Vũ Sư nhìn thấy một màn trước mắt này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lôi quang màu bạc lóe lên, Lôi Bộ Thiên Tướng biến mất không thấy gì nữa, sau đó trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Vũ Sư, hoàng kim côn trong tay toả ra hai màu lôi quang tím xanh, lần nữa một kích xuống, đánh nát màn nước.
Dư thế Hoàng kim côn không suy bại mà tiếp tục đánh xuống đầu Vũ Sư, công kích giống trước đó như đúc.
Vũ Sư vừa sợ vừa giận, nhưng gã cũng không có cách nào khác, Xích Long trên vai cũng không có năng lực vật lộn, chỉ có thể lần nữa đình chỉ tế luyện, đấm ra một quyền, lại giết chết Lôi Bộ Thiên Tướng.
Một bên kia, Ngao Hoằng đưa Ngao Trọng đến cầu thang thông hướng thượng tầng, giao cho Thanh Sất chăm sóc, lập tức quay trở về bình đài.
Lúc trước y cũng không lưu ý đến hạch tâm cấm chế Trấn Hải Tấn Thiết Côn xuất hiện, mặc dù không biết Thẩm Lạc và Vũ Sư ở bên cạnh Trấn Hải Tấn Thiết Côn làm gì, nhưng y tự nhiên là đứng bên phe Thẩm Lạc. Nhìn thấy Lôi Bộ Thiên Tướng bị đánh giết, y lập tức lật tay tế ra long thương màu vàng, quanh người ông một tiếng hiện ra một đạo kim quang hình rồng, long thương trong tay cũng điên cuồng phát ra kim quang.
Một tiếng duệ khiếu bén nhọn không gì sánh được, cả hai hòa làm một thể, hóa thành một đạo kim quang hình thương, như lưu tinh phá không đâm về phía Vũ Sư.
Kim quang hình thương nhìn lăng lệ cực kỳ, những nơi đi qua hư không rung động ầm ầm, tốc độ cũng nhanh đến mức kinh người, lóe lên đã vượt qua mấy chục trượng, bay vụt đến trước người Vũ Sư.
Vũ Sư vừa mới đánh giết Lôi Bộ Thiên Tướng xong, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị kim quang hình thương đâm trúng cánh tay.
"Xoẹt" một tiếng, cánh tay Vũ Sư bị đâm ra một lỗ máu thật lớn, máu tươi hắt vẫy ra, toàn bộ cánh tay kém chút bị xuyên thủng, quá trình tế luyện cũng triệt để bị cắt ngang.
Bản mệnh hắc quang của gã vừa mới chiếm cứ ba phần mười đồ án hạch tâm cấm chế, giờ phút này đình trệ tại nơi đó, ẩn ẩn có dấu hiệu hỏng mất.
Mà Thẩm Lạc thúc giục bản mệnh huyết quang đã lan tràn hơn phân nửa, vẫn còn tiếp tục hướng xuống phía dưới.
Bất luận là bản mệnh huyết quang của Thẩm Lạc, hay là bản mệnh hắc quang của Vũ Sư, lúc hoàn toàn bao phủ hạch tâm cấm chế đồ án, chính là lúc cấm chế bị triệt để luyện hoá.
Vũ Sư nhìn thấy bản mệnh hắc quang ba động, lập tức kinh hãi, không lo để ý tới cánh tay bị thương, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, lúc này mới khiến hắc quang ổn định lại.
Nhưng không đợi gã tiếp tục thi pháp, đỉnh đầu hiện lên lôi quang màu bạc, Lôi Bộ Thiên Tướng lần nữa nổi lên, hoàng kim côn quấn quanh lôi quang tím xanh, lần nữa một kích xuống.
Mà Ngao Hoằng tiếp tục thi triển thần thông thân thương hợp nhất, hóa thành một đạo thương ảnh màu vàng, như Giao Long xuất động phóng tới gã.
"Từng kẻ các ngươi đều đáng chết!" Vũ Sư nổi giận, thân thể đại thịnh hắc quang, lóe lên hóa thành một đầu Thần Long màu đen lớn mấy chục trượng.
Toàn thân Thần Long mọc đầy vảy đen, trên lân phiến còn mang theo đạo đạo đường vân màu tím, đầu sinh một đôi sừng rồng màu tím, nhìn có chút thần tuấn.
Chỉ là khí tức con Hắc Long này cũng rất cổ quái, vậy mà phát ra thần thánh cùng tà ác, hai cỗ khí tức hoàn toàn tương phản.
Khí tức thần thánh là đặc thù của Long tộc, cỗ khí tức tà ác kia không phải gì khác, chính là ma khí.
Trên sừng rồng đỉnh đầu Hắc Long hiện lên một đạo tử quang, một cỗ khí tức Thần Long từ phía trên bắn ra, rót vào thể nội đầu Xích Long kia.
Xích Long như được ăn thuốc đại bổ, thân thể lập tức biến lớn mấy lần, há miệng phun ra một cột sáng màu lam lớn hơn trước mấy lần, dung nhập vào trong màn nước chung quanh.
"Rầm rầm" tiếng nước chảy đại thịnh, màn nước màu lam bao phủ chung quanh lập tức dày thêm mấy lần.
Hoàng kim côn của Lôi Bộ Thiên Tướng cùng thương ảnh Ngao Hoằng gần như đồng thời đánh vào trên màn nước, những Thiên Binh kia cũng xuất thủ tương trợ, các loại công kích rơi trên màn nước màu lam.
"Ầm ầm" liên tiếp tiếng vang nổ tung, màn nước màu lam ong ong rung động mạnh, phía trên bọt nước văng khắp nơi, từng vòng từng vòng sóng ánh sáng màu lam lan ra bốn phía, nhưng cũng không bị công phá.
Trong mắt Hắc Long do Vũ Sư biến thành loé lên hung quang, tựa hồ muốn làm gì, nhưng nhìn Thẩm Lạc bên kia tiếp tục đẩy tới bản mệnh huyết quang, miễn cưỡng đè xuống sát ý trong lòng, tập trung ý chí, toàn lực bấm niệm pháp quyết tế luyện hạch tâm cấm chế.
Trên hạch tâm cấm chế đại thịnh hắc quang, nhanh chóng lan tràn lên phía trên, cùng huyết quang Thẩm Lạc sắp đụng vào nhau.
Đến lúc đó, hai người chân chính đọ sức!
Thẩm Lạc thấy công kích của Lôi Bộ Thiên Tướng cùng Ngao Hoằng vô hiệu, lông mày cau lại, biết không cách nào lại quấy nhiễu Vũ Sư, thế là cũng thu hồi tâm tư, thu hồi Lôi Bộ Thiên Tướng cùng một đám Thiên Binh về bên cạnh, toàn lực vận chuyển pháp môn tế luyện.
Mấy hơi thở sau, hạch tâm cấm chế trên đồ án, hai màu quang mang giao hội cùng nhau, lập tức xung đột kịch liệt, huyết quang hắc mang cuồng thiểm.
Vừa đụng vào nhau, Thẩm Lạc lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn.
Tu vi Vũ Sư hơn xa hắn, bản mệnh hắc quang dị thường hùng hồn hữu lực, nghiêm mặt liều mạng, hắn lập tức rơi vào hạ phong, nếu không phải hắn đã luyện hoá Trấn Hải Tấn Thiết Côn hơn phân nửa, pháp lực một mực cắm rễ trong cấm chế, đã sớm bị đối phương bức lui.
Mặc dù tình huống bất lợi, Thẩm Lạc tạm thời cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể toàn lực vận chuyển pháp môn tế luyện, ngăn cản hắc quang trùng kích.
Thẩm Lạc không biết là, Vũ Sư giờ phút này cũng có nỗi khổ không nói được.
Tu vi của gã mặc dù cao hơn Thẩm Lạc, nhưng bị phong ấn vô số năm, ngoài nhà tù có Trấn Ma Bia trấn áp, cấm chế Trấn Ma Bia kết nối Trấn Hải Tấn Thiết Côn, triệt để ngăn cách nhà tù cùng ngoại giới, căn bản không thể hấp thu được thiên địa linh khí bổ sung, thân thể nguyên khí gã hao tổn nghiêm trọng, sớm đã là cái xác rỗng, căn bản không thể đè sập Thẩm Lạc.
Vũ Sư chỉ có thể toàn lực thôi động tế luyện thuật, vừa hấp thu thiên địa linh khí chung quanh bổ sung, tranh thủ mau chóng khôi phục một chút nguyên khí.
Ngao Hoằng thấy cảnh này, ẩn ẩn đoán được cái gì.
Nhưng hiện tại y đã không có cách nào nhúng tay, chỉ có thể đứng bên cạnh.
Trên hạch tâm cấm chế, quang mang đỏ thẫm giằng co một lát, rốt cuộc vẫn bị bản mệnh hắc quang của Vũ Sư chiếm thượng phong, dần dần bị bức lui.
Ánh mắt Thẩm Lạc trầm xuống, hít sâu một hơi, toàn lực vận chuyển pháp môn tế luyện, đồng thời vận khởi Hoàng Đình Kinh. Trên thân đại phóng kim quang, thân thể biến thành nửa người nửa thú lần nữa biến lớn ba thành.
Hắn lập tức vỗ một tay, đặt trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn, pháp lực thể nội hùng hồn cuồn cuộn rót vào thân côn, ý đồ thông qua loại phương thức này tăng cường liên hệ cùng côn này, phụ trợ tế luyện hạch tâm cấm chế.
Bất quá Vũ Sư nhìn thấy cử động của Thẩm Lạc, trên mặt lại lộ vẻ trào phúng.
Cấm chế trong Trấn Hải Tấn Thiết Côn cực kỳ nghiêm cẩn, nếu không có chất xúc tác cùng loại Long Vương lệnh mà rót pháp lực rót vào trong sẽ tự mình chuốc lấy đau khổ, sẽ bị cấm chế trong đó phản chấn quay về, thậm chí thụ thương.
Nhưng tình cảnh Vũ Sư chờ đợi cũng không xuất hiện, pháp lực Thẩm Lạc thuận lợi rót vào trong Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Không chỉ như vậy, Tấn Thiết Côn còn rung động vù vù, phía trên hiện ra từng đạo linh văn màu vàng, bắn ra ngoài từng đạo tường quang màu vàng như cầu vồng.
Toàn bộ không gian Long Uyên đều chớp động lên thần quang màu vàng, trong lúc nhất thời vạn đạo thụy khí bay thẳng mây xanh, vô số cánh hoa màu vàng rải xuống, hoa vũ rực rỡ.
"Làm sao có thể!" Vũ Sư nhìn thấy cảnh này, mặt mũi tràn đầy khó tin.
Mà Thẩm Lạc nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cũng ngẩn cả người.
Hắn vận khởi pháp lực rót vào Trấn Hải Tấn Thiết Côn cũng không phải là nhất thời nảy sinh ý định, mà là suy nghĩ thật lâu mới làm. Ban đầu hắn động thủ tế luyện, liền phát giác giữa Hoàng Đình Kinh và Trấn Hải Tấn Thiết Côn ẩn ẩn có chút cộng minh, tựa hồ giữa cả hai tồn tại loại liên hệ nào đó.
Nhưng tình huống trước mắt, lại làm cho hắn kinh ngạc không gì sánh được.