Đại Mộng Chủ

Chương 300: Thu làm môn hạ



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc kiểm tra thương thế Nhiếp Thải Châu một hồi, phát hiện cũng không đáng ngại, lập tức nhìn lên không trung xa xa cúi đầu.

"Đa tạ tiền bối đã cứu mạng." Hắn cao giọng hô lớn.

Nhiếp Thải Châu cũng thi lễ theo.

Chỉ thấy hư ảnh Thanh Liên trên không trung dần dần thu liễm quang mang, hóa thành một tòa đài sen màu xanh, hạ xuống hư không cách mặt đất khoảng ba trượng, lơ lửng tại đó.

Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lại, liền thấy trên đài sen đứng đấy một vị cung trang nữ tử chân trần, dung mạo xinh đẹp, không trang điểm, một đầu tóc dài màu xanh biếc trải dài sau lưng, toàn thân tản ra khí tức thanh lãnh xuất trần.

"Xin hỏi danh hào tiền bối, đến từ tiên môn nào?" Thẩm Lạc do dự một chút, mở miệng hỏi.

Nữ tử trên đài sen không trả lời, ánh mắt thanh lãnh quan sát trên người Nhiếp Thải Châu, trong mắt tựa hồ không thấy Thẩm Lạc tồn tại.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một mảnh thanh quang đột ngột từ trên đài sen hạ xuống, trực tiếp bao phủ trên thân Nhiếp Thải Châu.

Thẩm Lạc chợt cảm thấy không ổn, cánh tay vội chộp tới thanh ảnh kia.

Nhưng mà, thanh quang kia lại nhanh hơn một bước, chỉ là thu vào, liền hút Nhiếp Thải Châu tới.

"Nàng này hữu duyên với Phổ Đà sơn, hiện ta thu nàng làm môn hạ, lập tức về núi." Một tiếng nói thanh lãnh từ trên đài sen truyền ra, giọng nói mang theo vẻ cường thế không cho phép nghi ngờ.

Ngay sau đó, không để cho Thẩm Lạc bất cứ cơ hội nào, đài sen kia liền hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh, mang theo Nhiếp Thải Châu bay đi thật xa.

"Thải Châu..."

Trong lòng Thẩm Lạc khẩn trương, vội lao nhanh theo, trong tay áo nắm lấy tấm Phi Hành Phù kia, bay lên không, mau chóng đuổi theo đạo độn quang kia.

Nhưng tốc độ độn quang kia cực nhanh, xa xa không phải hắn có thể so sánh, chỉ trong nháy mắt đã kéo ra khoảng cách mấy trăm dặm.

Bất quá hai ba hơi sau, thanh quang kia hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy nữa.

Thân hình Thẩm Lạc bất đắc dĩ đáp xuống đất, nhìn bầu trời đêm trống rỗng, thần sắc trên mặt khó coi, trong lòng càng thất vọng mất mát.

Chuyện trải qua tối nay thực sự quá mức không thể tưởng tượng, mặc kệ lúc trước bạng yêu tập kích, hay là sau đó xuất hiện Thanh Liên nữ tử, tất cả biến cố đều phát sinh quá mức đột ngột, khiến cho hắn căn bản không kịp ứng đối.

Thẩm Lạc trơ mắt nhìn Nhiếp Thải Châu bị người mang đi, trong lòng nổi lên vẻ phức tạp, vừa nghi hoặc, lại phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bất lực không ngăn được cùng vẻ không cam lòng.

"Phổ Đà sơn... Phổ Đà sơn..." Trong miệng hắn lẩm bẩm cái tên này, ẩn ẩn cảm thấy có mấy phần quen thuộc, tuy nhiên không thể nhớ nổi đã nghe qua nơi nào.

Chờ hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cung điện trước người, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Quan Âm điện, Phổ Đà sơn... Đây không phải là đạo tràng linh sơn Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát sao?"

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Lạc càng thêm mê hoặc, trên thân Nhiếp Thải Châu có chỗ gì đặc biệt, vì sao đầu tiên là bạng yêu kia muốn thôn phệ nàng, sau đó Thanh Liên nữ tử kia lại cưỡng ép mang nàng đi?

"Nam Hải... Trước mắt muốn tìm về biểu muội là không thể, chỉ có thể chờ đợi ngày sau pháp lực tiến triển, tìm cơ hội đi một chuyến đến Phổ Đà sơn thôi." Thẩm Lạc âm thầm thở dài một tiếng, bắt đầu trở về hướng huyện thành.

Trong đầu của hắn suy nghĩ, nên báo chuyện này cho người nhà thế nào, làm sao cáo tri cho Nhiếp gia, càng cảm thấy phiền muộn thêm.

Trở lại Thẩm phủ, Thẩm Lạc và phụ thân Thẩm Nguyên Các thương lượng một phen, quyết định tạm thời không nói việc này cho người nhà, chỉ viết một phong thư giao cho Tiểu Xuân, sai người hộ tống nàng trở về Vân Châu, kể rõ ngọn nguồn việc này cho Nhiếp gia.

Về phần Nhiếp gia có tin hay không, sau đó sẽ có phản ứng gì, cũng chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi hẵng tính.

Vào buổi tối, Thẩm Lạc ngã nằm xuống giường.

Một trận chiến với bạng yêu, khiến cho thể xác tinh thần hắn mệt mỏi, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Hỗn loạn không biết ngủ bao lâu, một trận thanh âm ồn ào vang lên bên tai, thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.

Hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn ra phía ngoài, thần sắc biến đổi.

Chỉ là giờ phút này hắn cũng không phải ở trong nhà, mà đang nằm trong một gian phòng lớn cũ nát.

Nóc nhà bị phá mấy cái lỗ lớn, một bức tường bên cạnh cũng đổ sụp non nửa, thoạt nhìn là một gian miếu hoang. Trong phòng tọa lạc một tôn tượng thần bằng đất, phía trước bày một cái bàn thờ đã đổ, Thẩm Lạc giờ phút này đang nằm bên cạnh bàn thờ.

Hắn vội ngồi dậy, nhìn bốn phía một cái, lập tức nhìn về phía thân thể của mình. Trong đan điền cuồn cuộn một cỗ pháp lực thể lỏng hùng hậu không gì sánh được, lực lượng thần hồn trong đầu cũng dị thường mạnh mẽ, ngưng tụ thành hình người.

Cảm ứng được tình hình này, hắn vẫn không rõ, chính mình lại nhập mộng.

"Lần này nhập mộng cách lần nhập mộng trước khoảng hơn hai năm, khoảng cách mấy lần nhập mộng trước cũng cao thấp không đều, tựa hồ không theo quy luật nào." Đã kinh lịch mấy lần trước, Thẩm Lạc cũng không kinh hoảng, bình thản tự lẩm bẩm một tiếng.

Thanh âm ồn ào từ bên ngoài truyền đến, trong đó tựa hồ xen lẫn rất nhiều thanh âm kêu khóc.

Hắn nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài, thấy được tình hình bên ngoài khẽ giật mình.

Miếu hoang ở một bãi đất, xung quanh trong tầm mắt hắn, dường như là một toà thành trì của phàm nhân, cửa hàng san sát, đường đi rộng lớn, nhìn phồn hoa hơn không ít so với Đông Lai huyện thành.

Chỉ là tòa thành trì này giờ phút này cũng giống Đông Lai huyện thành, đang lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Từng con yêu trùng màu đen lớn cỡ thường nhân đang tàn phá bừa bãi trong thành.

Trên thân những yêu trùng này hiện đầy vảy giáp màu đen, ngoại hình không khác con kiến khổng lồ, chỉ là đoạn trước thân thể nhất mọc ra hai cái cự trảo giống như liêm đao, hành động như gió, thực lực có thể so với yêu thú Luyện Khí kỳ, đang đánh giết cư dân trong thành.

Trong thành trì vốn phồn hoa, bây giờ khắp nơi đều là thanh âm kêu khóc, so với Đông Lai huyện thành còn thê thảm hơn, tối thiểu tại Đông Lai huyện thành thì đám yêu lang ngoài thành cũng không thể tấn công vào trong thành giết người được.

Cũng may trong thành cũng không phải chỉ có những bách tính phổ thông này, từng đội từng đội giáp sĩ, tay cầm trường kích, thiết thương, các loại vũ khí đang chém giết cùng những yêu trùng kia.

Những giáp sĩ này đều là người bình thường, cũng không có pháp lực trên thân, nhưng áo giáp trên người bọn họ, còn có vũ khí trong tay đều minh khắc một loại phù văn nào đó, lúc vung vẩy tản mát ra trận trận sóng pháp lực, như các loại phù khí, cũng có thể phát huy ra chiến lực khá mạnh, chỉ là tử thương thảm liệt.

Trừ những giáp sĩ này, trong thành còn có không ít tu tiên giả chân chính, phần lớn là Luyện Khí kỳ và Tích Cốc kỳ, cùng những giáp sĩ kia, ngăn cản yêu trùng tàn phá bừa bãi, yểm hộ cư dân trong thành chạy ra ngoài thành.

Mà trên không thành trì cuồn cuộn hắc khí, hình thành một mảnh mây đen to lớn, che phủ cả nửa bầu trời.

Từng cái chân to đen kịt phảng phất cây cột thỉnh thoảng từ trong mây duỗi ra, nhìn tựa hồ là chân trùng, trong mây tựa hồ đang chứa một con cự trùng vô cùng to lớn.

Mây đen có chút quay cuồng, từng con yêu trùng màu đen từ trong mây liên tục không ngừng bay ra, rơi vào phía dưới thành.

Yêu trùng trong thành, hiển nhiên là từ trong mây bay xuống.

Không trung dưới mây đen, thình lình treo lấy gần trăm tên tu tiên, phát ra các loại công kích, đánh giết những yêu trùng rơi xuống kia, đồng thời cũng công kích cự trùng to lớn trong mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.