Đại Mộng Chủ

Chương 452: Cầu phú quý trong nguy hiểm



Dịch: Độc Lữ Hành

Chém!" Hai tay Thẩm Lạc cầm búa, bổ một phát vào hư không.

"Ầm" một tiếng, một đạo hư ảnh cự phủ màu xanh dài chừng mười mấy trượng như dải lụa từ trong rìu ngắn bắn ra, bao phủ cả gian thạch thất trong lôi quang chói mắt.

Cự phủ màu xanh mang theo thế lôi đình vạn quân, hung hăng trảm trên khối đá màu đen.

Huyết quang trên khối đá màu đen bị bổ ra, phủ ảnh trảm trên hắc thạch, vậy mà lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ bị hắc thạch hấp thu vào.

Thẩm Lạc giật mình, một kích này đã là toàn lực của hắn, nếu vẫn không giải được phong ấn, vậy hắn cũng không có biện pháp.

Cũng may chuyện hắn lo lắng cũng không phát sinh, phủ ảnh màu xanh bị hấp thu xong, trên hắc thạch răng rắc một tiếng, hiện ra một vết nứt.

Sau đó vết rạn này nhanh chóng khuếch tán ra, trong mấy hơi thở đã lan tràn ra khắp hắc thạch, cuối cùng phốc một tiếng, hóa thành vô số bột đá màu đen, theo gió biến mất.

Chỗ trên vách tường hắc thạch chớp động hắc mang, vô thanh vô tức lộ ra một hang động lớn gần trượng, tối như mực không biết sâu bao nhiêu.

Âm phong ô ô từ động huyệt màu đen truyền ra, lạnh lẽo thấu xương.

Giết! Giết! Giết!

Trong âm thanh âm phong ẩn chứa một cỗ ý niệm ngang ngược, điên cuồng, trực tiếp thẩm thấu vào não hải sáu người. Trước mắt sáu người hiện ra vô biên tình cảnh chiến tranh, nhuốm máu sơn hà, chất thành thi sơn, bạch cốt đầy trời...

Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, vận chuyển một môn bí pháp cũng cố thần hồn trong « Luyện Thân Bí Điển », trong đầu hiện ra hư ảnh một cự phong trên tiếp thương thiên, dưới nối đại địa, nguy nga hùng vĩ. Huyễn tượng chiến tranh trước mắt lập tức biến mất.

Môn bí pháp này tên là « Bất Chu Trấn Thần Pháp », trong truyền thuyết thời đại Thượng Cổ có một toà cự phong chống trời tên là Bất Chu sơn, được xưng là Thiên Chi Trụ, trấn áp hết thảy tà ma, đứng ức vạn năm sừng sững không ngã. Chỉ tiếc thần sơn này về sau bị Thuỷ Thần Cộng Công đụng ngã, không còn tồn tại nữa.

« Bất Chu Trấn Thần Pháp » chính là dùng lực lượng thần hồn, quan tưởng Bất Chu Thần Sơn, trấn áp hết thảy ý nghĩ xằng bậy.

Thuật này tu luyện tới cảnh giới cao thâm, đủ khiến lực lượng thần hồn lồng lộng như núi, vững chắc không gì sánh được, bất kỳ ngoại lực nào cũng vô pháp ảnh hưởng đến hắn.

Lúc này Thẩm Lạc và những người khác dùng Vân Thùy Trận liên kết với nhau, trong đầu hắn quan tưởng hư ảnh Bất Chu Thần Phong cũng truyền tới ý thức năm người kia.

Thân thể Mang Sơn Ngũ Hữu chấn động, tuần tự thoát ra ảnh hưởng của sát ý âm phong.

"Đa tạ Điền đạo hữu tương trợ, nếu không chúng ta thật đúng là không dễ tránh thoát huyễn tượng sát cơ kia." Lão giả nho bào cảm tạ Thẩm Lạc.

Trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc, Lục Hợp Phiên Cổn Trận này lại thần diệu như thế, ý niệm năm người cũng có thể liên kết cùng một chỗ, hắn tùy ý khiêm tốn nói một câu.

Vận chuyển Vân Thùy Trận có phần hao tổn pháp lực, hiện tại cửa vào phong ấn đã phá giải, sáu người rất nhanh giải trừ pháp trận.

Mang Sơn Ngũ Hữu nhìn cửa hang trước mắt, mặt lộ vẻ do dự, cũng không lập tức đi vào.

Còn chưa tiến vào hậu điện, cỗ âm phong đã lợi hại như vậy, quỷ vật trong hậu điện không biết sẽ lợi hại cỡ nào.

"Đã đến nơi này, chẳng lẽ còn lùi bước, có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, tiếp tục đi tới nào." Lão giả nho bào hơi cắn răng, trầm giọng nói ra.

Bốn người Mang Sơn Ngũ Hữu kia lấy lão giả như thiên lôi sai đâu đánh đó, tất nhiên không có ý kiến.

Về phần Thẩm Lạc, dù năm người này lui bước, hắn cũng sẽ không lùi bước, cũng biểu thị đồng ý tiếp tục đi tới.

Thế là sáu người tự mình thi pháp bảo vệ thân thể, cùng một chỗ tiến nhập huyệt động màu đen.

Động huyệt màu đen này là một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Bất quá năm người đều là tu sĩ Tích Cốc kỳ, nhãn lực siêu tuyệt, rất nhanh nhìn rõ tình huống trong động huyệt.

Nơi này là một động quật lớn vài chục trượng, mặt đất phủ lên nền đá gạch bằng phẳng, bất quá trên mặt gạch ngưng kết một tầng băng tinh màu xám dày vài tấc, tản mát ra một cỗ hàn khí ngập trời.

Cho dù sáu người Thẩm Lạc đều có tu vi Tích Cốc, cũng bị cóng đến răng va vào nhau cạp cạp, máu trong cơ thể tựa hồ có dấu hiệu ngưng kết.

Sáu người vội vàng tự vận công, chống cự hàn khí, lúc này mới chặn lại hàn khí xâm nhập.

Thẩm Lạc đánh giá băng tinh màu xám dưới mặt đất vài lần, não hải đột nhiên hiện ra một hạng mục ghi chép trong quyển Quỷ giới linh tài bách khoa toàn thư lúc trước mua sắm ở quỷ thị, lập tức huy động rìu ngắn màu xanh trong tay, gõ những băng tinh màu xám này ra, nhanh chóng thu vào.

Mang Sơn Ngũ Hữu nhìn thấy cử động của hắn, thần sắc đều sững sờ.

"Đây là âm phong hỗn hợp thi sát khí, ngưng kết thành Âm Sát Huyền Băng, ẩn chứa âm sát hàn khí so với huyền băng ngàn năm còn lợi hại hơn, là tài liệu tuyệt hảo luyện chế Âm thuộc tính pháp khí, mau mau thu lấy." Lão giả nho bào rất nhanh nhớ tới lai lịch huyền băng màu xám này, nói ra.

Mấy người kia nghe vậy, vội vàng lấy ra pháp khí, đập vỡ những huyền băng màu xám này rồi thu vào.

Âm Sát Huyền Băng nơi đây không nhiều, sáu người cùng động thủ, rất nhanh đã thu hết.

Chỗ sâu động quật còn có một cầu thang thông xuống phía dưới, sáu người theo cầu thang tiến xuống, một đầu thông đạo không khác với tiền điện lại xuất hiện ở phía trước.

Chỉ là thông đạo nơi đây rộng lớn hơn rất nhiều, bảy tám người song song tiến lên cũng không chật, cao ba bốn trượng, nhìn phi thường tráng quan.

"Quả nhiên không hổ là mộ địa hoàng tộc, một đầu thông đạo cũng tu kiến hùng vĩ như thế." Lão giả nho bào nhìn tình cảnh trước mắt, thì thào nói ra.

"Đại ca, đừng cảm khái, nhanh tiến lên đi, phía trước khẳng định có càng nhiều bảo vật." Đại hán một mắt thu lấy không ít Âm Sát Huyền Băng, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, lập tức thúc giục nói.

"Ngũ đệ đừng vội, phía trước hung hiểm không rõ, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Lão giả nho bào vẫn còn tỉnh táo, nói ra.

Một đoàn người chậm chạp tiến lên, ước chừng đi một khắc đồng hồ, một đại sảnh dị thường to lớn xuất hiện ở phía trước.

Mà trên vách tường đại sảnh cứ cách một đoạn sẽ khảm một cửa đá đóng chặt, chừng mười mấy phiến, phía trên điêu khắc hoa văn kỳ quái, không biết là gian phòng gì.

Tại chỗ sâu nhất đại sảnh, có một đầu thông đạo màu đen, thông vào chỗ sâu.

"Trong những gian phòng này nhìn rất không bình thường, bên trong khả năng cất giấu bảo vật, đại ca, mở ra xem một chút đi?" Đại hán một mắt lộ vẻ tham lam, lại nói.

Lão giả nho bào tựa hồ cũng có chút động tâm, nghe vậy chần chờ một chút, nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi: "Điền đạo hữu cảm thấy thế nào?"

"Hắn chỉ là người từ bên ngoài đến, làm gì mọi chuyện đều hỏi thăm hắn vậy." Đại hán một mắt bất mãn nhỏ giọng lầm bầm.

"Những thạch thất này xác thực có giá trị dò xét, số lượng thạch thất không ít, tách ra dò xét đi, có tìm được bảo vật hay không phải xem cơ duyên mỗi người rồi." Thẩm Lạc không để ý đến đại hán một mắt, mở miệng nói ra, cất bước đi vào trước một cánh cửa đá.

Hắn huy động rìu ngắn màu xanh, bổ vào trên cửa đá.

Trên cửa đá cũng không có cấm chế, bất quá cửa này không biết dùng tài liệu gì chế thành, dị thường kiên cố, hắn vận khởi ba thành pháp lực bổ một búa, chỉ bổ ra trên cửa đá một vết rách.

Thẩm Lạc lập tức vận khởi bảy thành pháp lực, trên rìu ngắn hiện ra đạo đạo lôi quang màu xanh, lần nữa trùng điệp bổ vào trên cửa đá, chém nát cửa đá non nửa.

Những người khác lúc này cũng tự tìm một cánh cửa đá, thử phá giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.