Đại Mộng Chủ

Chương 314: Tha cho ngươi một mạng



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trong bụi mù, thân hình Thẩm Lạc chẳng những không lui nửa phần, ngược lại tiến tới, nhảy lên trước một cái đã tới trước người Tê Ngưu tướng quân, tung một chõ về phía bụng của nó.

"Ầm", lại một tiếng vang trầm trầm.

"Ây..."

Tê Ngưu tướng quân kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như tảng đá bị lật tung, lộn mấy vòng trên mặt đất mới ngừng lại được.

Chờ đến khi khói bụi tán đi, đám người đã thấy Thẩm Lạc ngồi xổm bên người Tê Ngưu tướng quân, hai tay điểm lên mi tâm của nó, dưới đầu ngón tay đang đè một tấm Lạc Lôi Phù.

"Thế nào, có phục hay không?" Thẩm Lạc cười hỏi.

Ánh mắt Tê Ngưu tướng quân lật lại, miễn cưỡng có thể nhìn thấy lá bùa dính trên trán của mình, cứng cổ nói: "Ra đời, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, ngươi động thủ đi, mười tám năm sau lão tử lại là một trang hảo hán."

"Có phải ngươi đã xem qua các sách kỳ quái gì không?" Thẩm Lạc nghe lí do thoái thác này hơi quen tai, nhịn không được nhíu trán, có chút buồn bực hỏi.

Trong rất nhiều thoại bản tiểu thuyết của dân gian, một số lục lâm hảo hán trước khi chết, cũng nói lên lời như thế.

"Cái tên nhà ngươi, rõ ràng là một Nhân tộc, sao thân thể lại cứng như vậy, khí lực còn hơn cả ta? Ta thua tâm phục khẩu phục, ngươi muốn đánh muốn giết, động thủ nhanh lên, để cho ta thống khoái." Nghe Thẩm Lạc hỏi như vậy, Tê ngưu tinh kia hơi nhụt chí, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, không đùa giỡn nữa, ngón tay thu lại, cũng thu tấm Lạc Lôi Phù kia vào.

"Được rồi, ta cũng không có nói là muốn giết ngươi, đi thôi."

Thẩm Lạc nói xong, đám người Thẩm gia, ngay cả Thẩm Hoa Nguyên vây xem cũng nhất thời kinh hãi.

"Thẩm tiên sư, tên kia là yêu vật đó, không thể thả..." Một tên thanh niên Thẩm gia la lớn.

"Thẩm đạo hữu, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng." Một tu sĩ Thẩm gia khác cũng mở miệng hô.

"Giết nó, giết nó..." Càng có nhiều người nhao nhao hô.

Ánh mắt Thẩm Hoa Nguyên hơi trầm xuống, nhìn một màn trước mắt cũng không tỏ thái độ, không đồng tình với Thẩm Lạc, cũng không ngăn cản tộc nhân.

Trên thực tế, không chỉ người Thẩm gia cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Tê Ngưu tướng quân cũng khó tin, ngồi dậy sững sờ nhìn Thẩm Lạc.

Đối với những tộc nhân la lên này, Thẩm Lạc nhìn như không thấy, chỉ nhìn Tê ngưu tinh nói: "Tại sao còn chưa đi, thật muốn ta giết ngươi sao?"

"Ngươi không giết ta? Ngươi vì sao không giết ta?" Tê Ngưu tướng quân giống như gặp chuyện hoang đường lớn nhất đời mình, nhịn không được hỏi.

"Nơi yêu vật chiếm cứ, có chỗ nào lại sạch sẽ giống như nơi này? Chỗ nào không phải xương trắng chất đống, sát khí hoành hành?" Thẩm Lạc nhìn quanh bốn phía, hỏi ngược lại.

"Là do ta ăn đến sạch sẽ đấy?" Trong mắt Tê Ngưu tướng quân vẫn còn nghi ngờ, nói

"Lúc trước ngươi giao chiến với ta, giơ tay nhấc chân hoàn toàn không có sát khí, có thể thấy được ngươi cũng không phải là hạng khát máu. Tốt, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi còn không chịu đi, chẳng lẽ thật muốn chết?" Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói.

Tê Ngưu tướng quân nghe lời ấy, lúc này mới tin tưởng, Thẩm Lạc thật không định giết nó.

"Nhân tộc này, cực kỳ cổ quái... Trong quá khứ người ta gặp, không phải bản sự yếu liều mạng cầu xin tha thứ, chính là bản lãnh lớn tùy ý giết yêu, ngươi ngược lại là trường hợp đặc biệt. Hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục, ngày sau có cơ hội gặp lại, ta vẫn muốn cản đường đoạt đồ ngươi." Ánh mắt Tê Ngưu tướng quân bình tĩnh nhìn Thẩm Lạc một hồi, nói.

"Tốt, đến lúc đó xem ngươi có bản lãnh hay không." Thẩm Lạc bật cười lớn.

Tê Ngưu tướng quân không nói hai lời, nâng Quỷ Đầu Chuỳ lên, đi không quay đầu lại.

Đám người Thẩm gia thấy Thẩm Lạc cứ như vậy thả đi yêu vật, đều không hiểu, từng người xì xào bàn tán, nghị luận ầm ĩ.

Thẩm Lạc không định giải thích, chỉ chào Thẩm Hoa Nguyên một tiếng, liền trở về xe ngựa. Một đoàn người lần nữa khởi hành đi về hướng Kiến Nghiệp thành.

Thời gian nhoáng một cái, lại qua hơn nửa tháng.

Ban đêm, trong một tòa sơn thôn không dấu chân người, sáng lên mấy đống lửa, đoàn người Thẩm gia đang nghỉ đêm ở đó.

Nửa tháng qua, bọn họ an ổn vượt qua, trên đường đi không gặp yêu vật hoặc là quỷ sát gì lợi hại, hôm nay còn đánh giết hai đầu Yêu thú cấp thấp, liền ở chỗ này cắm doanh địa nướng ăn yêu nhục.

Bên cạnh một đống lửa lớn nhất trong thôn, vây quanh là bọn người Thẩm Hoa Nguyên và Thẩm Thuyên, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Lạc và Thẩm Ngọc.

"Gia chủ, vì sao không thấy Thẩm tiền bối và Ngọc tỷ tỷ?" Một vãn bối Thẩm gia bóc lên một khối yêu nhục bóng loáng được chia phần, hỏi.

"Bọn họ đang tu hành, đừng quấy rầy." Thẩm Hoa Nguyên nghe vậy, cười một cái nói.

Kỳ thật, không chỉ Thẩm Ngọc, những người tu hành Thẩm gia khác, trong khoảng thời gian này đều được Thẩm Lạc chỉ điểm nhiều hoặc ít, tự mình tu luyện đều có thu hoạch. Bất quá Thẩm Ngọc gần đột phá Tích Cốc trung kỳ, mới khổ tu không ngừng như vậy.

Về phần Thẩm Lạc, bởi vì hắn đã giải khai cấm chế đan điền, tu vi khôi phục được đến Ngưng Hồn sơ kỳ, trước mắt đang lĩnh hội thần thông Tam Tinh Diệt Ma trong công pháp « Hoàng Đình Kinh ».

Lúc trước tại Trường Thọ thôn, các loại tạp vụ quấn thân, mặc dù hắn đã có cảm ngộ thần thông này, nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm hiểu thấu đáo, càng chưa tu luyện thành công.

Bây giờ, tu vi hắn khôi phục cách trình độ cũ còn cần chút thời gian, nếu tu thành thần thông Tam Tinh Diệt Ma này, dù chỉ là nhất tinh cơ sở nhất, cũng giúp ích cực lớn.

Tối hôm nay, trên đỉnh đầu không có đám mây dày đặc che lại, xuyên thấu qua màn đêm đen kịt, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Thẩm Lạc đang lẻ loi một mình, ngồi ngay ngắn trên một mảnh đất trống đầu thôn, lòng bàn tay chỉ lên trời, ngửa đầu nhìn màn đêm.

Khác với ngồi tu hành thường ngày, cặp mắt của hắn không nhắm lại, mà mở lớn, nhìn chăm chú bầu trời đêm thăm thẳm, trong đôi mắt có điểm điểm oánh quang, giống như mặt hồ phản chiếu bóng toàn bộ tinh không.

Trong lòng của hắn mặc niệm công pháp Hoàng Đình Kinh, trong tầm mắt nhìn thấy tinh không cũng dần dần xảy ra biến hóa.

Thẩm Lạc cũng không biết là thân thể mình càng ngày càng nhẹ, bay lên bầu trời phía trên, hay là ngôi sao đầy trời càng ngày càng nặng, nhao nhao rơi xuống mặt đất. Dịch tại bạch ngọc sáchh. Hắn chỉ cảm thấy thân hình của mình, đang càng ngày càng gần những ngôi sao đầy trời kia.

Hắn giật mình nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy bốn bề điểm điểm quang mang, các ngôi sao chợt xanh chợt đỏ, hoặc sáng hoặc tối, hoặc xa hoặc gần, giống như hô hấp, chớp động sáng tối.

Thẩm Lạc nhìn vô số ngôi sao kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác nhỏ bé, phảng phất chính mình đã trở thành một hạt bụi trong ức vạn ngôi sao này, hắn vô thức điều chỉnh hô hấp, không bàn mà hợp cộng hưởng ngôi sao chớp tắt.

Một sáng một tối, một hít một thở...

Chỉ một thoáng, hắn đột nhiên hoàn hồn, lại phát hiện chính mình vẫn như cũ ngồi xếp bằng dưới đất, tinh hà trên đỉnh đầu lại xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy vô số tinh thần chi lực biến thành những hạt nhỏ bé, như là chùm sáng bụi bặm hạ xuống, rơi vào trong hai mắt Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc vô thức muốn nhắm hai mắt lại, nhưng cố nén động tác này.

Hai mắt hắn, tựa như hai hồ nước, đón nhận mưa từ trên trời rơi xuống, bên trong vậy mà cũng chiếu đầy ánh sao lưu quang dị sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.