ vẻ nghiêm túc, lập tức triệu tập đám kim sự của Cẩm Y Vệ, cùng với thiên hộ, bách hộ. Trong khoảnh khắc Cẩm Y Vệ thầm tập trung chuẩn bị hành sự.

Hiệu suất làm việc Cẩm Y Vệ không cần phải bàn. Chỉ trong một ngày, danh sách quan viên nhận hối lộ của phiên Vương đã được đặt trên bàn của Lý Cảnh Long.

Lý Cảnh Long đem nó đưa cho Tiêu Phàm, do dự nói:

- Ý của bệ hạ..

Tiêu Phàm nhìn danh sách thì cười lạnh, nếu không loại trừ đám người này thì tương lai khi Chu Lâm khởi binh tạo phản, bọn chúng sẽ thầm mở cửa thành. Chu Duẫn Văn sẽ vì đám người này mà mất nước, vì thế lưu lại làm gì?

Tiêu Phàm nhìn nhìn Lý Cảnh Long, nói:

- Đại nhân, bệ hạ…

Lời nói mới được một nửa liền dừng lại, nhưng Lý Cảnh Long đã hiểu được ý tứ trong đó. Đã vào ngục của Cẩm Y Vệ còn có thể sống đi ra không? Nửa lời nói sau của đã Tiêu Phàm định đoạt sinh tử của đám đại thần này.

Trong mắt Lý Cảnh Long chợt lộ tia hung ác, cầm trong tay danh sách đám quan lại, nghiêm nghị đứng trước mặt đám Thiên hộ, quát to

- Bắt người.

- Dạ.

Đám giáo uy Cẩm Y như lang như hổ rời nha môn Trấn Phủ Ti, đằng đằng sát khí lao tới nhà của các đại thần.

Sau một đêm kinh sư liền rung chuyển, khắp nơi đều thấp thỏm lo âu.

Đêm đó, Bộ binh thượng thư Như Thụy bị Cẩm Y Vệ bắt giam vào ngục, Công bộ thượng thư Nghiêm Chấn Trực bị bắt giam, Công bộ hữu thị lang Tôn Hiển, Hộ bộ tả tị lang Vương Độn cũng cũng bị tống giam, tứ phẩm quan viên cùng với mấy chục người khác đều bị bỏ tù.

Cẩm Y Vệ bị phế trừ bốn năm trước lại lần nữa nhe răng múa vuốt, hung tợn đem đám quan lại triều thần trở thành con mồi của nó.

Triều đình chấn động.

Ngày thứ hai, lại bộ thượng thư Trương Ấu Tiểu, hộ bộ thượng thư Úc Xuân Phường cùng Hoàng Tử Trừng, ngự sử Hoàng Quan, bốn người đến trước cửa Thừa Thiên yết kiến Chu Nguyên Chương nhưng đã bị cự tuyệt.

Ngày thứ ba, gia quyến của các phạm quan cũng bị Cẩm Y Vệ khống chế, sau đó giải vào thiên lao Ứng Thiên Phủ. Hoàng Tử Trừng cùng đám đại thần đứng trước cửa Thừa Thiên xin yết kiến Chu Nguyên Chương, tiếp tục bị cự tuyệt.

Cùng lúc đó, đám phiên vương ở trong kinh thành sợ hãi, vội vàng đóng chặt đại môn, không tiếp bất luận ai.

Ngày thứ tư, đám quan lại tứ phẩm bị chém bêu đầu thị chúng, gia quyến thì sung vào giáo phường làm nô kỹ, trên dưới bị liên lụy mất mấy trăm người.

Hoàng Tử Trừng đứng ngồi không yên, Chu Nguyên Chương cự tuyệt không gặp đã tỏ thái độ cứng rắn, mà Cẩm Y Vệ vừa hồi phục lại đã bắt đầu thanh tẩy đám đại thần triều đình.

Hoàng Tử Trừng không biết có đúng là những đại thần này đã nhận lễ của các Phiên Vương hay chưa. Mà cho dù có là giả, Cẩm Y Vệ đã được lệnh giết người thì thiếu gì lý do? Không kể là tội danh gì, mục đích cuối cùng của Cẩm Y Vệ là giết người, là giết đám trung thần a. Với một lão nhân cố chấp như Hoàng Tử Trừng thì chuyện này tuyệt không thể dung thứ, cho dù có phải liều cái mạng già thì cũng phải ngăn đám Cẩm Y Vệ lại.

Hoàng Tử Trừng là người bướng bỉnh không sợ chết, hơn nữa luôn cho rằng mình là trung thần, người mà trung thần nhìn không vừa mắt thì rõ ràng là gian thần, cái này vô cùng đơn giản a. Hoàng thượng nhìn không ra nhưng lão nhất định phải trừ đi đám Cẩm Y Vệ hại nước hại dân kia.

Hoàng Tử Trừng dựng ngược lông mày, quyết tâm hạ quyết định.

Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Ti.

Hoàng Tử Trừng mặc quan bào tứ phẩm, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, ưỡn ngực ngang nhiên đi vào.

Đám bách hộ, thiên hộ Cẩm Y Vệ thấy lão đầu mặc quan bào này thì chỉ quét mắt lạnh lùng nhìn qua, không thèm để ý đến lão. Ác danh của Cẩm Y Vệ vốn vang xa, làm gì có ai cả gan đến trước cửa gây sự chứ?

Ở trong nha môn sương phòng bên trái, Tiêu Phàm đang cố gắng múa bút lông luyện chữ.

Học vấn kém không có biện pháp để qua mắt người, nhất định phải luyện tập cho tốt. Tương lai làm đại quan, khẳng định tránh không được bị người khác soi mói, khi đó ít ra cũng khỏi bị mất mặt.

Vì thế Tiêu Phàm khi đến đây liền chăm chỉ luyện tập.

Nội dung luyện tập rất đơn giản, trên cơ bản chỉ có mấy từ “ Cẩm Y Đồng Tri Tiêu Phàm, Cẩm Y Đồng Tri Tiêu Phàm viết, Cẩm Y Đồng Tri Tiêu Phàm miễn.” Để đảm nhiệm công việc thì vài chữ đó không đủ. nhưng Tiêu Phàm học cũng chỉ học đến đó, học nhiều chỉ sợ hắn lại biến thành Hoàng Tử Trừng thứ hai.

Nhắc đến quỷ, quỷ liền đến.

Phốc một tiếng, cửa phòng của Tiêu Phàm liền bị một người đá văng ra.

“ Lý Cảnh Long, ngươi lăn ra đây cho lão phu.” Hoàng Tử Trừng như thiên thần hạ phàm, đứng ở trước cửa phòng Tiêu Phàm nghiêm nghị hét lớn.

Tiêu Phàm ngây người, suy nghĩ một chút liền nhìn thẳng vào Hoàng Tử Trừng, bút lông trong tay khựng lại, cả người lẫn nét mặt đều như thường.

Hoàng Tử Trừng hét lớn một tiếng, xông vào phòng không thấy Lý Cảnh Long nên cũng thất thần, nét mặt già nua chính nghĩa lẫm liệt liền hiện phần khó xử.

Không khí trong phòng tức thời trầm mặc, hai người mắt to mắt nhỏ trừng mắt với nhau, khó coi đến cực điểm.

Sau nửa ngày, một giọt mực đen rơi xuống trang giấy.

Tiêu Phàm đánh vỡ sự trầm mặc, thân mật cười cười nhìn Hoàng Tử Trừng, sau đó chỉ vào cánh cửa bên trái, rất bình tĩnh nói:

- Tiên sinh, muốn tìm Lý đại nhân xin mời quẹo trái, xuyên qua hai hành lang nữa, gian phòng thứ nhất bên trái chính là phòng làm việc của Lý đại nhân. Đệ tử thấy tiên sinh bộ dáng dữ tợn, tựa hồ có ý đồ không tốt, đệ tử hảo tâm nhắc nhở ngài. Ở bên phải hành lang có một giá binh khí, trên đó đầy đủ mười tám ban vũ khí, nếu muốn tiên sinh cứ lấy mà dùng.

Hoàng Tử Trừng há miệng thở dốc, cố gắng nói một câu “ Đa tạ”. Sau đó xẩu hổ lủi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.