“Đừng sợ, ta không phải người xấu.” Thẩm Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kinh ngạc nhìn bé gái trước mặt, nhẹ nhàng nói.
Cô bé chớp chớp đôi mắt, quan sát Thẩm Lạc tỉ mỉ vài lần, đặc biệt là cái bóng phía sau lưng, sau đó thần sắc khẩn trương thoáng buông lỏng một chút.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Thẩm Lạc khẽ nhìn thùng gỗ trong tay bé gái, rồi mở miệng hỏi.
"A... A a..." Cô bé vội buông thùng gỗ trong ngực xuống, không ngừng khoa tay với Thẩm Lạc, thì ra bé gái này bị câm.
Thẩm Lạc không hiểu ngôn ngữ của người câm, nhíu mày, đang muốn nói gì thì.
Từ phía sau, một cơn âm phong vô thanh vô tức thổi tới. Trên thân hắn, phù văn nào đó lập tức nóng lên, một tia ánh sáng hồng cũng dần hiện ra.
"Đến rồi!"
Thẩm Lạc cùng quỷ vật kia vật lộn đã hai lần nên có đôi chút hiểu rõ, không cần quay người đã mang tàn hương trong tay vẩy về phía sau lưng, rồi bước một bước dài tiến vào trong phòng.
Ngay lập tức, một tiếng thét thê lương từ phía sau vang lên.
Thẩm Lạc xoay người lại, thì thấy cách chỗ mình đứng lúc nãy hai thước, có một quỷ ảnh màu đen cao lớn hiện ra ở đó.
Con ngươi của hắn co rụt lại, không tự chủ được lui về sau hai bước.
Chính là con quỷ lúc trước!
Thân hình con quỷ dường như bởi vì dính phải tàn hương, nên không cách nào ẩn hình. Trong con mắt đỏ ngầu của nó lộ ra vẻ thống khổ, giống như là bị tàn hương gây ra thương tích.
"Trên sách nói tàn hương có tác dụng trừ tà, có thể dùng để xua đuổi quỷ vật, quả nhiên không phải là nói bậy." Ánh mắt của Thẩm Lạc cảnh giác nhìn con quỷ, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay tại lúc hắn còn đang suy nghĩ, con quỷ đã hóa thành một đạo bóng đen, chui vào trong phòng, xông tới trước mặt Thẩm Lạc.
"Chờ ngươi đã lâu!"
Thẩm Lạc cũng chạy như bay xông đến, lúc gần tới nơi thì thân thể bỗng nhiên hạ xuống, tránh khỏi hai tay đối phương đang vồ bắt, chân phải liền đá vào thân dưới của nó.
Lúc trước, khi hắn thấy thùng gỗ trong tay đứa bé, thì hắn đã yên lặng vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công, mang dương cương chi khí dẫn đến chỗ chân phải và tay phải, chính là để chờ tới khắc này!
Nhưng ngoài dự đoán của Thẩm Lạc, thân thể quỷ vật lại giống như hư ảnh. Chân phải bị ánh sáng màu đỏ nhạt bao phủ lại trực tiếp xuyên qua thân thể con quỷ.
Nên một chưởng tiếp theo của hắn không có cách nào tiếp tục, cũng vì dùng sức quá mạnh nên thân hình có hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp về phía trước
Con quỷ thừa dịp thân hình Thẩm Lạc bất ổn, bèn dùng đôi quỷ trảo đen kịt nhắm về phía cổ của hắn
Thẩm Lạc thầm kêu không tốt nhưng tiếc rằng thân hình chưa kịp ổn định, muốn tránh né thì đã không kịp.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một cổ mùi tanh nổi lên, thì ra là một mảng lớn máu loãng màu đen. Cô bé kia thấy tình hình không ổn, nên đã dùng máu chó đen đựng trong thùng gỗ hắt qua.
Con quỷ bị máu chó đen tạt trúng, thì phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên thân hắc khí cũng bị bốc hơi không ít, trong nháy mắt thân thể cũng trở nên nhạt hơn rất nhiều.
Nhân cơ hội này, Thẩm Lạc ngay tại chỗ lăn mình một vòng, tránh đến bên cạnh đứa bé, sau lưng đã sớm đổ mồ hôi hôi lạnh ướt cả người.
Nhưng hành động của cô bé dường như đã chọc giận tới con quỷ. Trong mắt nó lộ ra vẻ tàn bạo, quay người nhào tới, hai tay một trái một phải nhanh chóng xòe ra.
"Vút" một tiếng.
Hai cánh tay nó giống như hai sợi dây thừng, nhanh chóng vượt qua khoảng cách hai ba trượng, trong chớp mắt chia ra lần lượt bóp lấy cổ của Thẩm Lạc và cô bé kia.
Thẩm Lạc cảm thấy cổ họng như bị năm ngón tay
người chết bóp chặt, sau đó một cỗ cự lực tràn tới, khiến hai chân lập tức rời khỏi mặt đất.
Hắn và cô bé đều bị nhấc lên.
Thẩm Lạc đưa tay định bắt lấy bàn tay quỷ đang bóp chặt cổ mình nhưng một lần nữa lại sờ không được.
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác được một cỗ khí tức âm hàn từ bàn tay quỷ truyền đến, xông vào trong cơ thể mình, giống như có vô số côn trùng lạnh ngắt đang chui vào vậy.
Đến lúc này, Thẩm Lạc cảm giác hô hấp đã bắt đầu trở nên khó khăn, toàn thân từ trên xuống dưới trở nên rét buốt, thậm chí ngay cả xương cốt đều muốn bị đông cứng.
Hắn cố gắng vận dụng một chút sức lực cuối cùng, nín thở, vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công. Định dùng nó để điều động dương cương chi lực ở đan điền, tiến về tám bức phù lục được vẽ trên ngực khi trước.
Đây là tia hi vọng cuối cùng của hắn.
Mặc dù hai lần trước đây, mình bị đưa vào chỗ chết nhờ kỳ tích mà sống lại, còn được trở về thời gian trước đó, nhưng có trời mới biết việc này liệu sẽ xảy ra lần nữa hay không?
Hắn cũng không muốn đánh cược khi bản thân không nắm chắc chút nào.
Trong khi hắn còn đang tại cân nhắc, thì một cỗ dương cương chi lực đã bị dẫn đến trên ngực trái, đi vào bức phù thứ nhất là "Khu Quỷ Phù". Nhưng kết quả phù văn này đối với dương cương chi lực lại không phản ứng chút nào.
Thẩm Lạc đối với việc này đã sớm có chuẩn bị tâm lý, vội vàng vận công, mang dương cương chi lực tiếp tục dẫn vào bức phù thứ hai ở phía trên là "Trấn Túy Phù".
Phù văn chỉ hơi nóng lên, lại giống như trước không hề có phản ứng.
Thẩm Lạc còn chưa kịp cao hứng, thì cỗ cảm giác ấm áp này liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mà bàn tay quỷ kia lại càng ngày càng bóp chặt, chính mình giữ lại một hơi này, sợ rằng cũng không thể nhiều hơn hai ba lần hô hấp.
Dù vậy Thẩm Lạc cũng không hề nhụt chí, cưỡng ép dẫn dắt dương cương chi lực, đi vào bức phù lục thứ ba trên ngực bên phải.
Cỗ dương cương chi lực này dưới tình thế cấp bách mới được ngưng tụ, thành ra hơi yếu một chút, lại đi qua hai bức phù văn khi nãy, nên khi đến nơi này đã không bằng một nửa của lúc đầu.
Nói cách khác, nếu như bức phù văn này không cách nào phát động thành công, thì với số dương cương chi lực còn lại, cũng chỉ có thể nếm thử một lần nữa.
Bức thứ ba này vẽ một bộ "Tịch Tà Phù".
Thật ra, Thẩm Lạc tại thời điểm vẽ chúng đã sớm tính trước, sở dĩ chọn ba bức phù văn này, cũng bởi vì chúng là một trong những loại phù lục hắn biết. Nó đối với quỷ vật tác dụng hữu hiệu nhất, còn lại mấy loại khác ngoại trừ "Tiểu Lôi Phù", thì đều là phù văn dùng để trấn giữ, tịnh hóa, không hề liên quan gì đến quỷ vật.
Ai ngờ bức thứ ba này cũng giống như bức thứ nhất, đối với dương cương chi lực ngay cả một chút cảm ứng cũng không có.
Hiện giờ gương mặt của Thẩm Lạc đã đỏ bừng lên, phải nhờ vào một chút ý chí sau cùng, mới có thể đưa cỗ dương cương chi lực yếu ớt còn lại, đến trên "Tiểu Lôi Phù".
Mặc dù Tiểu Lôi Phù cũng không có hiệu quả khắc chế quá lớn đối với quỷ vật, điều khiển không đúng còn có thể gây nên phản phệ. Nhưng nó chính là phù văn mình vẽ thuần thục nhất, thậm chí đã từng thí nghiệm trên giấy vàng, nên dù sao khả năng kích hoạt so với mấy loại trước đó còn lớn hơn một chút.
Khi một sợi tơ hồng nhạt đến mức nhìn không thấy rõ, chui vào phù văn của "Tiểu Lôi Phù" ở giữa ngực phải, toàn bộ phù văn bỗng nổi lên một chút ánh sáng. Nhưng nó chỉ nhanh chóng chớp động hai lần, liền lập tức tắt ngấm.
Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng chán nản.
Đang muốn từ bỏ, thì một màn khiến hắn trợn mắt há mồm xuất hiện!
Tiểu Lôi phù văn vốn đã ảm đạm, vậy mà sáng lên lần nữa, lại càng ngày càng sáng.
Trong chớp mắt, toàn bộ phù văn của Tiểu Lôi phù đều rực sáng lên, trong đó mơ hồ còn có từng đạo tia chớp thật nhỏ lóe lên.