Đại Mộng Chủ

Chương 77: Thử phù



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc đứng cách đó không xa, nhìn một màn trước mắt, trên khuôn mặt trắng bệch

lộ ra một vòng ý cười vui mừng.

Thông qua hơn nửa canh giờ luyện tập, rốt cuộc hắn có thể miễn cưỡng khống chế phù xoa phi hành. Chỉ là động tác vẫn như cũ còn khó khăn, hoàn toàn không cách nào so sánh với Lục Hóa Minh, ngay cả vừa rồi uy lực phù xoa công kích rơi xuống đất, cũng khác một trời một vực.

Thẩm Lạc minh bạch, cái này là do mức độ pháp lực mạnh yếu khác nhau tạo thành.

Trước mắt, lấy pháp lực công pháp vô danh đệ nhất trọng của hắn, vẫn không thể nào điều khiển phù xoa phi hành quá cao quá xa, nhiều nhất cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi ba trượng quanh hắn, càng xa thao túng càng mất linh nghiệm.

Mà khống chế phù khí tiêu hao pháp lực thực sự quá lớn, tối đa hắn chỉ có thể để phù xoa bay lên không thời gian một chén trà công phu. Đây vẫn chỉ là khống chế phi hành đơn giản mà thôi, nếu muốn đầu nhập vào trong chiến đấu, tiêu hao sẽ càng nhiều càng nhanh hơn.

Thẩm Lạc đi tới phía trước, rút phù xoa cắm vào khe đá ra, dựa lưng vào một khối đá ngồi xuống.

Lúc này ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên, rơi vào phù lục dán trên phù xoa, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Ngày bình thường vẽ bùa không ít, khiến cho hắn có chút mẫn cảm với biến hoá của phù lục, vừa rồi chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn qua, hắn lập tức phát hiện một vấn đề, màu sắc phù văn trên phù lục đã nhạt hơn, đường vân phía trên cũng thay đổi mơ hồ hơn.

Ngay hôm nay trước khi ra cửa, Thẩm Lạc còn quan sát tỉ mỉ phù lục, màu sắc mặc dù không thể so với tân phù tiên diễm vừa mới vẽ ra, nhưng tối thiểu màu sắc nồng đậm, đường cong phù văn rõ ràng, so sánh với trước mắt, rõ ràng đã phát sinh biến hóa.

Phù lục bình thường, chỉ cần nhóm lửa phù đảm dùng qua, sẽ lập tức thiêu đốt hóa thành tro tàn. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Mà phù lục trên phù khí này, sau khi rót pháp lực vào, lại không bị thiêu đốt thành tro, tất nhiên là có chỗ không tầm thường.

Trong lòng Thẩm Lạc ẩn ẩn suy đoán, cảm thấy phù lục trên phù khí này cũng không phải là sẽ không thiêu đốt tiêu hao, mà chỉ là quá trình thiêu đốt không cấp tốc như phù lục bình thường. Nhưng trải qua lần lượt sử dụng, cuối cùng cũng sẽ tiêu hao hết.

Mà chính mình thử sử dụng mấy lần, dựa vào biến hoá của màu sắc phù lục để phán đoán, tờ phù lục này chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể khu dùng thêm ba bốn lần, lúc đó sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn cũng có chút đau lòng, tính toán đợi Bạch Tiêu Thiên trở về, lại tìm gã hỏi một chút chuyện liên quan tới phù khí, xem có biện pháp gì bổ cứu không.

Thẩm Lạc thu hồi phù xoa, lại nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, mới cảm giác pháp lực trong đan điền khôi phục một chút.

Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra từng tấm phù lục, đều là những cái hắn vẽ ra hôm qua.

Trước kia hắn chưa Thông Pháp Tính, thí nghiệm phù lục chỉ có thể dựa vào nguyên thạch, mỗi lần tiêu hao hết một viên nguyên thạch, làm hắn đau lòng không thôi. Bây giờ thân đã có pháp lực, hắn đã không còn mất đi một bút chi tiêu này.

Thế là hắn dự định lấy mấy loại phù lục mà mình vẽ ra thí nghiệm một lần, xem rốt cuộc có công dụng gì không.

Kỳ thật trước khi đạt được Tiểu Lôi Phù và Khu Quỷ Phù, Thẩm Lạc luyện tập vẽ qua nhiều nhất là một loại phù lục tên là "Hóa Sát Phù". Phù này như tên, chính là dùng để hóa giải âm sát khí.

Năm đó La đạo nhân chữa bệnh cho hắn, bức ra âm khí trong cơ thể hắn, chính là dùng phù này hóa giải. Về sau hắn năm lần bảy lượt muốn học phù này, La đạo nhân mặc dù không trực tiếp truyền thụ cho hắn, nhưng cũng miễn cưỡng cho hắn một tấm dạng đồ, để hắn tự luyện tập lung tung.

Giờ phút này, tay Thẩm Lạc đang vân vê một tấm "Hóa Sát Phù", một tia pháp lực trong đan điền tùy tâm mà động, thuận kinh mạch cánh tay chảy xuôi ra, tụ vào trong phù lục.

Chỉ thấy trên lá phù thoáng hiện một đạo lam quang, chỗ vẽ phù văn truyền đến "Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, chỗ đính chu sa lập tức cháy đen một mảnh, một tia lam mang yếu ớt như sương khói lộ ra, rồi biến mất không thấy.

Thẩm Lạc thấy thế, run bàn tay lên, ngón giữa kẹp lấy lá bùa, ném xuống đất.

Sau đó, hắn lại đưa tay vê lên một tấm Trấn Trạch Phù, rót một tia pháp lực vào trong đó.

Dựa theo cổ thư ghi chép, nếu dán Trấn Trạch Phù chân chính vào phủ đệ, ban ngày sẽ không thấy gì dị thường, nhưng trong đêm nếu có nhục nhãn phàm thai sẽ thấy một tầng bảo quang mơ hồ bao phủ, có thể ngăn cản âm sát khí lén lút xâm nhập.

Thẩm Lạc mặc dù thân có pháp lực, chưa nói tới nhục nhãn phàm thai, nhưng cũng không biết rót pháp lực vào trong Trấn Trạch Phù sẽ có quang cảnh thế nào. Cho nên thời khắc này, trong lòng cũng hiếu kỳ mang theo vẻ chờ mong.

Nhưng tấm Trấn Trạch Phù kia lại giống như Hóa Sát Phù, cũng chỉ lóe lên lam quang, lá bùa liền bị pháp lực xé rách, đồng dạng cũng thất bại.

Thẩm Lạc mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Hắn than nhẹ một tiếng, lại vê lên một tấm Khu Quỷ Phù, kẹp ở tay phải dựng thẳng lên giữa hai ngón tay.

Khu Quỷ Phù này hắn từng sử dụng thành công trong mộng cảnh đầu tiên, nhưng sau khi trở lại hiện thực, vẫn chưa có cơ hội nghiệm chứng.

Chỉ thấy tâm niệm hắn vừa động, một tia pháp lực trong đan điền lần nữa phun trào ra, chảy vào trong phù lục.

Lần này, tình huống lại xảy ra biến hóa.

Chỉ thấy trên phù lục loé lên lam quang, lá bùa cũng không vỡ tan, phù văn phía trên sáng lên, một đoàn ánh sáng màu trắng nhu hoà lập tức từ đó bay lên.

Theo luồng hào quang màu trắng này sáng lên, Thẩm Lạc chợt phát hiện trước hai mắt của mình tựa hồ bị che phủ một lớp, khiến cho màu sắc tảng đá và đầm nước chung quanh trở nên mờ nhạt rất nhiều.

Trong lòng của hắn nghi hoặc, vội vàng dời ánh mắt về chỗ khác xa hơn, kết quả nhìn thấy cảnh vật xung quanh đều là như vậy.

Khi ánh mắt Thẩm Lạc lướt qua khe nước bờ bên kia, lúc lướt qua một chỗ vách núi hẻo lánh không đáng chú ý, trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác dị dạng, vội quay đầu lại ngưng thần nhìn bên đó.

Chỉ thấy chỗ vách núi hẻo lánh quanh năm không thấy ánh nắng kia, xung quanh hơi nước ẩm ướt, phía trên mọc rong rêu màu xanh sẫm cao khoảng một thước, mà trên mặt đất dán chặt rong rêu, vậy mà tụ hợp một đoàn sương mù màu đen như ẩn như hiện.

Thẩm Lạc thấy thế, vội thu hồi các lá bùa khác trên mặt đất, đạp nước qua sông, chạy tới bên đó.

Chờ hắn tới gần, còn chưa đưa Khu Quỷ Phù tới, đoàn sương mù màu đen kia tựa hồ cảm ứng được lực lượng phù lục, đột nhiên điên cuồng bành trướng phun trào ra.

"Quả nhiên là âm sát khí! Nguyên lai Khu Quỷ Phù này còn có công dụng cho người ta thấy rõ âm sát ẩn giấu." Thẩm Lạc cũng đồng thời từ trong đoàn sương mù màu đen kia, cảm nhận được một cỗ khí tức âm hàn ô uế.

Trong khi nói chuyện, hai ngón tay hắn kẹp lấy tấm Khu Quỷ Phù phát ra ánh sáng kia, đưa đến gần đoàn âm sát khí đó.

Đoàn hắc vụ kia tựa hồ thập phần e ngại phù lục, vội vàng thối lui ra sau, nhưng phía sau chính là vách núi, không thể lui nữa, liền nhao nhao dán trên vách núi dũng mãnh lao lên.

Chỉ là đoàn âm sát khí này tựa hồ thập phần yếu ớt, chỉ leo lên cao khoảng một thước, cũng không dám tiếp tục đi lên nữa, bởi vì một khi ra khỏi phạm vi rong rêu sinh trưởng, sẽ bị ánh mặt trời giữa trưa chiếu trúng.

Khu Quỷ Phù tới gần đoàn âm sát khí kia khoảng ba thuớc, đột nhiên "Phụt" một cái, dấy lên một ngọn lửa màu trắng, tự động bổ nhào tới nó.

Thẩm Lạc không muốn tiêu diệt đoàn âm sát khí này ngay, vội vàng rụt cánh tay về, dời Khu Quỷ Phù đi.

Rất nhanh, tấm Khu Quỷ Phù kia cháy hầu như không còn, sau một điểm hoả tinh cuối cùng, triệt để dập tắt.

Mà cơ hồ cùng lúc, cảm giác che lấp trước mắt Thẩm Lạc cũng biến mất không thấy. Khi hắn mở lớn mắt, lần nữa tra xét chỗ vách núi hẻo lánh kia, nơi đó cũng đã rỗng tuếch, không còn thấy gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.