Đại Mộng Chủ

Chương 418: Bí ẩn



Dịch: Độc Lữ Hành

***

Thẩm Lạc đang muốn nói ra lo nghĩ của mình, trong lòng đột nhiên tỉnh táo, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào, chỉ khoát tay áo.

"Chư vị thủ vững bản tâm là được, chỉ là huyễn tượng, không cần lo ngại." Hồ Dung cao giọng quát.

"Vâng." Bọn người Lã Hợp vẫn vui lòng phục tùng lão, nhao nhao đáp.

Thẩm Lạc cũng đã ngửi được một tia ý vị không tầm thường, hắn im lặng đi vào vị trí của mình đứng vững, bàn tay áp vào trước ngực mình, vuốt tấm phù lục dán tại huyệt Thiên Trung kia, âm thầm trầm ngâm.

"Tốt, chư vị đã đúng chỗ, để ta uống một ngụm rượu, chúng ta lập tức khải trận." Hồ Dung quét nhìn đám người, lấy xuống hồ lô rượu bên hông, cười sang sảng một tiếng.

Mấy người Lã Hợp đều là ma quyền sát chưởng, tựa hồ cảm thấy thắng lợi trong tầm tay.

Thẩm Lạc chần chờ một lúc lâu, vẫn gỡ lá bùa "Liễm Tức Phù" dán ở trước ngực xuống, dự định lặng lẽ thu lại.

Nhưng lá bùa vừa mới rời thân, trước mắt của hắn lập tức trở nên mơ hồ. Loại cảm giác sương đỏ tràn ngập kia xuất hiện lần nữa, đồng thời càng thêm nồng đậm hơn so với trước, ở trong thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi sương mù màu đỏ thẫm giống như sợi bông, phiêu đãng giống như cá bơi trong hư không, không hề đứt đoạn lao đến trên thân mọi người.

Trước ngực bọn người Lã Hợp đều loé lên một đoàn kim quang mơ hồ, ngăn trở những sương mù đỏ thẫm dạng sợi bông kia tới gần. Mà hắn tháo xuống "Liễm Tức Phù", tự nhiên không có phù lục che chở, càng nhiều sợi bông sương đỏ nhao nhao lao đến hắn.

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc phát hiện những sương mù màu đỏ này, tựa hồ không đơn thuần là âm sát khí, bên trong còn ngưng kết oán khí nồng đậm, mỗi một phần tụ hợp vào thể nội, trong lòng của hắn lại thêm ra một phần cảm giác u ám oán hận.

Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, liền tranh thủ dán lại tấm "Liễm Tức Phù" vào trước ngực.

Hắn dán lá bùa xong, một dòng nước ấm lần nữa từ trước ngực truyền ra, loại cảm giác u ám kia lập tức biến mất, trước mắt rất nhanh hồi phục thanh minh, tất cả huyết vụ lần nữa biến mất không thấy.

"Phù lục này tuyệt đối không thể là Liễm Tức Phù..." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lại nhìn Hồ Dung phía xa.

Từ tình huống trước mắt, phù lục trên người bọn họ rõ ràng không phải là phù che giấu khí tức như trong miệng lão nói, giống như là một loại phù lục nào đó cách trở âm sát khí xâm lấn hơn.

Chỉ là khiến hắn không hiểu, vì sao Hồ Dung cố ý giấu diếm việc này, nói phù lục cản sát khí này thành Liễm Tức Phù?

"Trong này tất có điều bí ẩn." Trong lòng Thẩm Lạc nghi ngờ, càng cảm thấy bất an.

Cổ tay hắn nhẹ chuyển, lại từ trong tay áo lấy ra một tấm Tiểu Lôi Phù, lặng lẽ nhét vào trong ngực, gấp lại cùng dán vào chỗ tấm Liễm Tức Phù kia.

Lúc này, Hồ Dung đứng trước hồ nước, mở miệng nói với đám người, bắt đầu thôi động pháp trận.

Thẩm Lạc do dự một chút, vẫn làm theo đám người, tay cầm bùa đào, ngâm tụng khẩu quyết Hồ Dung truyền lại.

Nương theo trận trận thanh âm ngâm tụng, Trấn Quỷ Phù trong tay đám người nhao nhao phát sáng lên, chỉ là tựa hồ vì mỗi người sở tu công pháp không giống nhau, bùa đào trong tay mỗi người sáng lên cũng không giống nhau.

Thẩm Lạc bên này tự nhiên là màu thủy lam, Kim Đốn gần hắn thì màu vàng óng, Lã Hợp màu vàng đất, Vân Nương là màu hồng đỏ thẫm, Lâm Thanh thì màu xanh biếc, chính là ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ.

Lúc trước hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thuộc tính pháp lực mấy người bọn họ có thể hợp thành Ngũ Hành?

Chẳng qua lúc đó hắn không nghĩ nhiều, chỉ coi là trùng hợp, nhưng xem từ trên trận pháp này, giống như là cố ý tạo ra.

"Lên."

Theo Hồ Dung hét to một tiếng, trên năm lá bùa đào đồng thời tăng vọt quang mang.

Thẩm Lạc cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến một trận bén nhọn nhói nhói, bàn tay buông lỏng, tấm Trấn Quỷ Phù từ trong tay rớt xuống, rơi xuống theo một chuỗi huyết hoa đỏ thẫm.

Nhưng mà, Trấn Quỷ Phù chưa kịp rơi xuống đất, liền loé lên quang mang, treo trên bầu trời bập bềnh trước người hắn.

Mà mấy người Lã Hợp chung quanh cũng không khác, Trấn Quỷ Phù trong tay đều đâm rách lòng bàn tay của bọn họ, lơ lửng trước người mình.

"Hồ lão, đây là có chuyện gì?" Thần sắc Vân Nương khẽ biến, lớn tiếng hỏi.

"Không nên lo lắng, lúc trước quên nói cho các ngươi biết, lúc thôi động Trấn Quỷ Phù này sẽ hấp thụ một phần dương huyết mới được." Hồ Dung ngửa đầu ực một hớp rượu, treo hồ lô rượu trở lại bên hông.

Lão xoa xoa tay, duỗi cái lưng mệt mỏi ra sau, hai tay hợp lại trước người, bàn tay chuyển động, lòng bàn tay liền có một đạo huyết quang thoáng hiện, từ đó mờ mịt mở ra một mảnh sương mù màu máu, tràn ngập ra.

Ngay sau đó, Trấn Quỷ Phù treo trước mọi người dựng đứng lên, hai con ngươi pho tượng hung thần tuyên khắc trên đó sáng lên hai vệt huyết quang, từ đó có hai sợi tơ huyết hồng mỏng manh cơ hồ không thể nhận thấy kéo dài ra, tụ tập về phía trung tâm.

Sợi tơ huyết hồng cùng sương mù màu máu quanh thân Hồ Dung tiếp xúc nhau, bắt đầu nhao nhao như sương chìm xuống, rơi vào trên mặt đất, hóa thành một mảnh trận văn phức tạp màu đỏ sậm, cùng đất trống màu xích hồng hoà lẫn nhau, mắt thường cơ hồ không thể phân biệt.

Trận văn hình thành xong, bốn bề lại không dị động, phảng phất hết thảy lại khôi phục như thường.

"Tốt, chư vị tạm thời không cần làm gì, nghỉ ngơi chút, chừa lại pháp lực thôi động Trấn Quỷ Phù là được, để ta tới dụ Quỷ Tướng tới, sau đó hợp lực diệt sát nó, chúng ta liền có thể khải hoàn hồi triều." Hồ Dung cười vang nói.

Bọn người Lã Hợp vốn thập phần tin phục lão, nghe lời ấy cũng đều yên lòng.

Thẩm Lạc mặc dù vẫn lo nghĩ, nhưng thấy ở đây cũng chưa có gì bất lợi, chỉ là từ đầu đến cuối hắn cảm thấy Hồ Dung che giấu bọn hắn cái gì đó, loại cảm giác bất an trong lòng càng phát ra mãnh liệt.

Thằn sắc trên mặt Hồ Dung tự nhiên, ngược lại nhìn không ra dị dạng gì, cổ tay khẽ đảo, lấy ra ba thanh hương dài màu đỏ tươi, hai tay nắm lấy cây hương vái tứ phương thiên địa một cái.

Sau đó, hai ngón tay lão vê trên đầu ba thanh hương một chút, đầu hương liền sáng lên quang mang màu đỏ, từ đó bay ra ba sợi khói lượn lờ, đằng không bay lên, tiêu tán trong không khí.

Nhưng mà, theo thanh hương được nhóm lửa, Thẩm Lạc lập tức ngửi được ở trong không khí một cỗ mùi hương nồng đậm dị thường. Mùi vị đó rất đặc biệt, hoàn toàn khác biệt với mùi hương bình thường, bên trong tựa hồ xen lẫn một mùi ngai ngái nhàn nhạt.

Nương theo mùi này tràn ngập ra, trái tim Thẩm Lạc đột nhiên hơi nhúc nhích một chút, huyết dịch trong cơ thể hắn đúng là bị một cỗ lực lượng không biết dẫn dắt, trong mạch quản điên cuồng phun trào.

Cùng lúc đó, trước mắt của hắn lần nữa trở nên một mảnh màu đỏ tươi, loại huyết vụ kia tràn ngập chung quanh, tràng cảnh oán khí mọc lan tràn cổ quái lần nữa hiển hiện, tầm mắt của hắn không tự chủ được chuyển hướng nhìn hồ nước kia.

Chỉ thấy hoa sen phấn hồng trong hồ nước kia, tại thời khắc này lần nữa trở nên xích hồng không gì sánh được, ở trong dâng lên một đoàn hoả diễm màu sắc yêu dã, trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ hồ nước.

Thẩm Lạc nhìn chằm chằm biển lửa trên hồ nước, trong thoáng chốc, trong một mảnh hỏa ảnh lần nữa thấy được huyễn tượng.

Chỉ là không còn hư ảnh cổ quái giống như rồng như rắn lần trước, mà là một nam tử thân hình cao lớn, người mặc cẩm bào màu tím, eo quấn đai lưng ngọc, chân đạp giày mây, trên cổ lại rỗng tuếch, lại là một người không đầu.

Đang lúc Thẩm Lạc kinh hãi, chợt thấy nam tử không đầu kia đưa ra một bàn tay từ phía sau, năm ngón tay thình lình nắm lấy một cái đầu lâu dữ tợn chảy xuôi huyết dịch màu vàng, cũng không phải là đầu người, mà là một đầu rồng sinh ra song giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.