Đại Mộng Chủ

Chương 472: Khai mạch



Dịch: Độc Lữ Hành

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, riêng bàng chi kinh mạch này, Thẩm Lạc đã chữa trị không dưới ba mươi lần, vài chục lần trước đều không thể thông qua huyệt Phong Long cạnh ngoài bắp chân, kinh mạch liền đứt gãy ra.

Sau đó mặc dù có tiến bộ, nghĩ văn thông qua được một tiết mạch lạc kia, thành công tới huyệt Phong Long, nhưng khi nghĩ văn tiến vào chiếm giữ, lập tức dẫn tới khiếu huyệt mãnh liệt bài xích, chưa kịp cắn xé thì khiếu huyệt đã nổ tung, làm kinh mạch gần đó bị tác động, Thẩm Lạc phí hết một phen công phu mới chữa trị như lúc ban đầu.

Sau đó, cứ một lần lại một lần sụp đổ, dù nghĩ văn có thể thuận lợi tiến vào chiếm giữ khiếu huyệt, nhưng khi âm sát khí chảy vào thì thân thể vẫn theo bản năng bài xích.

Thậm chí, bởi vì kích thích một đầu pháp mạch, dẫn tới pháp lực bị quét sạch, làm kinh mạch nửa bắp chân Thẩm Lạc bị quấy đến rối tinh rối mù, lúc ấy mất đi toàn bộ cảm giác.

Nếu không có Đại Khai Bác Thuật bảo hộ, sau đó sắp xếp từng đầu kinh mạch như ý, bắp chân bày của Thẩm Lạc đã tàn phế.

Bất quá, trải qua lần lượt thất bại, Thẩm Lạc khống chế nghĩ văn và âm sát khí nhập vào càng thêm thuần thục, bàng chi kinh mạch trên các huyệt Phong Long đều được đả thông, chỉ còn lại cái cuối cùng Tam Âm Giao chưa đột phá.

Giờ phút này, hai mắt hắn nhắm nghiền, tay bấm pháp quyết, toàn lực duy trì phù văn vận chuyển trên đùi. Trên huyệt Tam Âm Giao đang có một chuỗi nghĩ văn tụ cùng pháp lực ở bên trong đang dây dưa cùng nhau, bất phân thắng bại.

Thẩm Lạc nhíu mày thành một cục, hiển nhiên đang chịu đau đớn kịch liệt, chỉ là lú này đang ở một tiết điểm âm sát khai mạch thập phần mấu chốt, hắn không dám buông lỏng chút nào.

"Đi."

Hắn chờ đúng thời cơ, trong miệng quát nhẹ một tiếng, ngón tay kết ấn đột nhiên chỉ xuống dưới. Lục Trần Tiên treo trước người lập tức run lên bần bật. Một sợi tơ sát khí ngưng tụ ra, theo nghĩ văn chui vào huyệt vị Tam Âm Giao.

Chỉ thấy trên chỗ huyệt vị kia loé lên quang mang, hơn phân nửa pháp lực bị đẩy ra, nghĩ văn cùng âm sát khí kết hợp với nhau, cùng pháp lực còn sót lại tạo thành một loại cân bằng đặc thù, giao hòa cùng nhau.

Theo một chỗ quan ải cuối cùng này bị công hãm, rốt cuộc Huyền Âm Khai Mạch tiến công vang dội.

Chỉ thấy phù văn trên chân Thẩm Lạc bỗng nhiên sáng lên quang mang, một mảnh huyết quang từ bên trên lóe lên, lập tức co rút lại trở về, dần dần xâm nhập huyết nhục, hóa thành một đạo quang mang, bao trùm toàn bộ bàng chi kinh mạch của hắn.

Trên bàng chi kinh mạch đồng thời sáng lên tam sắc quang mang đỏ thẫm trắng, như một dây lụa màu sắc rực rỡ ngưng ở trong đó, quang mang chớp động, bắt đầu dung hợp với nhau.

Theo một điểm quang ngấn cuối cùng trên đó biến mất, rốt cuộc âm sát khí cùng kinh mạch dung hợp hoàn tất.

Cùng lúc đó, phù văn khắc vào trên bàn chân Thẩm Lạc, lập tức bộc phát ra một mảnh ánh sáng màu trắng như tuyết, giữa quang văn chớp động một loại lực lượng kỳ dị thấm vào, bao phủ lại đầu kinh mạch kia.

Thẩm Lạc cảm nhận được lực lượng thần kỳ này, tâm thần khuấy động không thôi. Hắn có thể cảm nhận được âm sát khí trong kinh mạch, dưới tác dụng của phù văn đang biến mất từng chút từng chút một, một đầu pháp mạch mới tinh đang từng chút từng chút tạo ra.

Rốt cuộc, theo một điểm âm sát khí cuối cùng triệt để chuyển hóa, bàng chi kinh mạch trên Âm Khiêu kia rốt cuộc sáng lên một tầng ánh sáng màu lam, ngưng tụ thành một dải sáng màu lam long lanh.

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, tâm thần đắm chìm trong đầu pháp mạch này, có thể cảm nhận rõ từng tia từng sợi pháp lực từ trong Âm Khiêu mạch chảy xuôi ra, dần dần tụ hợp vào trong pháp mạch hoàn toàn mới này.

Hắn thôi động một chút, pháp lực tụ hợp vào trong đầu pháp mạch này lập tức vận chuyển. Nếu so sánh, có thể phát hiện độ rộng pháp mạch này không bằng hai mươi đầu pháp mạch kia, trên tính dẻo dai có chút khác biệt, chủ yếu nhất vẫn là tốc độ pháp lực vận chuyển chậm một chút. Bất quá may mắn là, hiệu quả chứa pháp lực cơ hồ không giảm đi, gần như giống pháp mạch bình thường.

"Ha ha, quả nhiên có thể thực hiện, như vậy số lượng pháp mạch còn có thể tăng thêm không ít." Thẩm Lạc không khỏi mừng lớn.

Nói xong, hắn nhắm mắt điều tức một lát, lại bắt đầu tiếp tục mở mới pháp mạch. Hắn phải tranh thủ thời gian trong mộng, tận lúc trải nghiệm diệu dụng Huyền Âm Khai Mạch Quyết, cho dù kinh nghiệm thất bại càng nhiều, với hắn đều cực tốt.

Chỉ có lĩnh ngộ pháp thuật này sâu hơn, trong hiện thực mới nắm chắc mở ra pháp mạch, cũng chỉ có số lượng pháp mạch tăng lên, tư chất tu hành mới nhảy vọt, tốc độ tu hành mới được đề cao.

Chỉ có tăng tốc tốc độ tu hành, mau chóng đề cao tu vi cảnh giới, mới có thể thoát khỏi uy hiếp thọ nguyên sắp hết.

Dưới chấp niệm trong lòng chống đỡ, Thẩm Lạc cơ hồ tiến nhập một loại trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không ngủ không nghỉ không ngừng tu luyện Huyền Âm Khai Mạch Quyết. Hơn mười đầu bàng chi kinh mạch trong thân bị hắn giày vò lặp đi lặp lại, tới tới lui lui đứt gãy không dưới ba trăm lần.

Trong đó lần nguy hiểm nhất, chính là một đầu bàng chi kinh mạch liên thông Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh, lặp đi lặp lại đứt gãy nhiều lần, ngoài ý muốn bị pháp lực trong Âm Tâm Bao Kinh chảy ngược, hợp với âm sát khí phát sinh xung đột, cả hai cơ hồ tiến hành một trận tranh đấu liều mạng, kém chút lan đến gần buồng tim Thẩm Lạc.

Cũng may thời khắc mấu chốt, Thẩm Lạc vận chuyển « Hoàng Đình Kinh » bảo vệ bản thân, lại lấy Đại Khai Bác Thuật gấp rút chữa trị, mới bảo toàn bàng chi kinh mạch kia, cũng làm cho Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh chuyển nguy thành an.

Bất quá, cũng chính lần lượt nếm thử, khiến cho hắn liên tục mở ra mười ba đầu pháp mạch phụ trợ. Bns. Bây giờ chuyện khai mạch, tuy nói không được trăm phần trăm thành công, nhưng góp nhặt kinh nghiệm cũng đã không ít, cũng làm cho hắn có lòng tin thử nghiệm trong hiện thực.

Mười ba đầu pháp mạch này mở xong, Thẩm Lạc bị ép ngừng lại, trong kim tháp lần nữa có kim quang chớp động, hắn đành phải lần nữa tiến vào kim tháp, tiếp tục khiêu chiến ba mươi sáu Thiên Cương binh.

Tu tập Đại Khai Bác Thuật, lại tăng lên mười ba đầu pháp mạch, Thẩm Lạc bây giờ không nói mặt khác, chỉ nói thể nội tích chứa pháp lực, cơ hồ vượt xa gấp ba tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ.

Trừ điều đó ra, sau khi hắn tu luyện, còn cẩn thận cảm ngộ quá trình giao thủ với các thiên binh, các loại thần thông thuật pháp cũng nhận thức sâu hơn, trong chiến đấu thử áp dụng, trên cơ bản không tốn nhiều thời gian đã đánh bại mấy tên Thiên Binh còn lại.

Giờ phút này, hắn đang cầm roi đứng trên bình đài không gian chiến đấu, cách không xa trước người, quang mang trên thân một tên Ngân Giáp Thiên Binh cầm song kích đang dần dần tiêu tán, cuối cùng hóa thành một đoàn bạch quang, bay vào thần hồn Thẩm Lạc.

"Đây là một tên Thiên Cương binh cuối cùng, xem ra có thể trở về rồi." Thẩm Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt hiện ra một vòng ý cười, tự lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, chung quanh hắn loé lên quang mang, người đã thối lui ra khỏi vùng không gian kia, về tới trong kim điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.