Đại Mộng Chủ

Chương 481: Xưa nay chưa từng có



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Hai tay Thẩm Lạc hợp lại, trong mắt hiện lên một vệt kim quang, khí thế toàn thân lập tức bộc phát ra.

Không đợi thiểm điện hình rồng chung quanh tới gần, sáu đôi Kim Long Kim Tượng đã vọt mạnh ra, giữa kim quang tương liên ngưng tụ thành một tường thành kim quang, kéo dài về bốn phía.

Thiểm điện hình rồng xung quanh đánh tới, đụng vào trên "Tường thành" màu vàng, lập tức bộc phát ra liên tiếp tiếng nổ rung trời. Bns. Vô số điện quang màu vàng từ chỗ va chạm bắn ra, che khuất phương viên ngàn trượng vào trong.

Trong nháy mắt, cả người Thẩm Lạc và cả Kim Long Kim Tượng bị lôi quang che mất, không thấy thân hình.

"Vậy mà dẫn tới lôi trì luyện thể, xem ra hắn quả thật đúng là người chúng ta đợi..." Trong đại điện, lần nữa vang lên tiếng Kim Giáp Thiên Tướng, chỉ là trong giọng nói vốn không hề bận tâm, lúc này lại tràn đầy kinh hỉ.

Mà trong ánh chớp đầy trời, từng đạo thiểm điện hình rồng không ngừng từ trong tầng mây xuyên thẳng đánh tới khu vực lôi quang kia, trong lần lượt bạo tạc, không ngừng áp súc không gian khu vực này.

Trong không gian Lôi Vực kia, thân hình lục long lục tượng bị áp bách không ngừng bị bức lui, bốn phía điện quang không ngừng ép đến trung tâm, đè xuống Thẩm Lạc ở chính giữa.

Ngay một chỗ phía trước, một đạo lôi điện kim long to lớn dài trăm trượng ngẩng đầu phóng tới, miệng to như chậu máu mở ra, bên trong là tia điện giao thoa, tiếng sấm ù ù, há miệng cắn xuống hắn.

Thẩm Lạc cảm nhận được cỗ khí thế bàng bạc này đến, chẳng những không sợ hãi, ngược lại khơi dậy cỗ sức mạnh thuở nhỏ đến nay không chịu thua trong lòng kia.

Âm sát tập thân, ta tìm khắp chư phương!

Ác quỷ quấy nhiễu, ta quyết tử tranh đấu!

Thọ nguyên không đủ, ta toàn lực đền bù!

Sự uy hiếp của cái chết từ đầu đến cuối chưa từng rời xa hắn, mà hy vọng sinh tồn cũng chưa từng bỏ qua.

Bất quá lại một lần khảo nghiệm sinh tử, chỉ cần ta không bại, vùng thiên địa này ai cũng không thể khiến ta cúi đầu!

Chiến ý trong lòng Thẩm Lạc đại thịnh, trong miệng càng cuồng hô một tiếng.

Tiếp theo một cái chớp mắt, hư ảnh long tượng vờn quanh bốn phía bắt đầu nhao nhao thu nhỏ, vậy mà không còn chống cự lôi điện nữa, ngược lại đều chui vào thân thể hắn, khiến cho quanh người hắn vờn quanh kim quang, bên ngoài thân hiện ra một tầng kim lân dày đặc.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, tay giơ cao Lục Trần Tiên, công pháp Hoàng Đình Kinh và pháp quyết vô danh đồng thời vận chuyển, tia Thuần Dương kiếm khí thể nội cũng mãnh liệt tuôn ra, tụ hợp vào trong trường tiên màu đen.

"Ah..."

Thấy đám lôi điện đánh tới, hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, một tay bấm kiếm quyết, lấy Lục Trần Tiên làm kiếm, một tay lấy thế dã hỏa liêu thiên, vẩy nghiêng lên không.

Chỉ một thoáng, một đạo kiếm minh bén nhọn vang lên, trên Lục Trần Tiên hiện ra một đạo kiếm ảnh khổng lồ, chém về phía Lôi Điện Kim Long.

"Ầm" một tiếng nổ đùng!

Một cỗ kiếm khí cường hoành không gì sánh được phóng lên tận trời, trong phạm vi mấy trăm trượng vân khí cuồn cuộn, điện quang bốn phía. Lôi Điện Kim Long bị một kiếm xuyên thủng, hư không sau lưng nó cũng bị đâm rách một lỗ hổng to lớn vô cùng, thật lâu không thấy khép lại.

Nhưng điện quang hình rồng bốn phía lại gia tốc đánh tới, trong nháy mắt xông vào thể nội Thẩm Lạc.

"Ầm ầm."

Một trận điện quang chớp động, cả người Thẩm Lạc bị lôi điện bao phủ, toàn thân trở nên sáng như tuyết.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng oanh minh lôi điện rốt cuộc thu lại, tất cả dị tượng nhao nhao biến mất, một bóng người chậm rãi từ trên kim điện hạ xuống, toàn thân che đậy một tầng quang mang sáng như tuyết, chính là Thẩm Lạc.

Giờ phút này, hai mắt hắn nhắm nghiền, thân hình ngồi xếp bằng, hai tay đặt nằm ngang trên gối, một đầu tóc đen dựng thẳng lên trùng thiên, toàn thân quần áo phồng lên, thẳng đến một khắc rơi xuống đất mới chậm rãi rủ xuống.

Một lát sau, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt rạng rỡ tinh quang, thần thái lỗi lạc.

"Có thể lọt vào mắt xanh Thiên Đạo, ban thưởng ngươi cơ hội rèn luyện lôi hải, đúng là không dễ. Thân thể Chân Tiên của ngươi, căn cốt và căn cơ kiên cố, đã vượt xa đại đa số Tiên Nhân rồi." Lúc này, một thanh âm vang lên.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt Kim Giáp Thiên Tướng kia lần nữa trở nên sinh động, mở miệng nói chuyện với hắn.

Hắn nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, chỉ thấy da thịt trên đó trong suốt như ngọc, xương cốt bên trong đã không còn màu vàng nhạt như lúc vừa mới bước vào Chân Tiên cảnh, mà biến thành màu vàng óng nồng đậm.

"Tiền bối, lôi kiếp này đến cùng là chuyện gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Chuyện thiên kiếp tuy có Chấp Pháp Thiên Binh lo liệu, kì thực lại do Thiên Đạo quản hạt, tại sao lại sớm giáng lâm ta cũng không rõ. Có thể là khí tượng thân ngươi khác thường, cũng có thể do ma kiếp, Thiên Đạo vận hành bất thường. Bất quá từ kết quả này, ngươi chịu đựng được thiên kiếp khảo nghiệm, đồng thời thu hoạch cũng rất nhiều." Kim Giáp Thiên Tướng nói.

"Thật vậy sao?" Trong lòng Thẩm Lạc còn nghi vấn.

"Vô tận tuế nguyệt đến nay, trên Đăng Tiên Lộ, hạng người cường hãn tầng tầng lớp lớp, nhưng người trong thiên kiếp hành động như ngươi lại không nhiều, kẻ ta có thể nhớ càng ít không có mấy." Kim Giáp Thiên Tướng không tiếp tục giải thích nữa, ngược lại nói.

"Hành động như ta?" Thẩm Lạc có chút khó hiểu hỏi.

"Dám can đảm lấy lôi lực thiên kiếp luyện phù, không nói sau này có ai không, nhưng trước giờ chưa từng có. Năm đó cũng chỉ có một đầu trư yêu hạ giới, ngay lúc độ kiếp, lấy miệng Thao Thiết nuốt thiên lôi kia." Kim Giáp Thiên Tướng nói.

"Còn có mãnh nhân bực này..." Thẩm Lạc nghe xong, nhịn không được có chút tán thán.

"Đáng tiếc bây giờ Thiên Đạo sụp đổ, Thiên Đình cũng đã không còn, tự nhiên không thể nào ghi chép tiên tịch của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể trở thành Tán Tiên." Kim Giáp Thiên Tướng không tiếp tục đề cập chủ đề trước đó, nói ra.

"Xin hỏi Tán Tiên là gì?" Thẩm Lạc hơi nghi hoặc hỏi.

"Ngươi xuất thân Phương Thốn sơn, làm sao ngay cả cái này cũng không biết?" Kim Giáp Thiên Tướng mở miệng, tràn đầy nghi ngờ.

"Thực không dám giấu giếm, Phương Thốn sơn đã sớm bị hủy diệt, công pháp Hoàng Đình Kinh của ta cũng không phải chính thống truyền thừa tông môn, mà là dưới cơ duyên xảo hợp học thành." Thẩm Lạc nói.

Mặc dù nói vậy, thực tế đáy lòng của hắn vẫn xem mình là một thành viên Phương Thốn sơn.

"Phàm được ghi vào tiên tịch sẽ thu về làm thuộc hạ Thiên Đình, tự là Thiên Tiên. Người không được ghi vào tiên tịch, thì quy về Tán Tiên." Kim Giáp Thiên Tướng nghe vậy, trầm mặc một hồi, cũng không hỏi thăm thần môn, chỉ giải thích.

"Giữa hai cái này có gì khác biệt không?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.

"Thiên Tiên có Thiên Đình che chở, tự nhiên tiên đồ thông thuận, gặp ít nguy hiểm vẫn lạc, bất quá lại chịu Thiên Đình quản lý, tự nhiên cũng phải nhận chức trách cùng trách nhiệm, bị các loại thiên quy cản trở, không quá tự do. Tán Tiên mặc dù không được Thiên Đình che chở, nhưng không bị chức trách trói buộc, càng thêm tự do. Mỗi người mỗi vẻ." Kim Giáp Thiên Tướng giải thích.

"Như vậy có thể so tán tu cùng tu sĩ gia tộc, nói đến vẫn là Thiên Tiên lợi hại hơn chút." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

"Cũng không hẳn vậy, ở trong Tán Tiên cũng không ít đại năng công tham tạo hóa, tại Nhân giới có thể luyện hóa khống chế động thiên phúc địa, chống lại Thiên Tiên. Bọn hắn được xưng là Địa Tiên, như Bồ Đề lão tổ tổ sư Phương Thốn sơn, cùng Ngũ Trang quan Trấn Nguyên Đại Tiên chính là dạng này." Kim Giáp Thiên Tướng nói ra.

Thẩm Lạc nghe lời ấy, lập tức hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.