Đại Minh Vương Hầu

Chương 94-1: Quân tử báo thù (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Phàm là một quân tử, bất kể người khác nhìn nhận ra sao thì chính hắn vẫn cho là như thế.

Quân tử đáng quý ở chỗ đó là: người khác tới cửa nhà đập phá mà hắn còn hảo tâm chỉ đường giúp, thậm chí còn thuận tiện cung cấp luôn cho họ binh khí.

Những quân tử khí độ đại lượng như vậy thời này đúng là tìm mỏi mắt chẳng ra. Ít nhất trong số Cẩm Y Vệ trấn thủ phủ nha cũng tìm không ra người thứ hai độ lượng được như hắn a.

Dĩ nhiên, nguyên nhân mấu chốt ở đây đó là: Hoàng tiên sinh không phải tìm hắn. Nếu không liên quan đến mình thì làm người chỉ đường cũng thật là nhẹ nhàng thoải mái a, thoải mái với mọi người, chính mính lại càng thoải mái chứ sao.

Tiêu Phàm hiểu vấn đề có chút đơn giản. Rất đáng tiếc, quân tử cũng không phải dễ làm như hắn tưởng.

Sau khi nói cám ơn, Hoàng Tử Trừng hơi giật mình đi ra ngoài, lướt đi hai bước thì may mắn rốt cục trí thông minh của một trng thần như hắn cũng khôi phục. Hoàng Tử Trừng quay ngoắt đầu lại, nhìn Tiêu Phàm trợn mắt quát to:
- Gian tặc! Ngươi cũng không phải tốt đẹp gì, hôm nay lão phu trước tiên sẽ nói lý lẽ với ngươi, sau đó đi tìm Lý Cảnh Long!

Tiêu Phàm ngây ngốc một chút, lúng ta lúng túng nói:
- Tiên sinh muốn tìm ta?

- Đúng! Hôm nay lão phu cố ý tới tìm các ngươi. Hừ! Thiếu chút nữa đã bị tên gian tặc ngươi qua mặt.
Hoàng Tử Trừng tức giận nói.

Tiêu Phàm bỗng chốc mất hứng. Hắn thái độ vô cùng ân cần mời Hoàng Tử Trừng ngồi xuống, sau đó liền bưng trà lên mời Hoàng Tử Trừng, thừa dịp Hoàng Tử Trừng đang uống nước cho nguôi giận, Tiêu Phàm liền nhanh tay giật thư án xuống, sau đó nhếch hai chân lên, nhìn Hoàng Tử Trừng thong thả hỏi:
- Hoàng tiên sinh là đến tự thú sao?

- Phụt!
Hoàng Tử Trừng vừa nghe câu hỏi của Tiêu Phàm, nước trà trong miệng phun ra như mưa, làm cho Tiêu Phàm sách sách không ngừng thầm nghĩ: “ Nếu dùng miệng lão này đi thay cái bình tưới cây thỳ tốt phải biết a!”

Chẳng quan tâm nước trà văng đầy râu mép, Hoàng Tử Trừng bạo tẩu rống:
- Tự thú? Thúi lắm! Lão phu cả đời làm quan thanh bạch, chưa phạm qua tội gì? Vì sao phải tự thú? Tự em gái ngươi a!

Vẻ mặt Tiêu Phàm như bừng tỉnh, sau đó thần thần bí bí thấp giọng nói:
- Vậy là Hoàng tiên sinh tới mật báo? Muốn tố cáo người nào a?

-Ngươi...thúi lắm! Lão phu cả đời làm quan đường đường chánh chánh. Cũng không bao giờ làm những chuyện hèn hạ như vậy, tố cáo cái rắm!

Hoàng Tử Trừng bị Tiêu Phàm chọc tức, không nhịn được mà văng ra vài lời thô tục.

- Vậy ngươi tới làm gì?
Tiêu Phàm ngớ ra hỏi.

- Lão phu tìm Cẩm Y Vệ các ngươi nói lý lẽ!

Tiêu Phàm lập tức mất đi hứng thú, mặt mũi ỉu xìu miễn cưỡng chỉ chỉ ngoài cửa, nói:
- Ra cửa quẹo trái, xuyên qua hai sảnh đường, gian phòng thứ nhất bên trái, Lý Cảnh Long đại nhân đang làm việc tại nơi đó, hắn hiện tại đang rảnh rỗi đến mức cứng cả kê kê rồi đó, hắn đang ở đó lén lén lút lút thưởng thức Xuân Cung Đồ. Tiên sinh cứ việc tiến thẳng vào, nói chút chuyện nhân sinh, lý tưởng với hắn, cám ơn a.

- Tiêu Phàm! Ngươi biết điều một chút cho lão phu! Ngày đó ở xuân phường, lão phu đã nhìn ra ngươi không phải là thứ tốt đẹp gì, không nghĩ tới hiện tại ngươi đã lộ ra bộ mặt thật của ngươi. Ngươi tên gian thần, nịnh thần này, những đại thần của triều đình nào cùng ngươi có oán thù gì? Ngươi không chứng không cớ bắt bọn họ giam vào ngục, nói giết liền giết. Tiêu Phàm, ngươi đúng tội nhân Đại Minh ta! Lão phu hôm nay sẽ vì những đại thần chết oan uổng kia đòi lại công đạo!

Tiêu Phàm nghe vậy gương mặt tuấn tú khẽ trầm xuống, đôi mày kiếm thật dài hướng về phía trước nhảy lên, lạnh lùng nhìn Hoàng Tử Trừng đang chửi bới ầm ĩ.

Bị chỉ vào mũi mắng chửi thậm tệ như vậy đây là lần đầu tiên trong đời, nhìn khuôn mặt Hoàng Tử Trừng bởi vì tức giận mà nhăn nhó, Tiêu Phàm hận không được nhảy tới một quyền đánh hắn răng rơi đầy đất để làm giảm cơn giận dữ trong lòng.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể làm như vậy, Hoàng Tử Trừng là lão sư của Chu Duẫn Phần, không nhìn thầy chùa thì cũng phải xem mặt phật. Lại nói Tiêu Phàm hắn đã từng học mấy ngày sách vở ở xuân phường, cũng coi như có danh phận thầy trò đối với Hoàng Tử Trừng, ở niên đại này lễ hiếu còn lớn hơn cả trời, học sinh đánh lão sư sẽ bị cả xã hội thóa mạ.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm cố gắng đè nộ hỏa trong lòng, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Người đọc sách là một lũ cổ hủ đần độn. Người đọc sách là một lũ cổ hủ đần độn, đần độn như bị đao bẩm sinh vậy, quân tử không chấp người đao a."

Tự thì thầm mấy lần, tâm tình Tiêu Phàm nhất thời bình tĩnh trở lại, giống như là thầy chùa niệm a di đà phật để giảm cảm giác tội lỗi vậy.

Sau khi bình tâm, Tiêu Phàm lại giương mắt lên nhìn Hoàng Tử Trừng. Ân, quả nhiên giống như bị đao bẩm sinh a.

Được rồi, ta đường đường là ngũ phẩm Cẩm Y Đồng Tri, cùng một lão bị đao so đo cái gì? Nể ngươi đao, ta nhịn!

Hoàng Tử Trừng to tiếng mắng Tiêu Phàm, hấp dẫn đến mười mấy tên Cẩm Y Vệ trong nha môn, động tĩnh lớn như vậy, điếc cũng phải nghe thấy a, làm sao lại không có người vây xem cho được.

Mọi người thấy người lãnh đạo của bọn họ - Đồng Tri đại nhân trực tiếp bị người ta chỉ vào mũi mà mắng chửi, nhất thời tất cả đều phẫn kích, nộ khí trùng thiên.

Cõi đời này, chỉ có Cẩm Y Vệ đi khi dễ người khác, người thường thấy chúng ta cũng phải đi đường vòng, khó khăn lắm Cẩm Y Vệ mới hòa đồng như vậy, một tao lão đầu nhi lại dám chạy đến nha môn Cẩm Y Vệ mà trực tiếp mắng chửi người lãnh đạo của chúng ta? Quả thực là muốn chết!

Hôm qua trảm mười mấy tên phạm quan ở chợ, đao còn chưa khô vết máu a, hôm nay lại tới một lão đầu nhi muốn đem mạng mình ra đùa, thật xem Cẩm Y Vệ chúng ta ăn cơm khô mà lớn sao? Bị người tới tận cửa mắng chửi, nếu không đem tao lão đầu nhi này tống vào ngục, rồi để cho hắn thưởng thức một trăm hai mươi đạo đại hình, thì sau này Cẩm Y Vệ làm sao còn mặt mũi mà ra ngoài nữa?

Hai gã Cẩm Y bách hộ tách mọi người ra, vung tay áo lên hung thần ác sát đại diện tiến lên định bắt người.

Đúng lúc này một âm thanh gấp gáp từ ngoài cửa truyền tới.

- Mau tránh ra, mau tránh ra! Mau cút sang một bên, vây ở chỗ này làm gì? Các ngươi rất rỗi rãnh sao? Đi, chuẩn bị cho lão tử mấy bản khẩu cung của lũ phạm quan kia, nếu bọn chúng dám không nhận tội vậy dùng hình mà chào hỏi a!

Đang lúc nói chuyện, Lý Cảnh Long một thân Phi Ngư Phục, ống tay áo thêu chỉ vàng, tách đám người đang vây xem đi vào nhà.

Bên trong, Tiêu Phàm ngồi sau án thư, đầu tựa vào lưng ghế, bộ dáng tự tiếu phi tiếu, mà trước thư án là một người mặc tứ phẩm quan bào lão đầu nhi, vẻ mặt có vẻ đang rất tức giận, khuôn mặt trướng lên đến mức đỏ bừng, ánh mắt như phún lửa gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Lý Cảnh Long vừa nhìn cảnh trước mắt liền sửng sốt, tiếp theo bật cười nói:
- Ơ, Tiêu Đồng Tri thật là ồn ào nha, đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Hoàng tiên sinh là khách hiếm thấy nha, trong ngày thường muốn cũng không gặp được a. Di? Hoàng tiên sinh, ngài làm sao vậy? Tại sao bộ dáng như là muốn hưng sư vấn tội nha? Tiêu đại nhân có đắc tội ngài sao?

Hoàng Tử Trừng nặng nề hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý đến hắn.

Tiêu Phàm thì vẫn mang bộ dáng tự tiếu phi tiếu, không nói một lời.

Lý Cảnh Long gãi gãi đầu, ánh mắt tò mò hết nhìn Tiêu Phàm lại nhìn Hoàng Tử Trừng, cuối cùng hắn hung hăng vỗ đùi đến bốp một tiếng kêu lên:
- A, ta hiểu rồi!

Sau đó Lý Cảnh Long xấu xa nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt hèn mọn cười nói:
- Chẳng lẻ Tiêu huynh lột mất cái yếm của phu nhân Hoàng tiên sinh? Tiêu huynh...khẩu vị của ngươi thật đặc biệt nha!(haha )

Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm nhất thời cứng đờ, Tiêu Phàm hít vội một hơi thở gấp, gục ở trên thư án ho khan không dứt.

Hoàng Tử Trừng vốn lửa giận đang ngập đầu, sau khi nghe được lời nói của Lý Cảnh Long nhất thời cả người giống như quả bom lập tức muốn phát nổ, thân hình lung lay như chiếc lá rụng rơi trong bão tố, nét mặt già nua trướng lên tím ngắt, lớn tiếng gầm lên:
- Khinh người quá đáng! Lão phu liều mạng với các ngươi.

Vừa nói vừa vung lên quả đấm đánh tới Lý Cảnh Long.

Lý Cảnh Long đang cười hèn mọn đắc ý vô cùng, nhất thời không đề phòng ăn trọn một quyền của Hoàng Tử Trừng, hắn ai nha một tiếng thảm thiết, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Lý Cảnh Long cũng nổi giận, hắn vốn là con nhà giàu, lại có chiến công đầy mình, còn kiêm cả hân phận cháu ngoại của Chu Nguyên Chương, ở kinh sư vốn vô pháp vô thiên đã quen, từ trước đến nay nghĩ gì nói lấy đem lời để ngoài miệng, người khác cũng không dám cùng hắn so đo bất cứ gì, chưa từng phải chịu nhục như vậy.

Lý Cảnh Long ôm một bên mặt bị đánh trúng, thần sắc vô cùng lạnh lùng, hung quang trong mắt đại thịnh, lui về phía sau mấy bước lạnh lùng ngó chừng Hoàng Tử Trừng, âm trầm nói:
- Hoàng Tử Trừng, ta nể ngươi là lão sư của Thái Tôn điện hạ cho nên gọi ngươi một tiếng tiên sinh, ngươi lại đem mắt mũi để lên trời? Dám đánh Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ. Hoàng Tử Trừng, ta xem ngươi chán sống rồi, lão tử hôm nay làm người tốt tiễn ngươi một đoạn đường! Người đâu, bắt lại cho lão tử! Giam vào ngục, hầu hạ Hoàng tiên sinh giãn gân cốt cho thật tốt!

Hoàng Tử Trừng vẻ mặt nghiêm nghị cười to:
- Ha ha, mấy tên gian nịnh chuột nhắt các ngươi, lão phu hôm nay đã có ý định bước vào đây thì không có ý định sống đi ra ngoài! Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm, hai các ngươi là lũ rùa đen khốn kiếp hãm hại trung thần. Hãy chờ đó! Ông trời sẽ không tha cho các ngươi!

Sát cơ trên mặt Lý Cảnh Long càng thịnh, hắn tức giận thở hổn hển kêu lên:
- Bắt lại! Bắt lại! Tống vào ngục, trước tiên cắt lưỡi hắn cho ta!

Chúng Cẩm Y Giáo Úy hô hào đáp một tiếng, đang định xông tới bắt người thì Tiêu Phàm vội vàng đứng lên, giơ tay ngăn lại nói:
- Chậm! Chậm! Đừng động thủ!

Lý Cảnh Long vẻ mặt không cam lòng ngó chừng Tiêu Phàm, cả giận nói:
- Tiêu đại nhân, ngươi còn xin tha cho hắn? Vừa rồi lão này ngay cả ngươi cũng mắng.

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Lý đại nhân, hạ quan không phải là xin tha cho hắn, thực sự là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, kính xin đại nhân hôm nay nể mặt hạ quan, tạm thời thả Hoàng tiên sinh một lần…

Hoàng Tử Trừng một bên cả giận nói:
- Phi! Lão phu không cần ngươi giả nhân giả nghĩa, trung chính là trung, gian chính là gian, trung gian bất lưỡng lập, lão phu dù có cận kề cái chết cũng không cần tên gian nịnh nhà ngươi giúp, tránh cho cả đời trong sạch của lão phu bị dơ bẩn!

Lý Cảnh Long cười lạnh nói:
- Tiêu đại nhân, Hoàng lão tiên sinh không nhận phần nhân tình này của ngươi a, hắn áp cái mông lạnh lên khuôn mặt nóng của ngươi a, ngươi còn muốn xin tha cho hắn sao?

Tiêu Phàm âm thầm cau mày, cái giọng âm dương quái khí này của Lý Cảnh Long làm cho hắn rất không thoải mái, gia hỏa này xem ra thật sự là trời sanh thích ăn đòn, hôm nào đó phải tìm biện pháp chỉnh hắn một lần.

Đưa tay gạt Lý Cảnh Long qua một bên, Tiêu Phàm giảm thấp âm thanh nói:
- Lý đại nhân, không phải hạ quan vì Hoàng tiên sinh cầu tình, hạ quan làm như vậy hoàn toàn là vì ngươi nha. . .

Lý Cảnh Long ngẩn người:
- Vì ta?

- Đại nhân cũng biết vị Hoàng tiên sinh này là ai, ở trong mắt đương kim thiên tử, Hoàng tiên sinh là trọng thần của thiên tử tương lai Thái Tôn điện hạ, là phụ tá đắc lực của Thái Tôn a. Tương lai Thái Tôn lên ngôi, vậy Hoàng tiên sinh chính là Đế Sư rồi. Thái Tôn cùng Hoàng tiên sinh từ trước đến giờ vô cùng hòa thuận, tình như phụ tử, hôm nay nếu ngươi giết Hoàng tiên sinh, Thái Tôn chắc chắn sẽ ghi hận trong tâm, ngày sau lúc Thái Tôn tổ chức đăng lâm đại bảo, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết quả tốt sao? Lại nói, đương kim thiên tử đối với Hoàng tiên sinh cũng có chút coi trọng, hiện tại ngươi không tấu thỉnh mà cứ vậy giết hắn, sợ rằng thiên tử sẽ giáng tội ngươi, đại nhân mặc dù có công với quốc gia, nhưng quốc công lớn hơn nữa cũng không hơn được Hoàng quyền uy nghiêm. Nếu ngươi khiến bệ hạ không vui trong lòng, đừng nói quốc công, cho dù ngươi là Vương gia bệ hạ nói một câu giết ngươi thì ngươi lập tức chết, đại nhân, hạ quan nói những lời này đều phát ra từ phế phủ, mong rằng đại nhân xem xét a!

Lý Cảnh Long nghe vậy nhất thời kinh sợ, cả người không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa phạm vào sai lầm lớn, hôm nay nếu ta thật sự giết Hoàng Tử Trừng, tất sẽ làm cho Bệ Hạ và Thái Tôn không vui, Bệ Hạ mất hứng, Lý Cảnh Long hắn cao hứng được sao? Ai dám chọc cho bệ hạ mất hứng một chút, vậy thì hắn sẽ mất hứng cả đời a, nói không chừng có thể còn không có cả đời, ngay tại chỗ đã bị bệ hạ nghiện nát rồi a. . .

Lý Cảnh Long xoa xoa mồ hôi trên trán, không kìm được bắt tay Tiêu Phàm, khuôn mặt cảm kích nói:
- Tiêu huynh, cũng may nhờ có ngươi nhắc nhở ta nha! Nếu không ta thật sự gặp nạn rồi, đa tạ, đa tạ! Tiêu huynh quả thực là quý nhân trong đời ta nha!

Tiêu Phàm rất thành khẩn nói:
- Đại nhân khách khí rồi, đại nhân vừa là cấp trên của hạ quan, lại xem hạ quan như huynh đệ, hạ quan vì đại nhân phân ưu là chuyện đương nhiên. . .

Hôm nay lại một lần nữa nghiệm chứng được tính chính xác của sử sách rồi a, tên gia hỏa Lý Cảnh Long này đúng là một tên ngu ngốc không hơn không kém.

Lý Cảnh Long dĩ nhiên là không nghĩ như thế, hiện tại hắn chỉ cảm giác được mình là một người có vận khí đặc biệt tốt, bởi vì hắn quen Tiêu Phàm.

Lý Cảnh Long vẻ mặt khinh thường liếc Hoàng Tử Trừng chép chép cái miệng, thấp giọng nói:
- Lão già này bắt cũng không được, giết cũng không xong, chúng ta làm gì với hắn bây giờ?

Tiêu Phàm cười cười, nhìn khuôn mặt tức giận của Hoàng Tử Trừng , cố ý nói lớn:
- Không Tử nói: Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ? (Dẫu mình là người có học thức, có đức hạnh, nhưng không mấy người biết mình, mình không vì chỗ đó mà buồn giận, há không phải là bực quân tử sao? - trích sách Luận Ngữ của Khổng Tử), Hoàng tiên sinh đối với Cẩm Y Vệ chúng ta có chút hiểu lầm, đó cũng chỉ là tạm thời, tin rằng qua một thời gian nữa, Hoàng tiên sinh chắc chắn sẽ kính trọng chúng ta vài phần, đại nhân ngươi nói đúng không?

Lý Cảnh Long vô cùng phối hợp gật đầu nói:
- Không sai, Cẩm Y Vệ chúng ta là nha môn chỉ giảng đạo lý, chưa bao giờ gán ghép tội trạng cho người khác, càng không lạm sát kẻ vô tội. Cẩm Y Vệ chúng ta từ Chỉ Huy Sứ Đồng Tri, đến ngay cả đầu bếp nấu cơm, tất cả đều con mẹ nó là quân tử . . .

Lý Cảnh Long miệng lưỡi lưu loát ca tụng Cẩm Y Vệ một thôi một hồi, đem Cẩm Y Vệ khen đến tơi bời hoa lá, quả thực biến Cẩm Y Vệ thành bồ tát sống.

Hoàng Tử Trừng nghe được Lý Cảnh Long tự biên tự diễn chẳng biết xấu hổ, nhất thời tức giận đến mức cả người phát run, hai hàng lông mi trắng như muốn thay nhau đâm tới Lý Cảnh Long. Tiêu Phàm chớp đúng thời cơ, thừa dịp Hoàng Tử Trừng còn chưa mở miệng, vội vàng nói với nhóm Cẩm Y Giáo Úy đang vây quanh ở cửa :
- Cẩm Y Vệ công vụ bề bộn, không tiện lưu Hoàng tiên sinh ở đây làm khách, các ngươi dẫn Hoàng tiên sinh ra nha môn, nhanh đi!

Lý Cảnh Long vội vàng phụ họa nói:
- Đúng đúng đúng, chúng ta nhiều việc bề bộn, không rảnh tiếp chuyện lão già. . . Khụ khụ, lão tiên sinh, đưa đi đưa đi, mau!

Chúng Cẩm Y Giáo Úy lập tức phản ứng, một đám người như xông trận lao tới trước, đem Hoàng Tử Trừng kéo lên, sau đó rất thô lỗ kéo ra ngoài cửa.

Hoàng Tử Trừng bị chúng Giáo Úy kéo co tới thân hình lảo đảo, tức giận hô lớn:
- Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm! Hai người các người là gian tặc họa quốc ương dân, lão phu sẽ tấu lên Bệ Hạ hạch tội các ngươi, các ngươi lạm sát trung thần, tự ý loạn quyền chính, là quốc tặc! Lão phu. . .

Thanh âm của Hoàng Tử Trừng theo chúng Giáo Úy đi xa dần cho đến biến mất.

Lý Cảnh Long ngó chừng đại môn, thần sắc oán hận không dứt, nhổ mấy bãi nước miếng trên mặt đất, ác thanh nói:
- Lão già này, nếu không phải Bệ Hạ cùng Thái Tôn coi trọng lão, lão tử nhất định sẽ thu thập hắn đến nơi đến chốn, dám đến nha môn Cẩm Y Vệ gây chuyện mà có thể nguyên lành đi ra, từ khi Đại Minh ta khai quốc tới nay hắn là người thứ nhất. Mặt mũi Cẩm Y Vệ chúng ta ném đi hết rồi, thật con mẹ nó uất ức mà!

Trên mặt Tiêu Phàm cố gắng nặn ra nụ cười, biểu hiện ra hắn vô cùng rộng lượng, nhưng Hoàng Tử Trừng mắng người quá khó nghe rồi, trên thực tế hắn đang tức giận đến mức tim phổi đều muốn lộn hết lên. . .

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị nội thương a.

Lý Cảnh Long quay sang, thấy Tiêu Phàm vẻ mặt tươi cười, không khỏi bội phục từ đáy lòng nói:
- Tiêu huynh thật đúng là khí lượng bao dung, lão già đó mắng ngươi như vậy ngươi cũng không tức giận. . .

Tiêu Phàm nhịn xuống nộ hỏa trong lòng, cười lớn nói:
- Đâu có đâu có, tâm vô sân niệm, dĩ nhiên có thể chịu nhục, người bên cạnh nhục ta mắng ta, cứ tùy hắn đi. . .

Lý Cảnh Long quái dị đánh giá hắn mấy lần, hồ nghi nói:
- Tiêu huynh cười rất miễn cưỡng a. . . Ngươi thật không phải là đem cái yếm của phu nhân lão già kia tháo xuống rồi chứ? Cho nên lão già đó mắng ngươi như vậy ngươi cũng không tức giận....Tiêu huynh a, nghe nói phu nhân của lão già kia cũng phải có đến năm mươi tuổi rồi, ngươi thật đúng là khẩu vị đặc biệt a, quả thực là đệ nhất kỳ nhân trong giới phong lưu của Đại Minh ta a. . .

Tiêu Phàm cắn răng, khắc chế xúc động mãnh liệt muốn đem bản mặt hèn mọn của Lý Cảnh Long đánh nát như quả dưa hấu, nếu như giết người không phạm pháp thì thật là tốt biết bao a. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.