Đại Mộng Chủ

Chương 197: Bất đồng ý kiến



Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Mã bà bà như không nghe thấy, chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó.

Trung niên da đen thấy vậy, ánh mắt nhìn về phía Anh Lạc.

"Thẩm đại ca là người thôn ta, trước đó đã cứu thôn vài lần, sao chúng ta có thể vong ân phụ nghĩa! Huống chi lời nói của đám yêu vật này không thể tin!" Anh Lạc nghĩa chính từ nghiêm nói.

"Tuy Thẩm Lạc kia vài lần cứu thôn nhưng nếu không phải hắn lên núi nhiều lần, trêu chọc vị đại vương kia, sao thôn ta rơi vào cục diện này được!" Một phụ nhân trung niên mang theo con lập tức phản bác.

"Hứa đại nương nói không sai, mặc kệ trước kia hắn thế nào, giờ hắn trộm đồ của đại vương người ta, hậu quả phải do một mình hắn phụ trách!" Một thiếu phụ áo bào xám phụ họa theo.

"Tiểu tử kia vốn không rõ lai lịch, nói không chừng hắn tới vì kho báu của đại vương trên núi kia, vốn không có ý tốt với thôn ta! Nếu không sao hắn không ngoan ngoãn ở trong thôn lại suốt ngày lên núi?" Tiếp tục có người nói.

Nghe xong lời ba người, vốn những thôn dân không muốn giao Thẩm Lạc ra cũng do dự.

Anh Lạc thấy một đám thôn dân đều thảo luận, gần như trong lời nói đều quy toàn bộ trách nhiệm lên người Thẩm Lạc, tú mi nhăn lại.

"Các ngươi nói bậy! Từ lúc thần tiên ca ca tới thôn, hắn chưa gây ra chuyện gì nguy hại đến thôn làng. Chẳng phải hắn lên núi là vì thôn à, sao ngươi vì mạng sống lại muốn giao hắn cho đám yêu thú này!" Một âm thanh trẻ thơ vang lên, chính là Trần Quan Bảo đứng dậy, chỉ vào ba người phụ nhân trung niên, lòng đầy căm phẫn.

"Một thằng bé như ngươi biết gì, chẳng lẽ chúng ta nên vì một ngoại nhân mà đổi tính mạng toàn thôn à!" Phụ nhân trung niên hừ một tiếng nói.

"Đúng vậy đó, Trần Quan Bảo, rõ ràng chúng ta nghĩ vì cả thôn đấy!"

"Nếu hắn thật tình vì thôn làng thì nên tự đứng ra, người nào làm người nấy chịu." Các thôn dân còn lại nhao nhao nói.

"Tuy ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được làm người có ơn phải báo, không giống ai kia chỉ biết lấy oán trả ơn!" Trần Quan Bảo tuy có năm tuổi nhưng miệng lưỡi bén nhọn, hai câu đã nói phụ nhân trung niên đỏ bừng cả mặt, đang muốn cãi lại.

"Đủ rồi, đừng cãi nữa!" Lúc này Mã bà bà đã hồi thần, khẽ quát một tiếng.

Mã bà bà có uy vọng cao trong thôn, tức thì thôn dân im bặt không nói.

Vào thời khắc này, một bóng người vội vã chạy ra từ trong thôn, chính là một thiếu niên mười mấy tuổi, không kịp thở đã dừng trước người Mã bà bà, dáng vẻ thở không ra hơi.

"Hổ Tử, sao rồi?" Mã bà bà mở miệng hỏi.

"Bà bà, ta đi tới chỗ Thẩm tiên sư thì không thấy hắn, trong viện kia không có ai." Hổ Tử dừng một chút thở lấy hơi rồi tiến đến bên tai Mã bà bà, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói.

Ánh mắt Mã bà bà trầm xuống, im lặng một thoáng rồi gật đầu, không nói gì thêm.

"Thời gian đã đến, các ngươi đã quyết định được chưa?” Dương Đầu Quái lớn tiếng hỏi.

"Nhị vị có thể thư thả thêm chút thời gian không?” Mã bà bà khẽ thở dài, mở miệng hỏi.

"Thời gian lâu như vậy, các ngươi còn chưa cân nhắc xong?" Dương Đầu Quái cau mày nói.

"Không hẳn như vậy, chỉ là..." Trên mặt Mã bà bà lộ vẻ chần chờ.

"Hừ, có chuyện gì, nói thẳng ra xem nào!" Trong mắt Cáp Mô Tinh hiện lên một tia không kiên nhẫn, hừ lạnh nói.

"Ta vừa mới phái người đi xem, chẳng biết từ khi nào Thẩm Lạc đã không còn trong thôn rồi." Mã bà bà nói.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong thôn đều thay đổi, ồn ào một trận.

"Ta đã bảo tiểu tử kia không phải thứ tốt đẹp mà, vừa thấy tình huống bất ổn đã lẻn đi trước!"

"Còn bảo vì thôn, ta thấy hắn vì chính mình đó!"

"Lần này thì phiền rồi! Mã bà bà nhanh chóng nói với đám yêu vương này đi, tiểu tử kia trộm đồ, đâu phải chuyện của chúng ta!"

"Đúng vậy, oan có đầu nợ có chủ, chuyện không liên quan đến chúng ta!"

Lúc này sắc mặt Anh Lạc cũng xanh mét, nắm chặt bảo kiếm trong tay không nói gì. Trần Quan Bảo cũng kéo căng gương mặt nhỏ, tuy rất muốn mở miệng tranh luận, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

"Ha ha, lão thái bà, muốn dùng kế kéo dài cũng nên nghĩ ra một chủ ý cao minh chứ, cái cớ vụng về thế này, ngươi nghĩ chúng ta có tin không?" Cáp Mô Tinh cười ha hả.

"Kiên nhẫn của chúng ta có hạn! Hôm nay chúng ta sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không đành bắt người cả thôn các ngươi hỏi rồi." Sắc mặt Dương Đầu Quái cũng trầm xuống, từ tốn nói.

"Nói nhảm với chúng làm gì, nếu chúng không giao người thì chúng ta tự vào tìm! Chúng bay đâu, đi với Cáp gia các ngươi vào thôn!" Cáp Mô Tinh không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, giơ vuốt vung về trước.

"Được!"

Bầy yêu sau lưng nó lập tức reo hò, đầy vẻ khát máu khua binh khí trong tay xông vào thôn làng, nhìn chỗ nào là tìm người, đây rõ ràng là đồ thôn.

"Dừng tay!"

Anh Lạc hét lớn một tiếng, lật tay lấy ra một vật, đó là một khối ngọc phù màu trắng, bên trên khắc một đồ án tiểu kiếm, vỗ một cái vào người.

Đột nhiên trên mặt nàng hiện lên tầng huyết hồng, trên da hiện lên từng đạo hoa văn bạch sắc quỷ dị, khí tức cả người xao động, đề thăng cực nhanh, đảo mắt đã đột phá đến cảnh giới Tích Cốc hậu kỳ, phát ra một luồng kiếm ý lăng lệ.

Bảo kiếm lam sắc trong tay Anh Lạc bỗng sáng rực, một đạo kiếm khí lam sắc dài hơn một trượng hiện ra, liên tục thu vào tỏa ra, rung động cực lớn.

Hàn khí rét lạnh thấu xương, rồi lại nhạt đi.

Cánh tay nàng vung lên, bảo kiếm lam sắc quét ngang mà ra, kiếm khí lam cực dài bổ trúng ba con yêu thú xông lên đầu tiên.

Ba yêu vội khua binh khí trong tay, hoặc dùng móng vuốt chính mình ngăn cản, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm khí, cả người ba yêu "Răng rắc" một tiếng, trực tiếp đông lạnh thành tượng băng, khí tức tan biến.

Anh Lạc nhảy người lên, bảo kiếm lam sắc trong tay tiếp tục vung theo, nhất thời lại có năm sáu yêu thú không chống lại được bị đóng băng.

Đám yêu thú khác thấy cảnh này không khỏi lộ vẻ sợ hãi, nhất loạt dừng bước, không dám tiếp tục tiến lên bước nào.

"Tuy Trường Thọ Thôn ta nhỏ yếu nhưng lúc gặp uy hiếp đến sinh tử tồn vong, cũng phải cho kẻ xâm phạm trả giá lớn." Mã bà bà bình tĩnh mở miệng.

Dương Đầu Quái nhìn bảo kiếm lam sắc trong tay Anh Lạc, ánh mắt chớp động không thôi.

Nhưng Cáp Mô Tinh cũng không cố kỵ, ngược lại hưng phấn bay nhào tới, miệng lớn mở ra, phun ra một đống quang đạn lam sắc to khoảng cối xay, bên trên quấn từng vòng thủy quang lam sắc, cộng với tiếng chớp động như tiếng sấm rền ầm ầm, đánh về phía Anh Lạc.

Anh Lạc ngưng mắt, lam quang trên bảo kiếm trong tay tăng mạnh, biến ảo thành một kiếm quang cực lớn, lăng không chém về phía quang đạn.

Trong nháy mắt hai bên tiếp xúc, đột nhiên quang đạn lam sắc nổ tung, không ngờ lại hóa thành mấy chục quang cầu lam sắc to chừng quả đấm, hơn nữa chia ra, đánh về phía thôn dân.

Khuôn mặt Anh Lạc biến đổi, bảo kiếm rời tay, bay vụt lên không trung dùng chuôi kiếm làm trung tâm xoay tròn, hóa thành một quang bàn lam sắc cực lớn, ngăn lại hơn nửa quang cầu lam sắc, xoắn nát đống kia.

Nhưng quang cầu lam sắc quá nhiều, có một số vẫn vượt qua quang bàn, đánh vào trong đám người, ầm ầm nổ tung.

Từng trận lam quang nổ tung trong đám người, lập tức có bảy tám người bị ảnh hưởng, trong đó có ba người trực tiếp liệt thể mà chết, số còn lại toàn bộ đều bị thương.

"Ha ha, tuy kiếm của ngươi lợi hại nhưng có thể đỡ được ta sao!" Cáp Mô Tinh nhìn thấy máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khác thường. Nó há to miệng, lam quang bên miệng chớp động, lại thêm một đoàn quang đạn lam sắc bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.