Đại Mộng Chủ

Chương 690: Nhất niệm thành ma



Nghe Kỳ Liên Mỹ kể lại, sắc mặt Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên trầm xuống, trong lòng sinh ra mấy phần thông cảm với Triêm Quả đang ngồi yên trong góc phi thuyền.

Thì ra Triêm Quả chính là thái tử Đơn Hoàn quốc, thuở nhỏ được gửi nuôi trong chùa, cho nên tâm địa thiện lương, kính ngưỡng phật pháp, chỉ đợi ngày lão quốc vương qua đời sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi thay thế.

Từ khi gã lên ngôi vua, thông qua hành thiện tích đức tu thành chính quả nên chăm lo quản lý, giảm thuế má, tu sửa chùa chiền, trải rộng ân đức cho lê dân.

Trong ba năm ngắn ngủi tại vị, gã cũng mấy lần xuất gia quy y, gửi thân vào đệ nhất quốc tự là Không Lâm tự, nhưng mấy lần đều bị đám đại thần năn nỉ thỉnh về.

Trải qua mấy lần như vậy dù Triêm Quả giúp cho quốc thái dân an, được lòng dân chúng nhưng lại gợi lên chỉ trích từ đám đại thần, triều chính dậy sóng.

Cuối cùng đến một ngày, đại tướng quân chưởng quản binh quyền lớn nhất phát động chính biến bạc h ng ọc sa ch, giam lỏng Triêm Quả bức nhượng vị. Gã vì không có lòng trị quốc, nên thuận theo nhường lại ngôi.

Vị tướng quân kia cũng không xử tệ với gã, cấp một khoản tiền lớn để Triêm Quả mang theo vương phi và hai hoàng tử chuyển khỏi hoàng cung, hòa vào cuộc sống của thường dân bá tánh.

Vốn dĩ Triêm Quả có lòng thanh tu, đối với biến cố này cũng không quá khó chịu, hơn nửa vương phi vốn hiền lương thục đức, nên dù sinh hoạt trở nên bình dị dân dã cả nhà cũng yên vui hòa thuận.

Trở thành thường dân, Triêm Quả vẫn không quên tụng kinh lễ phật, sinh hoạt như cũ lấy việc hành thiện tích đức đối xử cùng người.

Đến một ngày, Triêm Quả phát hiện một nam tử máu me khắp người nằm trước cửa nhà mình, dù biết đó là kẻ ác nổi danh gần xa nhưng vẫn theo đức hiếu sinh của trời cao mà cứu kẻ đó,  còn hết lòng chăm sóc.

Đồng thời, trong quá trình này gã còn dùng phật kinh thiền lý hướng dẫn từng bước, để kẻ kia có thể quay đầu hối lỗi, bỏ ác theo thiện.

Nhưng mà, ai ngờ được ác đồ kia chẳng những không cải tà quy chính, ngược lại đối với vương phi người giúp đỡ chăm sóc mình lại nổi lên tà ý.

Kẻ đó thừa dịp Triêm Quả ra ngoài, định cưỡng bức làm nhục vương phi, kết quả vương phi thà chết không chịu cùng hai vị hoàng tử đều bị ngộ hại.

Đến khi Triêm Quả trở về thì đã chậm, ác đồ đã trốn mất dạng.

Triêm Quả nhìn thảm trạng của vợ con, đau đớn đến mức không muốn sống, bao nhiêu tâm đắc phật pháp lĩnh hội bao năm cũng không có câu nào giúp gã thoát ly bể khổ. Gã biến mọi thống khổ hối hận trong tâm thành cơn giận của Kim Cang, tìm kiếm ác đồ, thề giết kẻ đó để báo thù.

Nhưng sao nhiều năm khổ cực tìm kiếm, đến khi tìm được thì ác đồ kia đã được cao tăng điểm hóa, phóng hạ đồ đao, quy y cửa Phật.

Khi Triêm Quả tìm tới cửa, ác đồ tỏa ra hối hận, quỳ xuống trước mặt gã kể rằng năm xưa vì ác nghiệp quấn thân nên dù bao năm tụng kinh lễ phật vẫn không thể nào an tĩnh, cầu xin Triêm Quả giúp mình giải thoát.

Triêm Quả giơ đao lên, rất lâu cũng không thể nào hạ xuống vì nhìn ra được ác đồ kia thật sự ăn năn.

Nhưng dưới sự thúc đẩy của cừu hận, gã quyết định giết chết ác đồ để báo thù, bằng không thật không cách nào nhìn mặt vợ con đã chết thảm.

Lúc này cao tăng trong chùa đứng ở bên ngăn cản, nói:” Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”

Triêm Quả nghe vậy, thần sắc hốt hoảng, tâm thần chìm trong hỗn loạn.

Mặc dù tay Triêm Quả cầm đao, lại chưa từng nhiễm sát nghiệp, còn ác đồ kia tay chắp trước ngực, tay lại đầy máu tươi. Bây giờ người ngoài lại khuyên gã bỏ xuống đồ đao xuống, nhưng có thật trong tay gã là đồ đao không?

Thiện ác, nhân quả, trong lúc nhất thời đều không thể phân rõ.

“Nghe nói, lúc đó Triêm Quả thần trí hỗn loạn, ngửa mặt lên trời cao giọng quát hỏi “Cái gì là thiện, cái gì là ác, cái gì là nhân, cái gì là quả?

Đồ đao lại đang trong tay ai? Không lẽ người làm đủ chuyện ác, chỉ cần bỏ đao xuống liền có thể thành phật sao?” Kỳ Liên Mỹ kể.

“Cao tăng có trả lời được không? Thiền Nhi cất tiếng hỏi.

“Cao tăng chỉ có thể nói, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, chỉ cần thành tâm tỉnh ngộ thì mãnh hổ ác giao cũng có thể thành phật”.

Kỳ Liên Mỹ đáp.

Thiền Nhi nghe vậy thì lắc đầu, cảm thấy đáp án này quá mức qua loa.

“Kết quả như thế nào?” Bạch Tiêu Thiên nhíu mày hỏi tiếp.

“Cuối cùng Triêm Quả lâm vào điên cuồng, trong một ngày giết sạch ba trăm tăng chúng của chùa, cầm trường đao cắm trước cửa, lấy máu tươi viết lên đại môn “Ác nhân hạ đao, liền độ phật, thiện nhân không có đao, làm sao độ?, sau đó mai danh ẩn tích. Đến ba năm sau, gã mới xuất hiện trong Xích Cốc thành này, ban đầu chỉ là thỉnh thoảng nổi điên, dần dần trở thành điên cuồng như giờ”. Kỳ Liên Mỹ chậm rãi đáp.

Bọn Thẩm Lạc nghe xong, trong lòng thổn thức, nhìn Triêm Quả, thấy mặt gã đang cười nhạo nhưng trên gương mặt có nước mắt vô ý rơi xuống.

“A Di Đà Phật, người một lòng hướng phật, không nên nhập vào ma chướng như vậy”. Trong mắt Thiền Nhi lóe lên vẻ không đành lòng, niệm Phật hiệu.

"Chắc vì có khúc mắc trong lòng khó giải nên mới phát điên, không biết có biện pháp nào giúp gã tỉnh lại không?”. Bạch Tiêu Thiên thở dài, hỏi Thiền Nhi.

“Thẩm thí chú, không biết ngươi có thể dẫn gã về dịch quán, ta nguyện lấy sở tu phật pháp của bản thân để độ hóa, giúp người này thoát khỏi bể khổ vô biên?” vẻ mặt Thiền nhi hiện lên sự nghiêm túc, nhìn Thẩm Lạc nói.

“Đương nhiên là được.” Thẩm Lạc khẽ cười, gật đầu nói.

Đến khi một đoàn người trở về tới Xích Cốc thành, bên ngoài thành đã có mấy trăm binh sĩ tập trung, có cả chiến mã lẫn lạc đà, hình như đang chuẩn bị ra khỏi thành tìm Kỳ Liên Mỹ.

Bọn họ thấy mấy người Thẩm Lạc từ trên không hạ xuống, thì tất cả đều xuống ngựa hành lễ, bạch n gọc sa sh miệng kêu to “Tiên sư”, lại thấy Kỳ Liên Mỹ ở trong đó thì mừng rỡ không thôi, lập tức phái khoái mã chạy về thành để báo tin.

Bọn Thẩm Lạc được binh sĩ hộ tống về dịch trạm, chưa kịp vào nhà đã thấy đại đội nhân mã từ ngoài tiến vào, vây chặt toàn bộ dịch quán lại.

Không bao lâu sau, một nam tử cao lớn thân mặc trường bào bằng gấm, tóc hơi cuộn lên, đôi  con ngươi màu xanh đi vào sân. 

Kỳ Liên Mỹ thấy người kia, lập tức tươi cười chạy đến hô to “Phụ vương!”, sà vào trong ngực nam tử đó.

Thẩm Lạc cũng hiểu, người kia chính là quốc vương Ô Kê quốc, gọi là Liên Mỹ.

Ánh mắt hắn liếc qua, phát hiện mấy người đi sau trên thân đều có pháp lực, mạnh yếu không đều, trong đó lợi hại nhất chính là Lâm Đạt thiền sư, từng gặp ở cửa thành.

Về phần bọn Long Đàn thiền sư và Bảo Sơn thiền sư, thì đều kính cẩn đứng sau lưng Lâm Đạt.

Nhưng khác với bộ dáng quần áo rách nát lúc trước, lúc này Lâm Đạt thiền sư đã đổi thành tăng bào màu đỏ, trước ngực mang một chuỗi phật châu do các viên đá màu trắng hình dạng không giống nhau xâu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.