Đại Mộng Chủ

Chương 736: Phong mang



"Đường đường Hồ Vương Ngọc Hồ bộ tộc, đến lúc này còn lấy mặt nạ gặp người, không cảm thấy không thú vị sao?" Đạp Vân Thú cách không gọi hàng, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai.

Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, tiện tay vung lên, cẩm bào trên thân lập tức biến mất, thay vào đó là một thân áo trắng hơn tuyết, khuôn mặt cũng biến thành anh tuấn bất phàm, chỉ là tóc vẫn trắng như trước.

Thân hình lão bay lên trên bầu trời, cách xa Đạp Vân Thú, áo trắng như tuyết đón gió bay phất phới, nhìn hoàn toàn là một bộ tư thái Tiên Nhân.

"Kỳ thật ta không hy vọng Ngọc Hồ bộ tộc các ngươi đầu hàng, không ưa nhất là kiểu Nhân tộc mị hoặc các ngươi, Yêu tộc thật tốt không làm, cả ngày nhất định phải giống Nhân tộc, thật sự là buồn nôn." Đạp Vân Thú cười khẩy nói.

Vạn Tuế Hồ Vương căn bản khinh thường tranh luận, tay cầm chuôi kiếm, lạnh nhạt nhìn Đạp Vân Thú, trên thân bắt đầu tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương.

Đạp Vân Thú thấy thế, đôi mắt khẽ híp một cái, trường thương trong tay cũng giũ ra một hoa thương đâm tới trước người, từng sợi ma khí màu đen từ quanh thân gã tán phát ra, giống như thực chất bao phủ lại quanh thân.

Ở trên trường thương cũng có từng sợi sương mù màu đen quấn quanh, đầu mũi thương bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen.

Hai cánh sau lưng gã vỗ một cái, từng luồng từng luồng gió lốc màu đen từ bên người gào thét sinh ra, thân ảnh của gã vội xông tới, bay về phía Vạn Tuế Hồ Vương.

Hơi tới gần, trường thương màu đen trong tay gã đâm ra, mũi thương ngưng tụ ngọn lửa màu đen lập tức tuôn trào ra, hóa thành một đầu trường long màu đen nhào tới Vạn Tuế Hồ Vương.

Vạn Tuế Hồ Vương bước ra một bước, trường kiếm trong tay "Xùy" một tiếng xuất khiếu, hóa thành một đạo kiếm quang tuyết trắng xông vào Vân Tiêu, trong tầng mây trên bầu trời như có một tiếng sấm rền vang lên, vô số đạo băng chuỳ to lớn như bão trút xuống.

Trường long màu đen bị băng chùy bao phủ, trong nháy mắt bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, chỉ là hình thần lại không tiêu tan, vẫn như cũ xuyên qua trùng điệp mưa to vọt tới Vạn Tuế Hồ Vương.

Lúc tới gần, đầu lâu trường long màu đen một lần nữa ngưng tụ, há miệng cắn tới Vạn Tuế Hồ Vương.

Chẳng biết tại sao, Vạn Tuế Hồ Vương kia vậy mà đứng tại chỗ không hề động chút nào, sinh sinh bị trường long màu đen cắn một cái mất hơn nửa người.

Nhưng thập phần quỷ dị chính là, trên thân thể lão không có nửa điểm vết máu chảy ra, mà bốc lên từng tia từng sợi sương mù màu trắng, một nửa thân thể còn lại cũng ở trong sương mù tiêu tán không thấy.

Cơ hồ cùng lúc, sau lưng Đạp Vân Thú tiếng gió đại tác, một đạo kiếm quang Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm đột nhiên chém ngang qua, thẳng đến phần gáy gã.

Vạn Tuế Hồ Vương không biết thi triển huyễn thuật lúc nào, đã sớm ẩn nặc thân hình, vô thanh vô tức tập kích tới.

Đạp Vân Thú phát giác được sau lưng khác thường, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào, thân thể lù lù bất động, hai cánh sau lưng đột nhiên mở ra, như hai tấm thuẫn bảo hộ ở trên gáy.

"Bang", Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm chém xuống trên cánh Đạp Vân Thú, tựa như chém vào kim loại, không thể tiến thêm.

Vạn Tuế Hồ Vương nhìn một cái, mới phát hiện trên từng sợi lông vũ đều hiện ra ánh kim loại đen nhánh, đã sớm không phải trạng thái nguyên sinh.

"Chỗ tốt sau khi ma hoá, ngươi căn bản không tưởng tượng nổi, ngươi ta mặc dù cùng là Chân Tiên hậu kỳ, nhưng hôm nay ngươi đã sớm không phải là đối thủ của ta." Đạp Vân Thú đưa lưng về phía Hồ Vương, chậm rãi mở miệng nói.

Ánh mắt Vạn Tuế Hồ Vương ngưng lại, trên trường kiếm trong tay lập tức lấp loé bạch quang, một tầng hàn khí màu trắng từ thân kiếm cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt che khuất Đạp Vân Thú.

Chờ đến khi hàn khí màu trắng thoáng tản ra, Đạp Vân Thú bên trong đã bị đông cứng thành một tòa băng điêu.

Vạn Tuế Hồ Vương giơ cao trường kiếm, thân kiếm lượn vòng, chỗ mũi kiếm băng hàn ngưng tụ thành một dùi nhọn xoắn ốc, đâm đến ót Đạp Vân Thú.

Nhưng lúc mũi kiếm sắp đụng vào phía sau ót gã, trong nháy mắt thân thể Đạp Vân Thú đông cứng đột nhiên chấn động mạnh một cái, ngọn lửa màu đen trên trường thương đột nhiên cuốn ngược về, theo thân thương một mực lan tràn đến thân thể, che khuất cả người gã vào.

Chỉ một thoáng, quanh người gã lượn lờ hắc diễm, thân hình bắt đầu cực tốc tăng vọt, đầu vai cùng sau khuỷu tay đều có cốt chùy màu trắng đâm ra, trên khuôn mặt cũng có cốt giáp màu trắng bao trùm nửa gương mặt, triệt để hóa thành một cự ma kình thiên cao gần trăm trượng

Toàn thân gã tản ra khí tức ma diễm, đã vượt xa khỏi Chân Tiên hậu kỳ, thẳng đến cảnh giới Thái Ất.

Vạn Tuế Hồ Vương thấy thế, rốt cuộc thần sắc biến hóa, đám Hồ tộc giao chiến với đám yêu binh phía dưới, cũng cảm nhận được một lực áp bách vô cùng mãnh liệt.

Lão đưa tay ném đi, Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm trong tay lập tức thu liễm quang mang, hóa thành một thanh tiểu kiếm dài hơn tấc, bị lão há miệng hút vào, trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Ngay sau đó, quanh thân lão đại phóng quang mang, thân hình cũng bắt đầu cực tốc tăng vọt, tóc dài tuyết trắng sau lưng tung bay, trên thân cũng mọc ra lông tóc tuyết trắng, rất nhanh hóa thành một đầu hồ yêu to lớn cao trăm trượng.

Chỉ nghe trong miệng lão phát ra một tiếng rít, tám đuôi dài sau lưng lập tức nhô cao lên trên đỉnh đầu, như tám cây trụ lớn kình thiên từ trời giáng xuống, đánh tới cự ma do Đạp Vân Thú biến thành.

"Ầm ầm ầm."

Một trận tiếng oanh minh nổi lên không ngừng như giống trống, tám đuôi cáo khổng lồ điên cuồng vung nện xuống. Đạp Vân Thú cầm trường thương, hai tay giao thoa ngăn trước người, bị từng luồng từng luồng cự lực nện liên tiếp lùi lại.

Thân hình gã như đao cày, cày trên mặt đất một rãnh sâu hoắm, một mực thối lui ra sau mấy trăm trượng mới dừng lại.

"Ha ha, chút năng lực ấy, cũng chỉ đủ gãi ngứa cho ta thôi." Đạp Vân Thú giễu cợt một tiếng.

Nói xong, gã bước tới một bước, trường thương đen kịt đột nhiên đâm dài ra vượt mức quy định, trên thân thương hắc diễm mãnh liệt, hóa thành một mảnh biển lửa ngập trời, tuôn về phía Vạn Tuế Hồ Vương.

Hồ Vương thấy thế, không chút né tránh, mà lấy tư thái dã thú phi nước đại xông tới biển lửa.

Trên hai cự trảo lão bao phủ một tầng tinh quang màu trắng, đâm thẳng vào trong ma diễm màu đen, sau đó kéo trái phải một cái, lại sinh sinh xé rách đám lửa lớn ra thành một lỗ lớn.

Nhưng hỏa diễm chung quanh bắn tung tóe trên da lông của lão, vẫn đốt cháy ra một mảng lớn vết cháy.

Chỉ là Vạn Tuế Hồ Vương căn bản không hề cố kỵ những thứ này, liều mạng vọt tới trước, thân hình rất nhanh xông phá tầng ma diễm cuối cùng, đi tới trước người Đạp Vân Thú.

Đạp Vân Thú đã chờ đợi từ sớm, trường thương trong tay súc thế đã đủ, lúc thân ảnh Vạn Tuế Hồ Vương xuất hiện liền đâm thẳng tới.

Thân thương gào thét mang theo một cỗ gió lốc, xé rách hư không bốn phía hỗn loạn không chịu nổi. Vạn Tuế Hồ Vương cảm thấy không gian quanh thân mình đều đọng lại, thân hình lão bị trói buộc ngay tại chỗ, càng không thể tiếp tục vọt tới trước.

Lão chỉ có thể ổn định thân hình, song trảo đột nhiên nhô ra, gắt gao bắt lấy trường thương đâm đến.

Nhưng trên trường thương ẩn chứa lực đạo cực lớn, song trảo Hồ Vương dù bắt lấy thân thương, vẫn không cách nào ngăn cản thế đâm tới, song trảo ma sát tóe lên liên tiếp hoả tinh.

Vạn Tuế Hồ Vương quát lớn một tiếng, tám đuôi sau lưng đồng thời nhô ra, quấn quanh trên thân trường thương, như tám bàn tay cùng phát lực, chống đỡ trường thương đâm.

Rốt cuộc, thế trường thương đen kịt đâm tới dừng lại một chút, không thể tiến thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.