Đám người Thẩm Lạc hướng chỗ sâu long cung bay đi, kiến trúc chung quanh long cung dần trở nên thưa thớt, chưa tới nửa giờ, mấy người dừng lại bên cạnh cự sơn ở một chỗ trong đáy biển.
Toàn thân cự sơn đen nhánh, nguy nga cao ngất, có vẻ cao hơn mặt biển, tỏa ra một cỗ khí tức âm trầm.
Cự sơn này toàn núi đá đen kịt, tỏa ra một cỗ khí tức nặng nề tối nghĩa, thần thức ở trong đó cũng rất khó dò xét quá xa bac h ng oc sa ch. Dù thần thức của hắn mạnh mẽ, thế mà chỉ có thể dò xét được khoảng nửa trượng, không biết nó do vật liệu gì tạo thành.
Dưới cự phong có một chút kiến trúc hình tháp còn sót lại, nhưng đều rất cũ ki", dường như đã thời gian rất lâu không có người dọn dẹp.
Ngao Trọng mang theo mấy người đi về phía trước, nhanh chóng đi tới trước một tòa tiểu tháp màu xám.
"Đến." Ngao Trọng nói.
Tháp này chỉ cao bảy tám trượng, cùng so sánh với cự tháp khác ở chung quanh ít nhất cũng mấy chục trượng, trên trăm trượng, thì thực sự không đáng chú ý chút nào.
Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ nhướng lên, xem ra Đông Hải Long Cung đối với Long Uyên chăm sóc cực nghiêm, lối vào đều thiết trí nhiều yểm hộ như vậy.
Cửa tháp đóng chặt, ở giữa có một vết lõm lớn chừng bàn tay.
Ngao Trọng đưa tay vung lên, một miếng lệnh bài màu vàng theo tay bắn ra, khảm vừa vặn vào chỗ lõm xuống trên cửa.
Trên lệnh bài màu vàng kim quang chảy ra như chất lỏng, nhanh chóng lan tràn trên cửa tháp, rất nhanh hình thành một cái đồ án hình rồng.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra.
Khi mấy người tiến vào bên trong, lệnh bài trên cửa đá tự động bay trở về với Ngao Trọng, sau đó đại môn cũng tự động khép lại.
Phía sau cửa là một đại sảnh rộng lớn, trong sảnh không có vật gì, chỉ có ở chỗ sâu nhất trên vách tường được khảm nạm một cửa đồng lớn.
Trên cửa điêu khắc một phù điêu Ngũ Trảo Thần Long thân thể đang uốn lượn, trong miệng ngậm một viên long châu màu bạc, giống như thật. Nhìn nó cực kỳ sinh động, giống như lúc nào cũng có thể phá cửa bay ra.
Thẩm Lạc dò xét phù điêu Ngũ Trảo Thần Long trước mắt, vừa nhìn qua, thì mắt của Ngũ Trảo Thần Long như sống lại, hờ hững nhìn Thẩm Lạc.
Một cỗ khí tức long uy khổng lồ từ trên phù điêu Thần Long bộc phát, hướng về phía Thẩm Lạc đè xuống.
Thân thể hắn chấn động, kinh mạch trong cơ thể run rẩy dữ dội, một ngụm nghịch huyết bay thẳng vào tim phổi.
Nhưng vào lúc này, Thiên Sách trên người hắn đột nhiên nóng lên, một dòng nước nóng từ đó tuôn ra, làm cỗ long uy khổng lồ này triệt tiêu hơn phân nửa.
Một chút uy thế còn lại đã không đáng lo lắng, sắc mặt của Thẩm Lạc hơi tái lui về sau một bước, cố chịu đựng long uy áp bách.
"Thẩm đạo hữu nhanh cúi đầu, trừ phụ thân ta và người có Long tộc huyết mạch, ngoại nhân không thể nhìn thẳng Tổ Long Bích này!" Ngao Trọng nhìn thấy cảnh này, vẻ kinh ngạc trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức thay đổi thành thần sắc lo lắng, quát to.
Thẩm Lạc nghe vậy vội nhìn xuống, ánh mắt nhìn về phía Ngao Hân và Thanh Sất bên cạnh, cả hai một mực cúi đầu, không có nhìn đại môn kia.
Mà hai huynh đệ Ngao Trọng, Ngao Hoằng nhìn thẳng cửa đồng lớn, thì một chút sự tình cũng không có.
"Tổ Long Bích còn có hạn chế này? Nhị ca, ngươi nếu đã sớm biết, vì sao không nhắc nhở sớm chút!" Sắc mặt của Ngao Hoằng trầm xuống quát.
"Tại hạ nhất thời quên việc này, Cửu đệ, Thẩm đạo hữu chớ trách." Ngao Trọng vỗ ót một cái, áy náy nói.
"Thẩm huynh, ngươi không sao chứ?" Ngao Hoằng nhìn Ngao Trọng một chút, sau đó nhìn về phía Thẩm Lạc ân cần hỏi.
"Không sao." Mặt của Thẩm Lạc như thường khoát tay áo.
Sự tình trọng yếu như vậy, Ngao Trọng sao có thể quên, tám thành là cố ý như vậy, vừa rồi nếu không có Thiên Sách đột nhiên giúp hắn một tay, thì đã bị cỗ long uy kia chấn thương.
"Thật có lỗi, để Thẩm huynh ngươi quấn vào tranh chấp của long cung, hay là ngươi không cần đi xuống, đợi ở chỗ này chờ chúng ta trở về." Ngao Hoằng cũng là người thông minh, như thế nào không rõ ý đồ của Ngao Trọng, truyền âm cho Thẩm Lạc.
"Không sao, nếu đã tới, cùng một chỗ đi xuống xem một chút đi." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, mỉm cười truyền âm trả lời.
Nếu Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh nói Đông Hải có manh mối của ma hồn chuyển thế, trong Long Uyên lại trấn áp tù binh của Ma tộc, vậy không chừng manh mối kia chính là ở đây. Cho dù Ngao Trọng đối với hắn không có ý tốt, thì cũng không thể bỏ lỡ.
"Vậy được rồi." Ngao Hoằng thấy Thẩm Lạc nói như thế, đành phải đáp ứng.
"Nhị ca, Long Uyên này ta chưa tới nhiều, sau này nếu còn có cấm chế khác đả thương người? Hay cần phải chú ý thứ gì? Còn xin ngươi nói rõ. Thẩm huynh là khách ta mang đến long cung, ta nhất định phải bảo đảm chu toàn cho hắn!" Ngao Hoằng quay người nhìn về phía Ngao Trọng, chậm rãi hỏi.
"Cửu đệ làm gì nhạy cảm vậy, vừa rồi ta thật sự quên hạn chế của Tổ Long Bích,bạc h n gọc s ách tiếp theo không có cấm chế nguy hiểm, các ngươi yên tâm." Ngao Trọng cười nói, sau đó nhanh chân đi vào cửa đồng lớn trước, tay phải nâng lên, trên bàn tay kim quang hiện lên.
Tay phải của gã nhanh chóng hoá hình, rất nhanh biến thành một cái vuốt rồng dữ tợn, đè lên cùng chỗ vuốt rồng của Thần Long trên cửa đồng lớn một cái.
"Ông" một tiếng, kim quang chói mắt từ trên vuốt rồng của Ngao Trọng bộc phát, cửa đồng lớn lập tức rung động không ngừng, thân thể Ngũ Trảo Thần Long trên cửa nổi lên từng tia ngân quang.
"Cửa đồng lớn này là lối vào Long Uyên, cấm chế phía trên cần người Đông Hải Long tộc mới có thể mở ra, cũng không nguy hiểm gì." Ngao Hoằng thấy Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào cửa đá, truyền âm nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
Những ngân quang này rất nhanh hội tụ lại long châu màu bạc mà miệng rồng đang ngậm, long châu tỏ ra từng tia sáng màu bạc, sau đó vèo một tiếng, chợt bay vụt đi.
Thẩm Lạc nhìn long châu ngân quang đại phóng, ánh mắt hiện vẻ nghiêm trọng.
Hắn có thể cảm ứng được trong long châu ẩn chứa uy năng đáng sợ, nếu nó đột nhiên bộc phát, chỉ sợ mọi người ở đây cũng rất khó giữ được mạng sống.
Lúc này, thần sắc của Ngao Trọng cũng phi thường trịnh trọng, từ trên thân lấy ra một mặt tiểu kính màu trắng, trong miệng nói lẩm bẩm, sau đó quăng ra giữa không trung
Sau khi Tiểu kính màu trắng lóe lên thì biến thành một đạo bạch quang dung nhập vào trong long châu màu bạc.
Quang mang màu bạc trên long châu lập tức tuôn ra manh liệt lần nữa. Sau đó trong chớp mắt, nó vậy mà hóa thành cánh cửa màu bạc lớn gần một trượng, khanh một tiếng, khảm vào trong cửa đồng lớn.
Từng tia từng tia quang mang đen kịt từ trong cửa đồng lớn tuôn ra, rót vào trong cánh cửa màu bạc, giữa cánh cửa nhanh chóng nổi lên từng tia hắc khí. Bên trong nó như ẩn giấu một cái thông đạo màu đen vô cùng sâu, không biết thông hướng đi nơi nào.
"Được rồi, chúng ta đi vào đi." Ngao Trọng thu tay lại, nói ra.
Nói xong gã dẫn đầu tiến vào bên trong, thân ảnh biến mất tại trong thông đạo màu đen, Ngao Hân và Thanh Sất lập tức theo sát phía sau.
"Chúng ta cũng đi thôi." Ngao Hoằng nói với Thẩm Lạc một tiếng.
Thẩm Lạc gật nhẹ đầu, đang muốn tiến lên, đột nhiên ánh mắt hướng về chỗ vắng vẻ bên trái đại sảnh nhìn lại.
"Sao vậy?" Ngao Hoằng hỏi.
"Không có việc gì." Thẩm Lạc dò xét hư không bên trái, trong mắt lóe lên một tia hoang mang, lắc đầu nói.
Ngao Hoằng theo ánh mắt của Thẩm Lạc nhìn lại, nơi đó trống rỗng, cũng không có vật gì.
"Không có việc gì liền tốt, chúng ta nhanh đi thôi, cửa vào thông đạo không cách nào tiếp tục quá lâu." Y nói xong, cất bước tiến vào trong quang môn.
Thẩm Lạc cũng cất bước đuổi theo, thân ảnh của hai người cũng lóe lên biến mất tại trong cánh cửa màu bạc.
Cánh cửa màu bạc nhanh chóng thu nhỏ, mắt thấy đã muốn biến mất, nhưng tại giờ phút này, một đạo hắc ảnh đột nhiên tại trong tháp xuất hiện.
"Thần thức thật cường đại, kém chút không gạt được." Bóng người màu đen tự lẩm bẩm một mình, thân thể hóa thành một bóng đen, tại trước khi quang môn màu bạc biến mất cũng chui vào trong đó.
Trước mắt của Thẩm Lạc vô số bóng dáng hai màu xám đen chớp động, thân thể giống như phiêu phù ở giữa không trung, rất nhẹ nhàng.
Nhưng loại trạng thái này không có tiếp tục quá lâu, thân thể của Thẩm Lạc rất nhanh trầm xuống, bóng dáng trước mắt đều tản đi. Hắn phát hiện chính mình xuất hiện ở trên một chỗ bình đài gần vách núi cheo leo, mấy người Ngao Trọng, Ngao Hoằng cũng ở chỗ này.