Đại Mộng Chủ

Chương 652: Khu ma



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Cổ Hóa Linh biến thành độn quang màu trắng bay phía trước, ánh mắt chớp lên.

Trong tay nàng có Phượng Hoàng tinh huyết tăng lên thọ nguyên khá lớn, đáng tiếc Phượng Hoàng ngọc thạch kia là di vật mẫu thân, không bthể cho hắn.

Hai lần triệu hoán tu vi mộng cảnh tổn thất mặc dù thê thảm, nhưng Thẩm Lạc cũng đã nhận được không ít chỗ tốt.

Đầu tiên là ba cây Kim Phượng Vũ của Hắc Phượng Yêu, hắn đã âm thầm tra xét, trong ba cây Kim Phượng Vũ này ẩn chứa Phượng Hoàng Hỏa Diễm cường đại, nếu dung nhập vào trong Ngũ Hỏa Phiến, uy lực quạt này lập tức tăng nhiều, chỉ là không biết Ngũ Hỏa Phiến cùng Kim Phượng Vũ có phù hợp không.

Thứ đến là mới đạt được hạt châu lớn màu tím từ Yêu Phong, vật này hiển nhiên cũng là một kiện dị bảo, vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, sau lại cẩn thận xem xét một phen.

Bất quá, lần này hắn thu hoạch lớn nhất cũng không phải là Kim Phượng Vũ cùng hạt châu lớn màu tím này.

Thẩm Lạc đưa tay vẫy một cái, trong kiếm quang huy hoàng dưới thân bắn ra một thanh xích hồng phi kiếm, rơi vào trước người hắn, chính là Thuần Dương Kiếm Phôi.

Ngoại hình kiếm phôi so với lúc trước biến hóa không ít, càng thêm thon dài, mũi kiếm, chuôi kiếm, kiếm ngạc đều góc cạnh rõ ràng, nhìn không còn dáng kiếm phôi nữa, mà lột xác thành một thanh phi kiếm màu đỏ thành thục.

Không chỉ như vậy, trên thân Thuần Dương Kiếm Phôi còn hiện ra từng đường vân xích hồng sáng tỏ huyền ảo, nhẹ nhàng bắn ra kiếm khí tung hoành, so với trước đó cường đại gấp mấy lần, đã có thể so với cực phẩm pháp khí.

Lần này hắn điều tạm tu vi mộng cảnh hai lần, pháp lực thể nội bị cưỡng ép tăng lên tới Chân Tiên cảnh, Thuần Dương Kiếm Phôi một mực tồn tại trong đan điền của hắn, Chân Tiên cảnh có pháp lực cường hoành rót vào trong Thuần Dương Kiếm Phôi, khiến kiếm phôi này được ôn dưỡng ăn hai lần thuốc đại bổ, nên đột nhiên tăng mạnh.

Mà hắn tại Hắc Phượng thung lũng lần thứ nhất triệu hoán tu vi mộng cảnh, còn chưa ý thức được chuyện này, trên đường trở về Kim Sơn tự mới nhận ra Thuần Dương Kiếm Phôi biến hoá trong đan điền hắn.

Cho nên vừa rồi triệu hoán tu vi mộng cảnh, Thẩm Lạc vừa đối địch, vừa vận chuyển Thuần Dương Kiếm Quyết, ôn dưỡng Thuần Dương Kiếm Phôi, thời gian mặc dù không dài, Thuần Dương Kiếm Phôi lấy được chỗ tốt càng lớn, chỉ kém một chút là có thể triệt để viên mãn.

Thuần Dương Kiếm Phôi khác với pháp khí khác, cần triệt để viên mãn mới có thể khắc lục cấm chế trên đó, lột xác thành pháp khí, đến lúc đó uy lực kiếm này lại lần nữa đột nhiên tăng mạnh, lấy bảo vật này sở dụng tài liệu quý hiếm, cùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa, trực tiếp đạt tới cấp pháp bảo cũng rất có khả năng.

Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Lạc hiện lên vẻ kích động.

Vào thời khắc này, mấy đạo độn quang bay vụt đến, lại là bọn Lục Hóa Minh, Hải Thích thiền sư.

Nhìn thấy nhau, hai nhóm người đều dừng lại độn quang.

"Thẩm huynh, chúng ta vừa mới nhìn thấy thiên tượng, ngươi không sao chứ? Vừa rồi vì sao đuổi theo?" Lục Hóa Minh tới gần Thẩm Lạc hỏi.

"Ta vừa phát giác được khí tức Yêu Phong, không kịp nói cho các ngươi liền đuổi theo, dưới chân núi đại chiến cùng Yêu Phong kia một trận, mặc dù thụ thương rất nặng, nhưng được Cổ đạo hữu tương trợ, đã khôi phục lại." Thẩm Lạc kể giản lược lại.

"Yêu Phong!" Lục Hóa Minh hít sâu một hơi.

Lúc trước hắn cũng không kể nhiều về Yêu Phong, trên đường từ Hắc Phượng thung lũng về Kim Sơn tự, Thẩm Lạc kể lại chuyện Yêu Phong trước kia đã làm một lần, Lục Hóa Minh lập tức khẩn trương lên.

"A Di Đà Phật, lão tăng vừa rồi cũng phát giác được có dị vật thoát đi, xin hỏi Yêu Phong này là vật gì, hai vị đạo hữu tựa hồ biết sơ lược về hắn, xin vui lòng chỉ giáo, lão tăng về sau cũng có thể đề phòng tốt hơn." Hải Thích thiền sư nhìn thấy hai người đối đáp, chen vào hỏi.

Thế là Thẩm Lạc kể lại đơn giản chuyện Yêu Phong cho Hải Thích thiền sư, trong đó còn xen lẫn một chút chính mình suy đoán, tỉ như quan hệ giữa Yêu Phong cùng Ma Tổ Xi Vưu, cùng hành động Yêu Phong có thể là mưu toan mở ra phong ấn, dẫn Xi Vưu tái hiện nhân gian.

Tin tức bực này, trước đó Thẩm Lạc cũng không báo cho Lục Hóa Minh, miễn nói ra quá nhiều, khiến người hoài nghi.

"Thẩm huynh, mục đích Yêu Phong kia thật là như vậy sao?" Lục Hóa Minh nghe vậy kinh hãi.

"Ta vừa rồi đuổi theo Yêu Phong không lập tức động thủ, dụ hắn nói chuyện, dùng lời nói thăm dò, mặc dù không dám khẳng định, nhưng bảy tám phần nắm chắc vẫn có." Thẩm Lạc nói như thế.

"Nếu vậy, cần lập tức báo việc này cho sư phụ cùng quốc sư." Lục Hóa Minh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt ngưng trọng nói.

Vị Ma Tổ Xi Vưu này, y cũng biết, một khi để nó phục sinh, thương sinh Nhân giới nhất định đồ thán, nếu không phải còn mời Kim Thiền chuyển thế, y hận không thể lập tức trở về Trường An thành.

Thẩm Lạc nhìn thấy Lục Hóa Minh như vậy, ánh mắt trầm xuống.

Hắn sở dĩ nói những lời này, chủ yếu vẫn là để Lục Hóa Minh nghe, mượn y chuyển lời cho Trình Giảo Kim cùng Viên Thiên Cương, tăng cường đề phòng Xi Vưu phục sinh.

"Lục huynh, Hải Thích thiền sư, tình huống Giang Lưu bên kia thế nào?" Thẩm Lạc không nói nhiều về việc này nữa, để tránh làm cho người chú ý, chuyển chủ đề hỏi.

"Đã bắt giữ hắn, chỉ là còn chưa kịp điều tra kỹ càng, chúng ta sợ Thẩm huynh ngươi gặp nguy hiểm, lập tức chạy tới." Lục Hóa Minh nói.

Thẩm Lạc bên này không có việc gì, thế là một đoàn người quay về Kim Sơn tự.

Cổ Hóa Linh mặc dù lạ mặt, bất quá nàng thu liễm yêu khí trên người, lại đồng hành cùng bọn Thẩm Lạc, tăng chúng Kim Sơn tự cũng không hỏi thăm gì.

Đám người rất mau tới quảng trường trong chùa, nơi này một mảnh hỗn độn, khắp mặt đất mấp mô, chỉ có một mảnh nhỏ sâu trong quảng trường coi như hoàn chỉnh.

Về phần những tín đồ trong chùa, giờ phút này đã được đưa tiễn xuống núi, trong chùa cũng vô tung ảnh.

Kim quang trên mặt đất Kim Sơn đã tán đi, trên màn trời kim quang vẫn còn, một đạo quang trụ màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả quảng trường, Giang Lưu ngồi trong cột sáng, trên thân trói buộc mấy sợi xiềng xích màu vàng thô to, một mực giam cầm ở nơi đó.

Ma văn màu đen trên thân nó đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng làn da vẫn là màu đỏ như máu, thần tình trên mặt tràn đầy hung lệ, nhìn thấy bọn Thẩm Lạc đến, gầm thét không thôi.

Chỉ là thanh âm của nó bị quang trụ màu vàng cách trở, không thể truyền ra ngoài.

Một tiểu tăng áo tro khoanh chân ngồi bên ngoài quang trụ màu vàng, tụng niệm kinh văn, hư không hiện ra điểm điểm ánh vàng, chính là Thiền nhi.

Lần này ánh vàng trong hư không khác với trước đó giảng pháp, cũng không phải là hoa sen vàng, lại là từng chân ngôn phật gia màu vàng, tản mát ra một loại hàng ma túc sát.

Theo Thiền nhi tụng kinh, những chân ngôn Phật gia này chen chúc hội tụ tới Giang Lưu, không ngừng dung nhập vào thể nội nó.

"Thiền nhi tiểu sư phụ đang làm gì vậy?" Thẩm Lạc thấy cảnh này, mắt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi.

"Thiền nhi đang tụng niệm Phục Ma Chân Kinh, khu trừ ma tính trên người Giang Lưu." Hải Thích thiền sư giải thích.

Hai mắt lão đánh giá Thiền nhi, lập tức cáo lỗi ba người Thẩm Lạc một tiếng, sau đó ngồi bên cạnh Thiền nhi, cũng tụng niệm kinh văn.

Những tăng nhân khác nhìn thấy cảnh này, đồng loạt ngồi xuống tụng kinh.

Mấy chục đạo kim quang từ trên thân những người này chậm rãi nổi lên, dần dần chuyển sáng, nối liền cùng một chỗ, cuối cùng hình thành một đạo quang trận màu vàng hùng vĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.