Đại Mộng Chủ

Chương 1075: 1075: Chướng Ngại Vật





Lúc Hoàng Dịch sắp bị một kích đâm xuyên đầu lâu, một đạo hồng quang đột nhiên từ dưới thân y sáng lên, một cây Thị Huyết phiên chẳng biết lúc nào đột nhiên xuất hiện, cuốn một cái quanh thân y, bao bọc vào.
Mũi khoan thép màu đen kia đâm trúng Huyết phiên, chỉ đâm lõm vào phía trong, lại chưa thể đâm xuyên nó.
Trái lại Thị Huyết phiên bị xung kích, huyết quang mặt ngoài đại tác, thân cờ bỗng nhiên mở ra, đảo ngược đánh thẳng tới Hạ Thiên Sơn.
Chỉ thấy huyết khí cuồn cuộn cuốn ngược lại, Thị Huyết phiên cũng từ trên thân Hoàng Dịch thoát ra, đảo ngược vây quanh Hạ Thiên Sơn.
Hạ Thiên Sơn thấy vậy, chau mày, trong miệng chợt quát một tiếng, một cánh tay vung lên trước người, mười mấy mũi khoan thép màu đen bắn ra phía trước, từng cây đâm vào trên Thị Huyết phiên, bức noa lui một chút.
Hạ Thiên Sơn còn chưa kịp thở phào, liền cảm giác trên đỉnh đầu tựa hồ có một mảnh ánh trăng đột nhiên vẩy xuống, bóng người Thẩm Lạc đã đột ngột bay tới, Thuần Dương kiếm phôi chẳng biết lúc nào đã bay đến trên tay hắn.
Một tay hắn nắm kiếm phôi màu vàng, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng chợt quát một tiếng: "Thuần Dương Phần kiếm!"
Vừa nói xong, xích diễm trên Thuần Dương kiếm phôi đại tác, từng đạo kiếm ảnh hỏa diễm hiển hiện bốn phía, như trận bão liên tiếp bắn tới Hạ Thiên Sơn phía dưới.
Bên trong Thị Huyết phiên, phạm vi hoạt động của Hạ Thiên Sơn bị hạn chế, đành phải giơ lên khiên tròn màu xanh ngăn trên đỉnh đầu, ngạnh kháng uy lực mũi kiếm.
"Ầm ầm."
Thanh âm nổ đùng không ngừng nổ vang trong màn đêm, bắn tung tóe lên tinh hỏa màu đỏ khắp nơi.


Mà gió lốc trên khiên tròn màu xanh không ngừng bị đánh tan, mặt ngoài sáng lên thanh quang cũng càng ngày càng ảm đạm.
Lúc Thẩm Lạc mưa to gió lớn trùng kích vào, Hạ Thiên Sơn thấy là sẽ chống đỡ không nổi, trong hai mắt của gã lại sáng lên thanh quang cổ quái, phía sau có hai đạo hào quang màu trắng ngưng tụ thành ảnh dực cũng dần dần hiển hiện, khí tức trên người vậy mà không giảm ngược lại tăng lên.
"Đừng quá đắc ý quên mình!"
Hạ Thiên Sơn quát lên giận dữ, hai cánh phía sau đột nhiên mở ra, toàn thân có một cỗ khí tức hùng hồn đột nhiên bộc phát ra, bay thẳng nhập vào trong khiên tròn màu xanh trên tay gã.
Bên trên thân thuẫn lập tức vang lên một tiếng hạc kêu rõ to, một đầu cự điểu thanh quang vỗ cánh bay ra, mỏ như thương mâu đâm thẳng lên trên.
Từng đạo xích diễm hỏa kiếm đánh vào trên thân cự điểu thanh quang, đánh cho Thanh Điểu thủng trăm ngàn lỗ, lại không thể ngăn cản thế xông lên trên của nó.

Mỏ chim cùng mũi nhọn của Thuần Dương kiếm phôi chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang rung trời.
Thân thể Thanh Điểu bỗng nhiên nổ tung, phong bạo cường đại vô cùng phóng lên tận trời, đánh Thẩm Lạc bay xa mấy trăm trượng, một đầu tóc rối bời cuồng vũ trong gió, trên thân thể khô quắt vẫy ra máu tươi, nhìn thê thảm vô cùng.
Hắn vừa mới khó khăn đuổi hết Huyết độc trên thân, pháp lực và tinh huyết hao tổn thập phần nghiêm trọng, mới vì cứu người, cũng không để ý an nguy cưỡng ép vận chuyển pháp lực, giờ phút này cũng khó chèo chống tiếp, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hạ Thiên Sơn giờ phút này cũng không chịu nổi, toàn thân bị ngọn lửa cùng kiếm khí cắt chém ra không ít vết thương, tay mang theo tấm thuẫm màu xanh với linh khí bị tổn hao nhiều, từ trong vòng vây Thị Huyết phiên thoát ra, sắc mặt âm trầm như nước.
Gã không ngờ đến, Thẩm Lạc rõ ràng đã bị máu độc ăn mòn thành bộ dáng như vậy, lại còn có thể bắn ra lực lượng cường đại như thế, mình mặc dù thụ thương không nặng, nhưng cuối cùng cũng hao tổn không ít.
"Thật đáng chết."
Gã giận mắng một tiếng, nhấc tay áo hất lên, một mũi khoan thép màu đen muốn đánh tới Thẩm Lạc.
"Đạo hữu, khoan động thủ đã." Bỗng một tiếng hét to kéo theo một đạo độn quang nhanh chóng từ đằng xa truyền đến.
Sắc mặt Hạ Thiên Sơn trong nháy mắt biến thành màu gan heo, vốn cho là chim sẻ núp đằng sau đi săn, kết quả chỉ vì trì hoãn, vậy mà lại có người tham gia vào rồi.
Đợi đến lúc người kia bay đến gần, thấy rõ dung mạo y, ánh mắt của gã đã không thể dùng chữ phiền muộn để hình dung.
"Phủ Đông Lai..." Gã cắn răng phun ra mấy chữ, cảm thấy thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp.

Mới vừa vào bí cảnh gã đã từng mời Thẩm Lạc liên thủ đối phó Phủ Đông Lai, bất quá Thẩm Lạc không đáp ứng, mà trước mắt sắp thành công giết chết Thẩm Lạc, lại bị Phủ Đông Lai quát bảo ngưng lại.
"Nguyên lai là Hạ đạo hữu, đã không hợp nhau, không bằng mời đạo hữu cứ thế mà đi?" Phủ Đông Lai vừa cười vừa nói.
"Phủ đạo hữu, ta ở chỗ này đánh đến sinh tử, thật vất vả mới thu hoạch được, ngươi cứ như vậy đi tới, một câu nói, muốn ta giao đầu mấy người kia cho ngươi, chỉ sợ không ổn đâu?" Hạ Thiên Sơn cười lạnh nói.
"Tựa như có chút không ổn...!Vậy đi, ta ở đây chờ chút, đợi Hạ đạo hữu kết liễu tính mạng của bọn hắn, ta sẽ cùng đạo hữu tranh tài một phen, đến lúc đó cũng không tính là có ác ý tranh đoạt chứ?" Phủ Đông Lai hơi trầm ngâm, gật đầu đồng ý nói.
Dứt lời, y thật tìm một mảnh đất mọc ra tảng đá ngồi xuống, hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hạ Thiên Sơn, khí tức trên người cũng không che giấu nữa, không giữ lại chút nào phóng xuất ra, rõ ràng là Đại Thừa hậu kỳ, so với Hoàng Dịch còn hùng hậu hơn không ít.
Thêm nữa sát khí bên trong không che giấu tản mạn ra khắp nơi, khiến cho Phủ Đông Lai phát tán ra uy áp càng thêm cường đại.
"Ngươi..." Hạ Thiên Sơn thấy thế, thần sắc cứng đờ.
Gã và Thẩm Lạc giao chiến vốn tiêu hao rất nhiều, giờ phút này nếu cùng Phủ Đông Lai chém giết, không khác tự tìm đường chết.
"Phủ Đông Lai, trước mắt ta đích xác không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu liều chết chiến một trận, ngươi cũng sẽ không chiếm được lợi ích, không bằng chúng ta đều thối lui một bước?" Hạ Thiên Sơn do dự nói.
"Thối lui một bước ra sao?" Phủ Đông Lai hỏi.
"Trong ba người này, điểm tích luỹ trên người Hoàng Dịch tất nhiên là nhiều nhất, đầu của hắn thuộc về ta.

Còn hai người kia, ngươi cứ chọn một người giết là được, pháp bảo đồ vật trên người hắn cũng đều thuộc về ngươi, thế nào?" Hạ Thiên Sơn nói.
"Biện pháp đúng là rất hay, bất quá Hạ đạo hữu chắc là nghĩ sai rồi, ta không phải tới giết người, mà là tới cứu người đấy." Phủ Đông Lai cười cười, một lần nữa đứng lên nói.

"Ngươi đang ở đây đùa giỡn ta?" Thần sắc Hạ Thiên Sơn trầm xuống, cả giận nói.
Gã thấy Phủ Đông Lai có thể nói ra lời này, chính y là đồ đần, hoặc là xem Hạ Thiên Sơn gã là đồ đần.
"Lần thứ ba..." Phủ Đông Lai bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài.
"Cái gì lần thứ ba?" Hạ Thiên Sơn trầm giọng hỏi.
"Ai, trên đường đụng phải mấy lần phân sinh tử chém giết, ta thậm chí muốn khuyên can, mỗi lần đều bị xem như đồ đần, cảm thấy ta đang cố ý đùa bỡn bọn hắn.

Hiện tại, ngươi cũng giống như bọn chúng." Phủ Đông Lai đau đầu, cười khổ nói.
"Trước đó, mọi người đều ký giấy sinh tử, cần ngươi ở đây giả làm người tốt à, dù muốn mua danh chuộc tiếng, ngươi cũng tìm nhầm chỗ rồi." Hạ Thiên Sơn cười lạnh một tiếng.
"Ngươi không tin cũng được, có thể động thủ thử giết bọn hắn, ta chống đỡ được là bản lãnh của ta, không ngăn được đó chính là kiếp số của bọn họ, về phần đạo hữu ngươi...!Vậy coi như quyền cước không có mắt rồi, việc quan hệ nhân mạng, ta sẽ không lưu thủ đâu." Phủ Đông Lai giang tay ra, thẳng thắn nói.
Hạ Thiên Sơn đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, thấy thần sắc Phủ Đông Lai căn bản không giống giả tạo, rất có khí thế không nói một lời sẽ ra tay đánh nhau, sắc mặt gã càng thêm âm trầm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.